Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NĂM THÁNG DÀI LÂU Chương 3 NĂM THÁNG DÀI LÂU

Chương 3 NĂM THÁNG DÀI LÂU

11:53 chiều – 26/08/2024

6

Cánh cửa bị đá văng ra, tội nghiệp vỡ thành từng mảnh.

Người bước vào thân hình mảnh khảnh, cốt cách như ngọc, dung mạo như tuyết trắng vấy máu, tựa như những bông mai đỏ nở rộ trong trời tuyết, đầy máu tanh mà lại lộng lẫy.

Thẩm Thanh Thức vịn vào khung cửa, gương mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, nhưng đuôi mắt lại dâng lên sắc đỏ mê hoặc. Như một yêu tinh nam trong tranh, hút máu người, quyến rũ và mê hoặc lòng người. 

Ta lập tức đứng bật dậy, theo trực giác nhận ra Thẩm Thanh Thức lúc này rất nguy hiểm. Nhận thấy sự căng thẳng và cảnh giác của ta, Thẩm Thanh Thức khẽ cười: “Đừng sợ.”

Ta cạn lời.

Mấy hôm trước ngươi suýt nữa đã bóp chết ta, giờ lại bảo ta đừng sợ? Rốt cuộc là ngươi có vấn đề, hay ta có vấn đề?

Ta lùi dần về phía sau, nhưng sau lưng lại là giường ấm nệm êm, ta không còn đường để lui. Ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Thế tử sao lại như vậy?”

Y tiến lại gần, đứng ngay trước mặt ta, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất ta: “Bị người ta ám toán, trúng phải Xuân Phỉ Tán.”

Xuân Phỉ Tán, loại tình dược cực mạnh, trong nguyên tác, y cũng vì trúng phải loại này mà trải qua một đêm xuân phong với Lạc Vô Ưu.

Nhưng nữ chính Lạc Vô Ưu đâu rồi? Nàng tại sao lại không có ở đây? Ta cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tiếng thở dốc trầm thấp đầy mê hoặc kéo ta trở về thực tại.

Trán của Thẩm Thanh Thức lấm tấm mồ hôi, làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ, rõ ràng là y sắp không chịu nổi nữa rồi.

Y khẽ nói: “Ủy khuất cho nàng rồi.”

Ủy khuất ta? Ủy khuất ta điều gì?

Ta còn chưa kịp phản ứng, thì thân hình trước mắt đột ngột áp sát lại. Bên ngoài, tiếng sấm rền vang, mưa lớn như trút nước. Ban đầu là cơn mưa rào dồn dập, thấm sâu vào từng ngõ ngách, không chút khe hở, đến nửa đêm thì chuyển thành mưa phùn, dai dẳng và quyến luyến.

Trong thư phòng, đôi tay nhỏ nhắn của ta bị ép chặt lên đầu, bàn tay to lớn và thô ráp của y bám theo, dịu dàng nhưng đầy kiên quyết xen vào từng kẽ tay, cho đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tóc của cả hai rối bời, không phân biệt được của ai, ta và y quấn quýt triền miên, hai bóng hình cùng hòa làm một.

7

Sáng hôm sau.

Thẩm Thanh Thức thở dài không thành tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Đừng khóc nữa.”

Ta ôm chăn nức nở, nước mắt tuôn rơi.

Đồ trời đánh Thẩm Thanh Thức, ta sống những ngày tháng thế này sao, không chỉ bị ngươi dọa nạt bóp cổ, mà còn phải cùng ngươi lên giường. Ta sao lại đáng thương đến vậy.

Thẩm Thanh Thức khẽ nói: “Là ta có lỗi với nàng.”

Nghe đến đây, ta bất ngờ ngẩng đầu, nghiến răng: “Vậy ngươi nợ ta một ân tình.”

Y khẽ ừ một tiếng: “Nàng muốn gì?”

Ta lau nước mắt, nhìn thẳng vào y mà nói từng chữ một: “Ta muốn ngươi hứa sẽ không bao giờ giết ta, cũng không được hành hạ ta.”

Nam nhân khẽ nhướn mày, sau đó gật đầu đáp ứng.

Sau khi ân ái một trận điên cuồng, sắc mặt của Thẩm Thanh Thức cuối cùng cũng không còn nhợt nhạt, khóe mắt và đuôi mày đều nhuốm màu sắc xuân mê hoặc, một lọn tóc đen buông lơi trên xương quai xanh trắng ngần, càng làm nổi bật vẻ đẹp như ngọc băng của y, khiến ta không khỏi nhớ lại đêm qua.

Y không phải là bệnh nhân yếu đuối sao? Sao lại mạnh mẽ như vậy, vừa mãnh liệt vừa…

Trời ơi! Ta đang nghĩ gì thế này. Ta lắc đầu, cố gạt đi những ý nghĩ không đứng đắn, rồi nhìn thẳng vào mắt y: “Ngươi phải thề.”

Thẩm Thanh Thức lười nhác tựa vào cột giường, giơ ba ngón tay dài thanh mảnh lên phát thệ: “Ta sẽ không giết nàng, cũng không làm nàng bị thương.”

“Nếu vi phạm lời thề, sẽ mãi mãi đọa vào địa ngục vô gián, không được chết yên thân .”

