15
Mùa hè oi ả, mặt trời như một quả cầu lửa treo cao trên bầu trời, hoa cỏ đều héo rũ, cúi đầu ủ rũ.
Ta mua một ngôi nhà và sắm tỳ nữ cùng hộ vệ ở một nơi xa kinh thành. Trong sân, tiếng ve kêu râm ran khiến người nghe bực bội không thôi. Vài đóa hoa sen nổi trên mặt nước, hương hoa nhẹ nhàng theo gió thoảng vào mũi.
Ta đang bình tâm tĩnh khí, thì hộ vệ hoảng hốt chạy vào báo: “Tiểu thư không thấy đâu.”
Sắc mặt ta lập tức cứng đờ.
“Mau đi tìm!”
Huy động tất cả hộ vệ tìm kiếm hơn một canh giờ mà vẫn không thấy tin tức của A Duy. Chân ta ngày càng mềm nhũn, lòng hoảng loạn, nước mắt chực trào ra. Cho đến khi ta đến bên bờ suối phía nam, cuối cùng cũng thấy bóng dáng nhỏ bé của A Duy. Ta còn chưa kịp vui mừng gọi tên con bé thì một thanh niên tuấn tú đã đập vào mắt ta.
— Thẩm Thanh Thức.
Trong đầu ta lập tức hiện lên ba chữ này.
Thẩm Thanh Thức dường như cũng phát hiện ra ta, y quay đầu lại, mỉm cười với ta.
“A nương!”
A Duy vui vẻ lao vào lòng ta. Ta ôm con vào lòng mà cơ thể không ngừng run rẩy.
Thanh niên cũng bước theo A Duy đến, mỉm cười nói: “Ái thiếp, đến lúc về nhà rồi.”
16
Thật ra, ta chưa bao giờ thực sự trốn thoát khỏi Thẩm Thanh Thức.
Năm xưa ta vừa đến Tĩnh Huyện chưa đầy hai tháng, người của Thẩm Thanh Thức đã tìm thấy ta. Chỉ là lúc đó Vệ Tử Việt vừa mới khởi sự, Thịnh Quốc đại loạn, mà Tĩnh Huyện là một trong số ít những nơi không bị chiến tranh ảnh hưởng. Cân nhắc thiệt hơn, Thẩm Thanh Thức quyết định để ta ở lại đó. Nhiều chuyện cũng vì vậy mà có lời giải thích.
Khi ta mới đến, có họ hàng của huyện lệnh muốn nạp ta làm thiếp, bị hộ vệ của ta đánh đuổi, trước khi đi hắn còn khoe khoang rằng mình là anh rể của huyện lệnh, hứa sẽ khiến ta phải trả giá.
Ngày hôm sau, hắn bị treo cổ chết trước cổng nha môn, huyện lệnh cũng bị tố giác mà mất chức.
Khi ta mang thai bảy tháng, có người vu oan rằng ta quyến rũ phu quân của nàng ta, tung tin đồn thất thiệt khắp nơi, suýt khiến ta sảy thai. Mấy ngày sau, người ta phát hiện nàng ta tự tử trong giếng, trước khi chết còn để lại thư máu, giải thích rằng vì phu quân luôn nhớ đến ta, nên nàng ta tức giận mà vu oan cho ta.
Ngày ta sinh là vào mùa đông, ta đau đến chửi mắng Thẩm Thanh Thức, nước mắt làm mờ mắt ta, nhưng dường như ta thấy Thẩm Thanh Thức.
Y nắm tay ta mà run run, khẽ nói bên tai ta.
“Là lỗi của ta, ta tồi tệ, khiến nàng phải chịu đựng cơn đau này.”
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy từng tiếng “ái thiếp” đầy dịu dàng, thấm vào tận xương tủy. Ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ.
Kể từ khi A Duy tròn một tuổi, y thường xuyên vào trong viện của ta để chơi đùa với con bé. Với năng lực của những hộ vệ mà ta thuê ở một huyện nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được người như Thẩm Thanh Thức.
A Duy chưa đầy một tuổi đã biết gọi “mẹ”, mấy ngày đó ta vui mừng đến nỗi mỗi bữa ăn đều ăn thêm mấy bát cơm.
Chỉ khoảng mười ngày sau, khi ta đang chơi đùa với con bằng cái trống lắc, A Duy nhìn ta chằm chằm, đột nhiên thốt ra một tiếng “cha” mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe rõ.
Ta ngẩn người đầy thắc mắc.
Ta dạy con gọi “mẹ” suốt một thời gian dài mới gọi được, còn “cha” thì ta chưa từng dạy. Sao con bé lại tự nhiên biết gọi “cha”? Vì chuyện đó mà ta buồn bực mấy ngày. Bây giờ ta mới hiểu ra, thì ra là Thẩm Thanh Thức đã lén lút dạy con.
Sau đó, đến năm nay, khi A Duy đã có thể nhớ một chút chuyện, Thẩm Thanh Thức thường nhân lúc hộ vệ và tỳ nữ đưa con bé ra ngoài chơi để lén dẫn con đi, còn dặn con bé không được nói với ta. Có thể tưởng tượng được rằng, hộ vệ và tỳ nữ của ta từ lâu đã bị y mua chuộc. Mọi chuyện đã rõ ràng, ta không biết nên biểu hiện ra sao.
Phủ Tuyên Vương. Không, bây giờ là phủ Thừa tướng.
Nhìn căn phòng quen thuộc, ta khẽ thở dài. Cuối cùng vẫn trở về nơi này.
Buổi tối, ta gặp Lạc Vô Ưu. Nhưng bên cạnh nàng còn có Vệ Tử Việt, bây giờ đã là hoàng đế. Hai người rất tình cảm, rõ ràng là một đôi tình nhân. Nghe nói tháng sau Vệ Tử Việt sẽ phong Lạc Vô Ưu làm hoàng hậu.
