12
Đông qua xuân đến, tuyết bắt đầu tan, những chồi non âm thầm xuất hiện trên những cây liễu bên bờ sông, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Phủ Tuyên Vương. Một thanh niên mặc y phục đen lắc lư chiếc quạt xếp trong tay, cười cợt đầy ngạo mạn: “Thẩm huynh còn nhớ ba năm trước đã nói gì không?”
Y hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Thẩm Thanh Thức khi đó, nhạt nhẽo nói: “Ngươi thích thì cứ lấy đi, chỉ cần nàng đồng ý.”
“Nhưng bây giờ bụng của Giang cô nương đã to mấy tháng rồi.”
Vệ Tử Việt tỏ vẻ oán thán: “Thẩm huynh, ngươi thật không phải chút nào.”
Thẩm Thanh Thức chậm rãi lau thanh kiếm mềm trong tay, động tác thong thả mà cẩn trọng, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên lưỡi kiếm, bỗng nhiên y ngẩng lên nhìn Vệ Tử Việt một cái, ánh mắt như thể đang nói: “Ngươi nói lại thử xem.”
Vệ Tử Việt bị ánh mắt nguy hiểm và sâu thẳm ấy nhìn mà giật mình, lập tức mồ hôi đổ đầy lưng.
“Chỉ nói đùa thôi, chỉ nói đùa thôi.”
“Giang cô nương xinh đẹp như vậy phải ghép với Thẩm huynh, một anh hùng hào kiệt mới xứng đôi.”
Sau màn đùa cợt, Vệ Tử Việt nghiêm túc lại, không còn vẻ cợt nhả nữa, nghiêm túc nói: “Đại Lý Tự bên đó đã được dàn xếp ổn thỏa, chứng cứ đầy đủ, tay chân của Trương Giao dù có cầu xin đến Hoàng thượng cũng vô ích, lần này hắn không chết cũng phải lột một lớp da.”
“Khi hắn ra ngoài, trong Bộ Binh đã không còn chỗ cho hắn nữa.”
“Giờ chỉ cần xem bên A Xuân có thuận lợi không, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có thể…”
“Thế tử.” Người hầu vội vàng gõ cửa, báo tin thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Vệ Tử Việt ngây người một lúc, khi nhìn lại thì Thẩm Thanh Thức đã không còn thấy bóng dáng.
13
“Ái thiếp.”
Thẩm Thanh Thức nắm chặt tay ta, đôi mày khẽ nhíu lại.
Ta dịu dàng mỉm cười với y: “Đại phu nói không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết hư nhược, ngươi đừng lo lắng.”
Thẩm Thanh Thức không nói gì, tối đó đích thân y nấu thuốc mang đến tận giường, từng muỗng từng muỗng đút cho ta uống. Sau khi uống xong, ta kéo y nằm xuống bên cạnh. Đêm khuya yên tĩnh. Ta gối đầu lên ngực Thẩm Thanh Thức, tay vén áo trong của y, chầm chậm luồn vào bên trong.
Người bên cạnh khẽ rên lên, nắm lấy tay ta đang nghịch ngợm, giọng nói khàn đặc: “Ngoan, chờ nàng sinh xong đứa bé đã.”
Ta bật cười khúc khích.
Có lẽ do đã uống quá nhiều thuốc tránh thai nên thai kỳ này không được suôn sẻ, trước đó còn có dấu hiệu sảy thai. Vì vậy, dù là vì muốn giữ thân cho Lạc Vô Ưu hay sợ làm tổn thương đứa bé, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì với ta.
Dù sao bây giờ cũng không thể ra ngoài, ta liền thỏa sức trêu chọc, không ngừng khiêu khích.
“Phải chờ đến bao giờ nữa?” Ta nửa giận dỗi, nửa tủi thân hỏi.
“Ngươi có phải không còn thích ta nữa rồi? Cũng đúng thôi, bây giờ ta mang thai, eo cũng to ra, ngươi chê ta cũng là bình thường.”
Ta là b,ơ k h o/ng c/ần đ,ường nhé, c on đ, ạu xa nh l ại r e u p truy ện n hà t, các b/ ạn cẩ n thậ n nh é
Có lẽ do thời kỳ mang thai dễ trở nên đa cảm, đang diễn thì ta thực sự rơi nước mắt. Thẩm Thanh Thức ôm ta dỗ dành.
“Sao có thể thế được, ái thiếp lúc mảnh mai tựa liễu yếu đào tơ, khi đầy đặn lại như mẫu đơn diễm lệ, thế nào cũng đều vô cùng đẹp.”
Ta đẩy y: “Nhưng ta không thích mẫu đơn, ta thích hoa sen.”
“Ta muốn ngắm hoa sen.”
Ta trông mong nhìn y, lại lặp lại: “Ta muốn ngắm hoa sen.”