8

Như lời y đã nói, ta sống bình an thuận lợi trong phủ Tuyên Vương suốt ba năm.

Thiên Nguyên năm thứ năm mươi chín, ngày Đông Chí. Tuyết lớn phủ kín toàn bộ kinh thành, khắp nơi đều là một màu trắng xóa. Những tảng băng treo trên mái hiên, tuyết trắng trên ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Trong phòng, lò sưởi được đốt ấm áp, trên sàn trải thảm dày, không lạnh lẽo như bên ngoài. Ta từ trong chăn lông ấm áp ngồi dậy, mái tóc đen mượt như lụa xõa trên vai. 

Ta cúi đầu, hơi thất thần. Một bàn tay trắng bệch vòng qua ôm lấy eo ta, vuốt ve nhẹ nhàng.

Thẩm Thanh Thức vùi đầu vào hõm cổ ta, đôi mắt nửa khép nửa mở, mang theo vẻ lười biếng của người còn chưa tỉnh giấc.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Ta ngây người một lúc, mím môi nói: “Ta gặp ác mộng.”

Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên cổ ta, cử chỉ dịu dàng và mờ ám, sau đó cắn lấy dây áo màu đỏ san hô, chậm rãi kéo xuống.

Vừa kéo, y vừa hỏi khẽ: “Mộng thấy gì?”

“Ba năm trước, ở trong phòng ăn, ngươi định bóp chết ta.”

Động tác cắn dây áo của Thẩm Thanh Thức chợt dừng lại, sau đó y ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Sáng nay muốn ăn gì, há cảo tôm hay cháo hạnh nhân?”

Chuyển chủ đề cũng thật khéo. Mặt ta không có biểu cảm gì, hất tay y khỏi eo mình.

Mặc xong y phục, ta mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, tuyết lớn đang bay nhanh, như hàng ngàn ngôi sao đang rơi xuống. Đây là lần thứ ba ta thấy tuyết trong thế giới này. 

Làm sao để miêu tả ba năm qua nhỉ? Thật là ngoài dự kiến của ta, thời gian ba năm lại trôi qua trong êm đềm.

Thẩm Thanh Thức đã trở thành người trượng phu mẫu mực của kinh thành. Mỗi ngày y vẽ mày, trang điểm cho ta, cùng ta đi mua y phục, trang sức, không nạp thiếp, cũng chưa từng đến chốn phong hoa. Đã từng có cô gái bạo gan đến gần, Thẩm Thanh Thức rất mực có đức hạnh mà từ chối, còn nói với nàng ta: “Đời này ta chỉ cần một người thê tử là đủ.”

Khiến người khác phải ngưỡng mộ suýt xoa không thôi. Nhất là các cô gái. Ngay cả trong dân thường, cũng rất ít nam nhân làm được chuyện chung thủy với một người thê tử. Huống chi Thẩm Thanh Thức lại là thế tử.

Nhìn lại người đàn ông trong nhà mình, chẳng có vẻ ngoài như Thẩm Thế tử, cũng chẳng có gia thế tiền tài như Thẩm Thế tử, nhưng lại giỏi chuyện ong bướm hơn cả Thẩm Thế tử. Càng nghĩ, các cô gái càng cảm thấy không chịu nổi, nhìn sang người bên gối liền tức giận không thôi.

Kết quả là, có một thời gian, những người đàn ông đã có gia đình ở kinh thành đều phải sống trong lo lắng thận trọng, sợ chọc giận phu nhân của mình.

Nếu ta là người ngoài cuộc, có lẽ cũng sẽ nghĩ rằng Thế tử phủ Tuyên Vương và phu nhân của y là một đôi phu thê tình thâm nghĩa trọng.

Nhưng ta là người trong cuộc. Thẳng thắn mà nói, đôi khi ta cũng bị cuốn vào sự dịu dàng của Thẩm Thanh Thức, cảm thấy ta và y là một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng cũng chỉ là đôi khi.

Ta rất rõ về thân phận và hoàn cảnh của mình. Không nói đến việc Thẩm Thanh Thức là nam chính, theo cốt truyện thì y phải thích nữ chính Lạc Vô Ưu. Cho dù bỏ qua điều đó, sự thích thú của Thẩm Thanh Thức đối với ta cũng đến một cách quá đỗi bất ngờ.

Trước thì muốn đưa ta vào chỗ chết, sau lại yêu ta không thể rời. Ta không tin rằng chỉ sau một giấc ngủ mà có thể yêu thương được.

Trong nguyên tác, sau khi Thẩm Thanh Thức và Lạc Vô Ưu ngủ với nhau, y cũng không có tình cảm gì. Về sau, y bị thu hút bởi sự lương thiện, hoạt bát, kiên cường và xuất sắc của nàng, mới dần dần yêu nàng.

Còn ta thì có gì? Ta không lương thiện cũng chẳng xuất sắc, ngoài gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, đẹp như hoa như nguyệt, đủ khiến mọi người mê đắm, ta chẳng có gì cả.

Đối với một kẻ bệnh kiều như Thẩm Thanh Thức, ta không thể không suy đoán với ác ý lớn nhất.

Ta nghiêng về việc y lại đang bày trò, chỉ có điều lần này, y đã sắp đặt trong một thời gian dài hơn mà thôi.