5
Ngày thứ hai sau khi Yến Cảnh tổ chức lại lễ cưới cho mỹ nhân của mình, hắn ta cuối cùng cũng đến gặp ta.
Vừa đến, hắn đã ném con dao găm đính đá quý trước mặt ta, mặt đầy giận dữ: “Lý Hoàn Nghi, nàng có ý gì?”
Ta thông minh thật, nếu không phải nhờ con dao găm này, có lẽ hắn ta cũng không biết bao giờ mới chịu đến gặp ta.
Lúc đó ta đang ăn mì gà, là tiểu nha hoàn hôm trước khen Yến Cảnh đẹp trai mang đến cho ta.
Ta thảnh thơi uống một ngụm canh, đáp: “Chúc mừng tân hôn nhé.”
Yến Cảnh vung tay, tô mì của ta rơi xuống đất.
Chiếc bát đẹp vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ, nước canh nóng bắn lên tay ta, làm đỏ cả một mảng.
“Lý Hoàn Nghi! Trả lời tử tế!” Hắn ta tức giận hét lên.
Ta nhìn chằm chằm vào bát và mì một lúc, đột nhiên đứng dậy, dùng tay bị bỏng mạnh mẽ tát vào mặt hắn một cái thật đau, mặt hắn liền ửng đỏ lên như tay ta.
Yến Cảnh không tin được nhìn ta.
“Cái tát này là vì tô mì.” Ta nhìn lại hắn.
“Từ ngày đầu tiên đến phủ tướng quân đến giờ, tô mì này là thức ăn nóng duy nhất ta được ăn. Yến Cảnh, đây là phủ tướng quân, ngài là tướng quân, đừng nói với ta là ngài không biết chuyện này.”
Yến Cảnh mím môi, khi không muốn thừa nhận điều gì, hắn luôn có biểu hiện như vậy.
Ta ngẩng đầu lên, không chút yếu thế.
“Tất nhiên là ngài biết, và ngài không chỉ biết, mà còn dung túng cho hạ nhân nói xấu đặt điều cho ta, dung túng cho Vệ Phù tìm người khiêu khích ta, ngài còn cố tình kéo dài thời gian không gặp ta! Ngài chỉ muốn ta phải cảm thấy cô đơn, muốn ta không có chỗ dựa, muốn ta nghĩ rằng ta chỉ có thể dựa vào ngài!”
Ta cười nhạt: “Ngài có phải là quên rồi không, ta, Lý Hoàn Nghi là người giành mạng sống từ tay Diêm Vương trở về, lại có thể sợ mấy trò vặt vãnh đó à?”
Yến Cảnh hít một hơi sâu, rồi thở ra.
Hắn vẫn giữ khuôn mặt đen kịt, nhưng cơn giận đã giảm đi nhiều.
Hắn vừa gọi người mang nước lạnh đến, vừa nói với tôi: “Nàng là y sĩ giỏi nhất của Trần Quốc, phải biết trân trọng đôi tay của mình.”
Ta lạnh lùng đáp trả: “Nếu ngài không làm đổ tô mì của ta thì ta đã không bị bỏng.”
“Nhưng nàng cũng không nên dùng tay đánh ta, tay cũng đã sưng lên rồi. Lần sau nàng cầm gậy đánh, không được thì dùng dao găm đâm cũng được.” Yến Cảnh đùa theo lời ta, rồi ra lệnh hạ nhân dọn dẹp và mang đồ ăn lên.
Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Trước đây hắn ta cũng vậy, cho dù xuất thân cao quý nhưng lại luôn hạ mình dỗ dành ta.
Lúc đó ta rất thích, vì kiểu “đối xử khác biệt” này khiến ta cảm thấy bản thân đặc biệt với hắn ta.
Nhưng bây giờ ta chỉ thấy ghê tởm.
Nếu ta thực sự đặc biệt như vậy, tại sao lại có Vệ Phù?