Thẩm Thanh Thức im lặng không nói.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Hiện giờ mới chỉ đầu xuân.
Y biết tìm hoa sen nở ở đâu ra bây giờ.
Thẩm Thanh Thức khẽ day trán, nhớ lại lời dặn dò của thái y.
“Nhiều phụ nữ sau khi mang thai tâm trạng không ổn định, là phu quân phải quan tâm nhiều hơn, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của thai phụ.”
Y hôn nhẹ lên trán ta, dịu dàng nói: “Bây giờ chưa đến mùa hoa sen, đợi đến tháng bảy ta sẽ dẫn nàng đi ngắm, được không?”
“Không được.”
Ta ngước mắt nhìn y, đầy vẻ tủi thân nói: “Thế tử thật vô dụng.”
Thẩm Thanh Thức: “…”
Không đợi y nói thêm, ta kéo chăn đắp lên: “Ta buồn ngủ rồi.”
Rồi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Chỉ còn Thẩm Thanh Thức ngồi đó nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ mà cười khổ.
13
Ngày mùng một tháng ba, là ngày cuối cùng Lạc Vô Ưu châm cứu. Sau lần này, Thẩm Thanh Thức có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố trong cơ thể.
Nhưng trong tiểu thuyết, mọi chuyện sẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió, những khó khăn thích hợp sẽ càng làm tăng tiến tình cảm giữa nam nữ chính. Hôm nay sẽ có kẻ thù của Tuyên Vương gia đến ám sát khiến việc châm cứu bị gián đoạn, dẫn đến Thẩm Thanh Thức rơi vào hôn mê, nguy hiểm đến tính mạng. Lạc Vô Ưu từ đó mới nhận ra tầm quan trọng của Thẩm Thanh Thức đối với mình, tình cảm của hai người có một bước nhảy vọt về chất.
Vì vậy, ta chọn ngày hôm nay để trốn đi.
Ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, nào là trâm ngọc bích, hoa tai đá quý, vòng tay vàng ròng, rồi cả chiếc khóa trường mệnh mà Thẩm Thanh Thức tự tay làm cho đứa con trong bụng.
Trên đó còn khắc tên của đứa bé.
—— Duy.
Dù là nam hay nữ, đều sẽ gọi là Thẩm Duy.
Ta sững lại một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh, đặt chiếc khóa trường mệnh vào trong ngực.
Sau khi thu dọn xong, ta chờ đợi một lát, từ viện bên kia vọng lại tiếng đao kiếm va chạm, có người hô to: “Bảo vệ thế tử!”
Ta biết, cơ hội của mình đã đến.
14
Sáu năm sau.
“Không sao đâu, A Duy, mẹ rất thích ăn đầu cá.”
“Nhưng… nhưng mà A Duy không muốn ăn ớt băm.”
Cô bé cất giọng non nớt gọi mẹ, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân mếu máo.
“Nhưng mẹ cũng rất thích ăn, chừng này còn chưa đủ cho mẹ đâu.”
Ta cũng tỏ vẻ đáng thương, nhìn con gái.
Cuối cùng, cô bé đầu hàng, đưa đôi tay mũm mĩm đẩy đĩa cá hấp ớt băm về phía ta.
A Duy giọng nói ngọt ngào: “A nương ăn đi.”
Ta ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mại của con, hôn chụt một cái lên má bé, cười tươi khen ngợi: “Biết hiếu thảo với trưởng bối, A Duy của chúng ta thật giỏi.”
Được khen, cô bé ưỡn thẳng lưng kiêu ngạo, mặt đầy tự hào. Ta nhéo má con gái, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Sáu năm trước, sau khi trốn khỏi phủ Tuyên Vương không lâu, hoàng đế trong chuyến săn mùa xuân bị bạch hổ tấn công mà băng hà, thái tử lên ngôi.
Vệ Tử Việt tố cáo thái tử đã dùng hổ ám sát phụ hoàng, lạm dụng quyền lực, thi cử gian lận, nhiều lần tự ý tăng thuế ruộng đất, nên cùng với Thẩm Thanh Thức, thế tử Tuyên Vương, nổi dậy tại Lư Châu.
Từ đó, Thịnh Quốc bị chia cắt thành Đông Thịnh và Tây Thịnh.
Năm năm chiến tranh liên miên, cuối cùng Tây Thịnh dưới sự lãnh đạo của Vệ Tử Việt đã chiến thắng và tái thống nhất Thịnh Quốc.
Sau khi lên ngôi, Vệ Tử Việt ban thưởng cho thuộc hạ, phong Thẩm Thanh Thức làm tả tướng. Quyền hành trong tay chỉ dưới một người, trên vạn người.
Nghe tin này, ta cảm thán: Tuyến sự nghiệp đã hoàn thành, phía trước chỉ còn toàn là tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Nàng trốn, hắn đuổi, nàng có cánh cũng khó thoát.