Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NĂM THÁNG DÀI LÂU Chương 2 NĂM THÁNG DÀI LÂU

Chương 2 NĂM THÁNG DÀI LÂU

11:53 chiều – 26/08/2024

3

“Ngươi sợ sao?”

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, y cầm một chiếc đầu người, mỉm cười hỏi ta.

Nhìn thoáng qua, trông như y đang cầm một chiếc đèn lồng. Nếu bỏ qua việc cái đầu đó vẫn còn trợn trừng mắt không nhắm lại, thì cảnh tượng này giống như một bức tranh mỹ nhân cầm đèn. Đáng tiếc là không thể bỏ qua sự việc hãi hùng đó được.

Ta bám chặt cột bên cạnh, chân mềm nhũn ra, run rẩy không ngừng.

Thế mà trong mắt Thẩm Thanh Thức, cảnh tượng ấy lại là một bức tranh khác. Thiếu nữ dựa vào cột từ từ ngã xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, muốn khóc nhưng không dám, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén.

“…Cũng, cũng được.”

Nói xong, ta còn nặn ra một nụ cười với Thẩm Thanh Thức.

Trông ta như chú mèo con mà y từng nuôi hồi nhỏ, rõ ràng sợ hãi đến mức run rẩy trong lòng bàn tay y, nhưng vì muốn sống, nó vừa run vừa vươn lưỡi liếm lên mu bàn tay y để tỏ vẻ lấy lòng. Đáng yêu đến cùng cực.

Thẩm Thanh Thức nhìn, thậm chí còn khẽ run lên. Chỉ khác là, Giang Tú Tuế run rẩy vì sợ hãi, còn y run lên vì hưng phấn.

Sau nhiều năm, cuối cùng Thẩm Thanh Thức lại có được cảm giác này.

Cái cổ mảnh mai, trắng như tuyết ấy, chỉ cần nhẹ nhàng siết một chút là sẽ gãy. Đôi mắt đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi ấy, nếu thêm chút kinh hoàng, sẽ tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào?

Đây là điều mà y đã muốn biết từ khi mười tuổi. Chỉ tiếc là con mèo con ngày đó quá không nghe lời, lúc nào cũng muốn rời khỏi phủ Tuyên Vương, rời xa y, cuối cùng nhảy qua bờ tường rồi rơi xuống ao, chết đuối.

Hy vọng con mèo này sẽ ngoan hơn một chút, để y có được câu trả lời thỏa mãn. Tất nhiên, không ngoan cũng không sao, y sẽ tìm cách khiến nàng ngoan.

Không còn cách nào khác, nàng đã xui xẻo khiến y để mắt tới, dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Thẩm Thanh Thức từ từ tiến lên, cười nhẹ nhàng rồi đưa tay về phía ta.

4

“Ta no rồi.” Ta đặt đũa xuống, nở nụ cười.

Thẩm Thanh Thức khẽ nhíu mày: “Ăn ít thế.”

Y múc thêm một muỗng canh tôm đặt vào bát ta: “Ăn thêm chút nữa.”

“Cảm tạ thế tử, nhưng ta thực sự không ăn nổi nữa.”

Ta nắm chặt ống tay áo, trong lòng còn chút ngỡ ngàng.

Tối qua ta đã nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, trong đầu lướt qua đủ kiểu chết thê thảm, ai ngờ Thẩm Thanh Thức chỉ ôm ta trở về phòng, lặng lẽ nhìn ta một lúc, rồi như đêm tân hôn, lại xoay người ngủ trên sập bên cạnh.

Sáng nay còn kỳ lạ hơn nữa là y cùng ta dùng bữa. Chỉ là y hầu như không động đến đũa, chỉ liên tục gắp thức ăn cho ta, nhìn ta ăn. Thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ánh mắt đầy vẻ yêu thương. Nhìn lâu đến nỗi mà lòng ta không khỏi run sợ.

Thoạt nhìn, cặp vợ chồng son này vừa mới cưới, tình cảm thắm thiết, trông rất bình thường. Nhưng Thẩm Thanh Thức là một tên bệnh kiều, lại chẳng hề thích ta. Điều này thật sự là bất thường. Mỗi lần tay y vươn tới vuốt tóc ta, ta đều sợ y sẽ dùng một chưởng đập chết ta.

Bữa cơm này, ta ăn mà như có gai nhọn đâm sau lưng, ngồi trên đệm kim, nuốt không trôi. May thay, Thẩm Thanh Thức không ép buộc, y mỉm cười: “Vậy thì không ăn nữa.”

Ta lập tức nhấc váy rời đi.

5

Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi qua khiến cành cây phát ra những tiếng xào xạc nhẹ nhàng.

Ta đứng trong sân, trước mắt lóe lên một tia sáng bạc, người đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ liền bị chặt đầu, máu văng tung tóe khắp nơi.

Phải, ta lại chứng kiến cảnh Thẩm Thanh Thức giết người. Và giống như lần trước, y nhấc đầu người trên đất lên, quay lại cười với ta.

“Xin lỗi, lại làm nàng sợ rồi.”

Y khẽ thở dài, trông có vẻ đầy áy náy. Nhưng trong mắt y, ta chẳng thấy chút áy náy nào. Ánh trăng phản chiếu trong đôi con ngươi đen láy của y, càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu, tĩnh lặng. Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thức vẫn cùng ta dùng bữa. Y múc canh cho ta, ta uống. Gắp đồ ăn cho ta, ta ăn. Ngay cả món ta ghét nhất là hẹ, ta cũng lặng lẽ đưa vào miệng.