Yến Cảnh kéo tay ta nhúng vào nước lạnh, sau một lúc im lặng, hắn ta mới mở miệng: “Hoàn Nghi, đừng làm loạn nữa được không?”
“Ta không làm thiếp.” Ta rất bình tĩnh, “Khi ngài bảo ta cùng ngài về kinh thành, ta cũng đã nói rõ rồi.”
“… Nàng cứ coi như vì ta, vì chúng ta, cũng không được sao?”
Yến Cảnh nắm tay ta chặt dần, hắn thật lòng hỏi câu này.
Ta nhìn vào mắt hắn: “Yến Cảnh, ta không làm thiếp.”
[……..]
Yến Cảnh lại im lặng rất lâu, rồi một lần nữa đổi chủ đề.
“Ta đã không biết mẹ ta sẽ kiên quyết như vậy.”
“Ba năm trước khi tin ta bị trọng thương truyền về kinh thành, mẹ ta đã cầu xin nhà họ Vệ để con gái họ vào phủ trừ tà. Lúc đó cha của Vệ Phù chỉ là huyện lệnh, đang tìm cách kết nối quan hệ, muốn tiến xa hơn, nên đã gả con gái thứ Vệ Phù vào nhà.”
“Đợi khi ta tỉnh lại nhận được tin tức thì lễ đã thành rồi. Lúc đó bên cạnh ta đã có nàng, còn chỗ cho ai khác đâu? Ta viết thư cho Vệ Phù, nói muốn hủy hôn. Ta fđã hứa sẽ tìm cho nàng ấy một người trượng phu tốt trong quân đội và bù đắp cho nàng ấy một khoản hồi môn lớn.”
“Nhưng bức thư đó đã bị mẹ ta đọc trước. Bà cho rằng Vệ Phù đã cứu ta một mạng, ta không thể phụ tấm lòng của ân nhân như vậy, thêm vào đó bà rất xem trọng tương lai của Vệ quan, nên bà đã giữ lại bức thư.”
“Bà hồi âm rằng sẽ sắp xếp mọi việc, bảo ta yên tâm dẫn quân ra trận. Ta thực sự không ngờ Vệ Phù vẫn ở trong nhà.”
“Hoàn Nghi, ta không phụ nàng.”
Yến Cảnh cẩn thận nâng tay ta trong lòng bàn tay hắn, tự lau khô nước cho ta, hắn nhìn ta say đắm và tha thiết, dường như trong mắt chỉ nhìn thấy mình ta.
Ta cũng chăm chú nhìn hắn, chậm rãi và dịu dàng nói: “Vậy sao?”
“Nhưng ta nghe nói, tối qua viện chính đã gọi ba lần nước. Yến tướng quân, lâu không ăn thịt, đói quá phải không?”
Giọng ta như một tiếng thở dài, những cảm xúc vỡ vụn trong lòng ta cũng theo đó mà tan biến đi.
Yến Cảnh đứng lặng.
“Hoàn Nghi, ta phải động phòng…”
Hắn ta vẫn muốn giải thích.
Hắn tất động phòng là điều tất nhiên, hắn thật đáng thương.
Hắn bị mẹ ép, bị xã hội ép, bị nhà vợ ép, bị trách nhiệm ép, bị… cái gì đó ép phải động phòng đến ba lần?
Đáng thương làm sao.
Ta rút tay về, mở hòm thuốc tìm thuốc trị bỏng, cẩn thận bôi lên tay.
“Dao găm trả lại cho ngài, ngài đã nói ta có thể dùng nó để đổi lấy một điều ước.”
Yến Cảnh lập tức căng thẳng: “Ngoại trừ chuyện hưu thê, ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng muốn.”
Ta dừng tay, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngài nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là muốn rời khỏi phủ tướng quân thôi.”
6
Tên nam nhân khốn kiếp, đã lấy dao găm rồi mà còn không thả ta đi.