Ta kinh ngạc.
Khi Vệ Tử Việt và Thẩm Thanh Thức bàn chuyện, ta lén hỏi Lạc Vô Ưu: “Hoàng hậu nương nương, người và bệ hạ sao lại đến với nhau vậy?”
Lạc Vô Ưu dường như đoán được ta muốn hỏi gì, cười nói: “Ngươi muốn hỏi tại sao ta không thích Thừa tướng phải không?”
Ta ngượng ngùng gãi mũi.
Lạc Vô Ưu tiếp tục: “Ta sẽ không thích một người trong lòng đã có người khác.”
“Người trong lòng của y luôn là ngươi, ta và y chỉ là quan hệ bệnh nhân và thầy thuốc.”
Cùng là nữ nhân, Lạc Vô Ưu có lẽ đoán được một phần lý do khiến ta từng nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Thanh Thức, nên nàng ghé sát vào tai ta, tiết lộ một bí mật.
17
Đêm khuya, A Duy đã ngủ say.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định thẳng thắn hỏi: “Thẩm Thanh Thức, ngươi thích ta vì điều gì?”
Thẩm Thanh Thức nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Thích thì nhất định phải có lý do sao?”
Ta sững người.
Thích có cần lý do không? Không cần sao? Trong thế giới thực, ta đã xem rất nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết, nam chính nữ chính đều có lý do để thích nhau. Ta còn phân tích tại sao nam chính lại thích nữ chính, và ngược lại, nữ chính vì sao lại thích nam chính.
Vì lòng tốt, vì sự kiên cường, vì sự thông minh, vì hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của đối phương, vì quan điểm sống tương đồng…
Còn Thẩm Thanh Thức, trong ba năm đó, những gì ta thể hiện chỉ là sự nhát gan, ích kỷ. Chúng ta không có cùng quan điểm sống, và ta cũng không nghĩ rằng một người đã gặp qua vô số mỹ nhân như ngươi sẽ thích ta chỉ vì dung mạo. Với những yếu tố này, ta không tin rằng Thẩm Thanh Thức sẽ thực sự thích ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta đột nhiên nhận ra một điều. Có lẽ ta không nên dùng lối suy nghĩ thông thường để đánh giá Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức là một kẻ bệnh kiều, mà sự “thích” của bệnh kiều không thể được giải thích bằng lẽ thường.
Theo lối suy nghĩ này, ta mở rộng thêm nhiều hướng. Trong nguyên tác, thực ra không có mô tả rõ ràng Thẩm Thanh Thức thích Lạc Vô Ưu vì điều gì. Vì lòng tốt, vì sự hoạt bát, vì tính cách kiên cường, tất cả đều là những đánh giá chủ quan của ta.
Bệnh kiều thích gì, ai mà biết được. Có thể chỉ vì một câu nói, hay một hành động nào đó của ngươi mà khơi dậy “tình yêu và sự thích thú” của một bệnh kiều.
“Thẩm Thanh Thức.”
Ta nhẹ nhàng gọi y: “Ngươi còn có thể để ta rời đi không?”
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Thức nhạt đi nhiều: “Ái thiếp có thể bỏ ta, nhưng có thể bỏ A Duy không?”
Ta thì thầm: “Không nỡ.”
“Vậy thì hãy ở lại.”
“Qua sáu năm này, ái thiếp cũng nên hiểu rõ, thế gian hiểm ác thế nào.”
“Ngươi và A Duy ở bên ngoài sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, gặp bao nhiêu nguy hiểm.”
“Chỉ nói đến chuyện của huyện lệnh Tĩnh Dương, nếu không có ta, ái thiếp sẽ có kết cục ra sao?”
“Đợi khi A Duy lớn lên, nếu con bé cũng gặp phải những chuyện như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”
Phải rồi, thế gian này vốn dĩ đã không công bằng với nữ nhi, ta lại không phải là thần y, sát thủ, đặc công có bàn tay vàng trong các tiểu thuyết xuyên không, cũng chẳng có tài năng kinh doanh, chẳng có bản lĩnh gì. Ngay cả khi ta có thể tự bảo vệ mình, cũng không thể bảo vệ được A Duy.
Khi trong lòng đã có quyết định, ta nhìn Thẩm Thanh Thức, đột nhiên cảm thấy mình cũng không thiệt thòi gì.
Thẩm Thanh Thức đẹp trai, có tiền, lại chung thủy, không ngoại tình, chỉ là tính chiếm hữu quá mạnh, hơi điên rồ một chút, người bình thường khó mà chịu nổi.
Nhưng thực ra, ta cũng không bình thường. Ta là một fan trung thành của thể loại truyện về bệnh kiều, nếu không, ta đã chẳng đọc nguyên tác này. Ta thích kiểu tình yêu của bệnh kiều, mãnh liệt đến mức muốn nuốt chửng đối phương.
Trong thế giới thực, ta không yêu đương chỉ vì thấy hầu hết những người xung quanh đều yêu vì mục đích yêu đương, họ không chân thành, chưa từng nghĩ đến việc ở bên nhau trọn đời.
Đối với ta, nếu kết thúc của một mối quan hệ đã định sẵn là chia ly, thì thà đừng bắt đầu còn hơn.
Khi xuyên vào thế giới này, ta nghĩ rằng Thẩm Thanh Thức sẽ thích nữ chính, nên không dám tin rằng y thích ta, tìm mọi cách để trốn chạy.
Nhưng bây giờ…
Ta nhìn vào gương mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, khẽ mỉm cười.
Vậy thì, Thẩm Thanh Thức, ta cũng sẽ không để ngươi thoát khỏi ta.