Trước khi về phủ Tướng quân, Yến Cảnh nói muốn cưới ta làm thê tử, nhưng khi đến phủ Tướng quân, ta đã gặp được phu nhân của hắn ta.
Nàng ấy nén nước mắt, nắm tay ta, nguyện làm tỷ muội tốt với ta. Nhưng ta mỉm cười từ chối: “Ta không làm thiếp.”
Lão phu nhân trách mắng ta không biết điều, sai hạ nhân gây khó dễ đủ điều, cười nhạo ta từ quê mùa mà dám trèo cao.
Thậm chí Yến Cảnh cũng thay đổi thái độ, khuyên ta nên tôn trọng chủ mẫu và tự biết thân phận của mình.
Ta trừng mắt nhìn, xách chiếc hòm thuốc nhỏ chạy trốn trong đêm.
“Ta đã nói ta không làm thiếp rồi, sao gia đình này không hiểu tiếng người vậy? Thôi, chuồn thôi!”