Chắc chắn là vì ta đã không khóc lóc cầu xin hắn ta đừng bỏ rơi ta, khiến hắn tức giận!
Thật là khốn nạn! À, không thể nói vậy, chó còn trung thành hơn hắn ta nhiều!
Nhưng trong cái rủi có cái may, sau hôm đó cuối cùng ta cũng được ăn đồ ăn nóng, thậm chí ta còn kết bạn với nàng nha hoàn đã mang mì cho ta.
Thôi nào, thật ra là ta đơn phương coi nàng ấy là bạn, trong lòng nàng ấy thì chỉ có chủ của mình, nhưng ít nhất bây giờ ta cũng đã có người để nói chuyện.
Ta cứ thế sống trong phủ tướng quân thêm nửa tháng, đến nỗi sắp mọc rêu, thì một tiểu nha hoàn đột nhiên chạy đến tìm ta:
“Có chuyện rồi! Ngươi, ngươi cẩn thận, không làm được thì đừng làm, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất!”
Ta còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì Yến Cảnh đã đến.
Hắn ta mặt lạnh, rất nghiêm túc: “Mang hòm thuốc đi theo ta.”
Có người bị thương rồi.
Ánh mắt ta lướt qua tiểu nha hoàn đang cúi đầu, bàn tay vặn xoắn đến đỏ ửng, trong lòng đã hiểu ra phần nào — có lẽ là một người có địa vị cao bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng.
Ta vội vàng lấy hòm thuốc, rồi từ cái túi nhỏ rách nát của mình móc ra vài chai thuốc, chạy theo Yến Cảnh.
Hắn dẫn ta đến phủ công chúa.
Khi bọn ta đến viện phụ, một nam nhân trung niên nho nhã đã chào đón. Ông ta nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhưng cử chỉ lại rất điềm tĩnh.
“Yến tướng quân, đây có phải là Lý đại phu của Vũ Dương quân không?” Ông ta nho nhã tỏ ra một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu, “Thật là còn trẻ như vậy, đúng là nữ nhân cũng không thua kém gì nam nhân.”
Ta hời hợt chào ông ta một cái: “Chào đại nhân, xin hỏi người bệnh ở đâu?”
Ông ta vẫn điềm đạm, cũng không tỏ ra bất mãn với sự qua loa của ta, lịch sự dẫn ta vào phòng, ngay lập tức ta liền ngửi thấy mùi máu, và nhanh chóng thấy được nguồn gốc của mùi máu —
Đó là một người thiếu niên trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, cậu ta nằm trên giường mồ hôi đầm đìa, thở dốc, trên người có nhiều vết dao, bụng còn bị cắm một mũi tên.
Bên cạnh thiếu niên là một ông lão râu bạc trắng và một nữ nhân xinh đẹp.
Ta theo thói quen chào một cái rồi đi thẳng đến ông lão đó: “Tại hạ là Lý Hoàn Nghi, y sư của Vũ Dương quân, xin hỏi tình trạng của người bệnh hiện giờ…”
Trong lúc ông lão ngắn gọn giải thích tình trạng của thiếu niên, ta nhanh chóng buộc tóc, rửa sạch tay, mở hòm thuốc lấy ra kim châm và các loại thuốc.
“Ta rất đồng ý với sự lo lắng của ngài, mũi tên này rõ ràng là mũi tên dùng trong quân đội, đầu mũi chắc chắn có nhiều móc ngược, nếu rút ra một cách tùy tiện có thể gây ra tổn thương đến nội tạng…”
“Ta có thể tìm cách rút mũi tên ra, việc khâu lại cũng không vấn đề, nhưng do điều kiện quân đội hạn chế, binh lính thường chịu đựng đau đớn, mà ta lại không quen thuộc với việc gây tê, ngài có phương thuốc phù hợp không…”
Cả viện phụ rất yên tĩnh, ngoài tiếng trao đổi giữa ta cùng lão thái y và tiếng làm phẫu thuật, dường như cũng chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng bước chân của người hầu mang nước nóng qua lại.
