Ta xuyên vào vai nữ phụ ác độc trong một bộ tiểu thuyết viết về nhân vật bệnh kiều, nam chính lại là phu quân mà ta vừa kết duyên, một người dung mạo tuyệt sắc nhưng thân thể yếu đuối.
Đêm tân hôn, y dịu dàng nói: “Tạm thời ủy khuất nàng, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ đưa nàng một bức hưu thư, trả lại tự do cho nàng.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ chờ đợi.
Ba năm sau, y xé tan bức hưu thư, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng nhưng cũng đầy bệnh trạng: “Ái thiếp của ta, bụng nàng đã có cốt nhục của ta, đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa.”
1
“Ta biết nàng không muốn gả vào phủ Tấn Vương, chỉ là tạm thời ủy khuất nàng, cùng ta làm một đôi puu thê ân ái trước mặt người ngoài, Thẩm mỗ bảo đảm, nhiều nhất ba năm, sẽ đưa nàng một bức hưu thư, trả lại tự do cho nàng.”
Giọng nói của y thanh nhuận, lời lẽ nhẹ nhàng ôn hòa, như cơn mưa phùn mùa xuân kèm theo gió nhẹ thoảng qua, khiến lòng người thư thái vô cùng.
Ta khẽ ngước mắt, đánh giá người trước mặt. Người ta thường nói vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không phải vẻ ngoài, người trước mắt quả thật có cốt cách tuyệt mỹ, đường nét khuôn mặt mượt mà, ngũ quan tinh tế như một vị tiên trong tranh. Chỉ là sắc mặt y lộ ra vẻ bệnh tật nhợt nhạt, giống như một nắm tuyết trắng sắp tan, khiến người nhìn không khỏi sinh lòng thương xót.
Thấy ta nhìn y, y liền cúi mi mắt xuống như thể ngượng ngùng mà quay đầu sang một bên.
Bỗng nhiên y đưa tay lên ngực, một tay đặt lên môi khẽ ho vài tiếng, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một dáng vẻ đáng thương của một mỹ nhân yếu đuối. Nhưng ta biết đây chỉ là bề ngoài, dưới vẻ ôn hòa thuần lương này là một linh hồn vừa bệnh hoạn vừa điên cuồng.
Là nam chính trong một bộ tiểu thuyết về nhân vật bệnh kiều, Thẩm Thanh Thức sở hữu tất cả các đặc điểm của bệnh kiều: cực đoan, điên cuồng, cố chấp, và tính chiếm hữu cực kỳ cao. Cùng với lòng trung thành tuyệt đối là ktình yêu không giới hạn, sẵn sàng điên cuồng hy sinh tất cả vì người mình yêu.
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ dành cho nữ chính Lạc Vô Ưu. Còn những người ngoài Lạc Vô Ưu, trong mắt Thẩm Thanh Thức không khác gì lũ kiến. Kết cục sẽ rất thê thảm nếu chọc giận y, hoặc dám động đến Lạc Vô Ưu. Và nguyên chủ Giang Tú Tuế chính là một ví dụ điển hình.
Trong nguyên tác, Giang Tú Tuế vừa mới gả vào đã cùng Thẩm Thanh Thức đạt được thỏa thuận chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa. Nhưng nguyên chủ vẫn yêu y, sống chết không muốn rời xa con người bệnh hoạn đó.
Sau khi Lạc Vô Ưu xuất hiện, nàng nhận ra rằng Thẩm Thanh Thức đối với Lạc Vô Ưu không giống như với những người khác, từ đó mà sinh lòng ghen ghét, liền tìm người hãm hại Lạc Vô Ưu.
Kết quả không cần phải nói nhiều nữa, tất nhiên nữ chính không gặp chuyện gì, nhưng động đến Lạc Vô Ưu chính là chạm vào nghịch lân của Thẩm Thanh Thức. Nguyên chủ bị đủ các loại độc dược tra tấn, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, suốt mười ngày mười đêm đau đớn đến tận lúc cuối cùng rồi trút hơi thở yếu ớt mà chết trong phòng củi.
Ta không muốn rơi vào kết cục như nguyên tác. Với bệnh kiều, để sống sót mà toàn thân trở ra thì nhất định phải thuận theo mọi ý muốn của hắn. Thế nên ta gật đầu, ôn tồn nói: “Được.”