Cuối cùng, ta ăn đến no căng, nhưng trong bát vẫn còn một ít. Ta cắn răng, tiếp tục cúi đầu định ăn cho hết. Một bàn tay vươn tới lấy đi bát của ta, Thẩm Thanh Thức nhẹ nhàng vuốt tóc ta, nói: “Bữa sáng không nên ăn quá nhiều.”

Lúc này ta mới buông bát đũa, léo đeo đi theo sau y rời khỏi phòng ăn. Đêm đó lại là một đêm yên bình trôi qua.

Đến trưa hôm sau, sau khi dùng xong bữa, ta vừa định đứng dậy, Thẩm Thanh Thức bất ngờ kéo ta vào lòng. Ta loạng choạng ngồi lên đùi y, theo phản xạ giãy giụa. Thật bất ngờ, ta lại có thể dễ dàng thoát khỏi tay y.

Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế, không nói một lời chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn ta. Dáng vẻ rõ ràng là đang ngước nhìn, nhưng lại mang đến một cảm giác áp lực vô hình. Lòng ta lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, đêm đó, cảnh tượng đẫm máu lại tái diễn như đúng hẹn. Thẩm Thanh Thức lần thứ ba nhấc đầu người lên và cười với ta. Ngoài nỗi sợ đã dâng lên tận cổ họng, ta thậm chí có chút muốn bật cười.

Y quả nhiên không bình thường. Nhưng ta lại quá nhát gan.

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế, hơi dang chân, tay chống cằm nhìn ta, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt lơ đãng. Ta hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước tiến lại gần,.rốt cuộc ngồi xuống đùi y. Thẩm Thanh Thức hơi nhướn mày, dường như có chút ngạc nhiên.

Thật giỏi giả vờ. Đồ biến thái! Đồ biến thái! Đồ biến thái!

Nếu thực sự không muốn, sao không đẩy ta ra chứ? Với một bệnh kiều trung thành như y, nếu không muốn, chẳng ai có thể tiếp cận được y.

Quả nhiên, sau khi ngạc nhiên một lúc, Thẩm Thanh Thức thả lỏng cơ thể, bàn tay lạnh như ngọc băng của y từ từ vuốt dọc theo lưng ta, rồi lại lướt xuống. Từng chút, từng chút một vuốt ve dọc theo sống lưng. Hành động thân mật nhưng không hề có chút gì mờ ám. Y khẽ nheo mắt, vẻ mặt tràn đầy sự thích thú.

Điều này khiến ta nhớ đến khoảng thời gian khi còn mười mấy tuổi, ta từng nuôi một con mèo ba tư, ta thích vuốt ve mèo, thường hay ôm nó nằm trên ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Con mèo ba tư nhỏ phát ra những tiếng kêu rừ rừ đầy thoải mái, ta cũng vui sướng không kém khi được vuốt ve nó.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Thức lúc này chẳng khác gì ta lúc đó. Vậy là, y đang xem ta như một con mèo để vuốt ve?

Nhận ra điều này, sắc mặt ta lập tức cứng đờ. Rồi ta lại tự an ủi mình, không sao, không sao, đối với một người yêu thích vuốt mèo, được xem như mèo chính là tấm bùa hộ mệnh. Ta nên vui mới đúng.

Ta cố gắng nở một nụ cười, khóe môi vừa nhếch lên một chút, thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt cổ ta. Ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp nụ cười ôn nhu nhưng đầy méo mó của Thẩm Thanh Thức.

Y đã thỏa mãn khi thấy nỗi kinh hoàng trong mắt ta, nỗi sợ hãi đối với cái chết, và đối với y. 

Cả linh hồn y dường như đang run lên vì phấn khích. Bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn. Cái cổ mảnh mai và dễ vỡ của thiếu nữ nằm trọn trong tay y, chỉ cần y nhẹ nhàng dùng lực là có thể nghe thấy âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời.

Ta cũng nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt Thẩm Thanh Thức. Không hổ danh là bệnh kiều, quả thật là điên rồ! Nhưng ta không thể chống cự, không khí xung quanh dần trở nên loãng đi, ta nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái chết đến.

Nhưng ông trời cod lễ còn thương xót, vẫn chưa bỏ rơi ta, ngay khoảnh khắc sắp ngạt thở, cánh cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, người hầu thông báo có việc quan trọng cần bẩm báo. 

Thẩm Thanh Thức buông tay, ta ngã xuống đất, thở hổn hển như vừa được sống lại. Y nhìn ta thật sâu một cái, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Suốt ba ngày liền Thẩm Thanh Thức không quay về. Ta ngẫm nghĩ, có lẽ lúc này nữ chính đã xuất hiện.

Cảnh đầu tiên gặp gỡ giữa nam nữ chính đầy kịch tính và gợi cảm. Thẩm Thanh Thức trúng tình dược, vừa lúc gặp được Lạc Vô Ưu, thế là cả hai trải qua một đêm với nhau một cách tự nhiên. Từ đó, hai người bắt đầu có mối liên hệ, qua lại với nhau mà dần sinh tình, cuối cùng dây dưa không dứt. Cũng từ lúc này, nguyên chủ hoàn toàn bị Thẩm Thanh Thức phớt lờ.

Nghĩ đến đây, ta mỉm cười hài lòng. Nữ chính xuất hiện, ta có thể hóa thành người vô hình, bảo toàn mạng sống nhỏ của mình, không phải lo lắng sợ hãi suốt ngày, chỉ cần chờ đợi ba năm qua đi, rồi rời đi.

Cốt truyện đang phát triển đúng theo nguyên tác. Thẩm Thanh Thức đã trúng tình dược.

Nhưng nữ chính không xuất hiện.