Ta rất hài lòng với môi trường phẫu thuật này, tất nhiên, nếu nữ nhân đó không nhìn ta bằng ánh mắt nóng rực thì ta còn hài lòng hơn.
Dù sao đi nữa, ta vẫn hoàn thành việc cứu chữa một cách suôn sẻ với sự phối hợp của lão thái y, lúc đó cũng trời đã tối.
“Thế nào rồi?” Nữ nhân đó hỏi, giọng bà ta rất rõ ràng nhưng nếu nghe kỹ, bên trong có chút yếu ớt kỳ lạ.
Chắc chắn là có bệnh cũ.
Ta suy nghĩ, cẩn thận trả lời: “Nhìn chung là khá thành công, tiếp theo phải xem công tử hồi phục thế nào nữa .”
Nữ nhân kia gật đầu, cao ngạo nhìn ta vài lần: “Ngươi là người của Yến Cảnh à?”
“Tại hạ là mưu sĩ và y sư của Yến tướng quân.”
“Ồ?” Nữ nhân cười khẩy, ánh mắt nhìn ta lại trở nên trêu chọc, “Chỉ vậy thôi sao? Đây là lần đầu tiên bổn cung thấy một quân y đi theo chủ tướng về kinh thành đấy.”
Tự xưng là bổn cung, người này chắc chắn là công chúa rồi.
Ta cười ngượng ngùng, có vẻ như chuyện của ta cũng không phải là bí mật trong giới quyền quý nữa.
Chỉ là không biết đã bị đồn thành gì rồi? Không phải là “tướng quân trở về, còn mang theo một nữ nhân có thai” đấy chứ?
Ta rùng mình.
Công chúa lại nói: “Nhưng đây là chuyện tốt, nếu chỉ là đại phu thì ta có thể dễ dàng đòi người từ Yến Cảnh. Ngươi cứ ở lại đây đêm nay đi, đợi khi nào Diệu nhi tỉnh thì đi.”
Bà ta dừng lại một lúc: “Khi nào nó tỉnh, khi đó ngươi mới được đi.”
Ta nhìn bóng lưng công chúa rời đi vội vã, rồi nhìn lại thiếu niên mặt mày tái nhợt kia.
Xong rồi, lòng từ bi của người làm y dược của ta bắt đầu lay động rồi, ta lại mong hắn ta tỉnh dậy muộn hơn một chút…
7
Được rồi, ta chỉ nghĩ thầm như vậy một chút thôi, dù sao thì ở thời đại này, nếu chàng thiếu niên này không tỉnh lại, ta cũng có khả năng mất mạng.
Mặc dù có vẻ như ta đã nổi danh đến tận kinh thành, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đại phu, trong bốn tầng lớp xã hội thì xếp gần cuối.
Rõ ràng là công việc và lý tưởng cuộc sống mà ta luôn tự hào? Ta khoanh tay, đứng bên cửa sổ phòng, ngẩng đầu ngắm trăng.
“Lý đại phu, Lý đại phu, công tử tỉnh rồi!” Một người hầu vội vã đến báo tin , chưa thấy người mà giọng đã truyền đến tai ta.
Ta vội xách hòm thuốc: “Đến đây, đến đây!”
Ta theo người hầu đến viện phụ, lần này, trong phòng tràn đầy niềm vui.
Công chúa và nam nhân trung niên, chính là phò mã, đang đứng bên giường, tên thiếu niên kí cũng đã ngồi dậy.
Ta bước tới hai bước, không tán thành nói: “Ai cho ngài ngồi dậy? Mau nằm xuống!”
Thiếu niên nhìn ta kinh ngạc, hắn liếc nhìn công chúa và phò mã bên cạnh, không nói gì, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Ta bắt mạch cho hắn ta, nhìn kỹ phần lưỡi, xem nhiệt độ trên trán: “Đã gần hạ sốt hoàn toàn r, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng nữa là được.”