Thẩm Thanh Thức ánh mắt thoáng qua tia sáng, khóe môi nhếch lên: “Nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thanh Thức chủ động nhường giường cho ta, còn y đi ngủ trên sập bên cạnh. Một đêm trôi qua yên ổn vô sự.
2
Sau khi thành hôn, những ngày tháng trôi qua rất bình lặng, yên tĩnh như một vũng nước đọng, không chút gợn sóng.
Trong văn án, Thẩm Thanh Thức luôn âm thầm phát triển thế lực của mình, chỉ chờ ba năm sau, khi thời cơ chín muồi, sẽ lật đổ thiên mệnh hoàng quyền. Cũng vì vậy, y mới buộc phải giữ danh phận vợ chồng ba năm với ta, người thê tử do hoàng thượng ban hôn này.
Nhìn vẻ bề ngoài, y chỉ là một thế tử nhàn hạ của Tuyên Vương gia, thường xuyên đóng cửa không ra ngoài một bước. Thân là phụ thân của y nhưng Tuyên Vương gia chỉ quan tâm đến vương phi của mình. Vương phi thân thể hiện giờ không tốt, Tuyên Vương gia liền đưa bà đi du ngoạn khắp nơi, tiện thể tìm thầy thuốc. Vì vậy, trong phủ Tuyên Vương gia rộng lớn đồ sộ, chỉ còn lại một mình Thẩm Thanh Thức là chủ nhân.
Ta tự nhiên cũng có được cuộc sống thanh nhàn. Thẩm Thanh Thức đối với ta cũng khá tốt, ta có đủ đãi ngộ của một thế tử phi, y cũng ôn nhã lễ độ, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy được sự lạnh nhạt và xa cách ẩn sau vẻ ôn hòa ấy. Y chưa từng cho ta lại gần trong vòng nửa bước, cũng chẳng để ý đến ta.
Hôm đó, y đang chơi cờ với một đồng minh trong thư phòng, người kia nhắc đến ta, liền cất giọng trêu chọc: “Cô nương nhà họ Giang xinh đẹp thế kia, dáng dấp cũng không tệ, ngươi thật sự không động lòng chút nào sao?”
Thẩm Thanh Thức chưa kịp nói, người đó đã tặc lưỡi hai tiếng: “Vậy chi bằng nhường lại cho ta, dù sao hai người cũng sắp hòa ly, đến lúc đó Thẩm huynh không ngại nếu ta ra tay chứ?”
“Ngươi thích thì cứ lấy đi, chỉ cần nàng đồng ý.” Thẩm Thanh Thức lạnh lùng nói. Giọng điệu của y thờ ơ, lạnh lẽo, chẳng hề bận tâm, như thể đang nói về một món đồ chơi có thể dễ dàng vứt bỏ.
Bất chợt, y lại khẽ cười: “Nếu nàng không đồng ý, thì cứ cướp.”
Người đối diện cười sảng khoái, hỏi tiếp: “Nếu không cướp được thì sao?”
“Không cướp được, thì hủy diệt.”
“… May mắn là người Thẩm huynh thích không phải ta.”
Và may mắn đó cũng không phải là ta. Ta lặng lẽ rời khỏi cửa thư phòng, trong lòng thở dài. Nữ chính, thật khổ cho nàng rồi.
Trong nguyên tác, nữ chính Lạc Vô Ưu lúc đầu không chịu nổi tình yêu bệnh hoạn của Thẩm Thanh Thức, nhiều lần muốn bỏ trốn.
Nàng trốn một lần, Thẩm Thanh Thức bắt lại một lần. Lần cuối cùng, Thẩm Thanh Thức thật sự muốn cùng Lạc Vô Ưu đồng quy vu tận, quan tài hợp táng cũng đã chuẩn bị sẵn, Lạc Vô Ưu khóc đến khản cả giọng mới khiến y từ bỏ ý định. Từ đó, Lạc Vô Ưu không còn nghĩ đến chuyện rời đi nữa.
Nhớ lại những tình tiết ấy, ta rùng mình một cái. Tránh xa bệnh kiều! Tránh xa bệnh kiều! Tránh xa bệnh kiều! Quan trọng phải khắc sâu điều này trong đầu. Chỉ cần chịu đựng qua ba năm, ta sẽ an toàn.
Nhưng đúng là sợ gì gặp nấy. Ta lại vô tình chứng kiến cảnh Thẩm Thanh Thức giết người.