Nói xong ta kéo áo hắn ta: “Thất lễ rồi … Vết thương cũng hồi phục rất tốt, công tử có thân thể rất khỏe mạnh !” Ta chân thành khen ngợi.
Thiếu niên tỏ vẻ khó chịu không thể diễn tả.
Hắn ta quay đầu hỏi công chúa: “Vị kia khen thân thể con khỏe mạnh?”
Công chúa nhíu mày, bất lực quở trách: “Minh Diệu, không được vô lễ. Nếu không có Lý đại phu, bây giờ con đã qua cầu Nại Hà rồi đấy!”
Thiếu niên cười hì hì: “Thế con cũng không uống canh Mạnh Bà, con muốn đầu thai làm con của cô, để bảo vệ cô!”
Công chúa cười: “Con nói vậy, nếu quốc công nghe thấy chắc chắn sẽ đánh gãy chân của con.”
Thiếu niên không để ý: “Không thể nào, phụ thân con chắc chắn sẽ gói con lại đưa cho cô liền cho xem.”
Ta lặng lẽ lùi vào góc, lắng nghe hai người trò chuyện, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện ba ngày trước.
Khi ta vừa vào phủ công chúa, Yến Cảnh đã bảo ta, đây là phủ của Chiến quốc công chúa, hắn dặn ta phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhất định không được đắc tội với bà ấy.
Ta biết lí do tại sao.
Chiến quốc công chúa là một nữ anh hùng của triều đại này, mười lăm tuổi đã dẫn binh ra trận, tiến công mở rộng lãnh thổ, lưu giữ kinh đô. Trần quốc cũng nhờ có bà mới có luật cho phép nữ nhân cũng được làm quan.
Nói cách khác, đắc tội với Chiến quốc công chúa chính là đắc tội với cả hoàng đế và gia đình của tất cả nữ quan.
Mà những nữ quan đó cũng có bằng hữu và nhà mẹ đẻ hậu thuẫn đấy!
Nhưng khi ta hỏi về thân phận của thiếu niên, Yến Cảnh lại tỏ vẻ ghét bỏ:
“Nàng là đại phu, chuyên tâm chữa bệnh là được, những chuyện khác đừng hỏi nhiều. Chỉ cần nhớ là không cần tiếp xúc nhiều với người đó là được.”
“Ngài cũng biết ta chỉ là một đại phu, vậy ngài có nghĩ nếu ta không chữa khỏi cho người đó, hậu quả sẽ ra sao không?” Đầu ta nóng lên, không màng bên ngoài có tai mắt hay không, trực tiếp phản bác lại.
Giọng Yến Cảnh lập tức dịu đi: “… Nàng không phải là đã làm rất tốt sao? Nàng luôn có thể biến nguy thành an nên ta mới tin tưởng nàng như vậy.”
T thất vọng nhắm mắt, tên nam nhân này thật còn không bằng cả cô nương mới quen của ta.
Ít nhất nàng ấy còn nhắc nhở ta đừng cố quá, giữ mạng là quan trọng nhất.
Còn hắn ta, chỉ biết nói mấy lời tin tưởng vớ vẩn.
Tin tưởng là gì, có quan trọng bằng mạng sống không?
Hôm đó ta và Yến Cảnh không vui vẻ mà tan cuộc, lúc hắn ta đi rồi, ta bắt đầu tính toán làm sao để danh chính ngôn thuận rời khỏi phủ tướng quân. Nhưng dù nghĩ thế nào, ta cũng không tìm được cách nào thích hợp.
…
Bất chợt trong đầu loé lên ý nghĩ.
Ta lén nhìn công chúa và người thiếu niên.
Bây giờ, có vẻ như phương pháp lại đã tự tìm đến ta rồi.