8
Thiếu niên nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của ta: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Sau khi biết tình trạng của mình vẫn ổn, vị tiểu công tử này mới miễn cưỡng được ngồi dậy.
Ta trả lời một cách thành thật: “Thưa tiểu công gia, ta đang xem sắc mặt của công chúa và ngài.”
Thiếu niên: “?”
“Vậy ngươi nhìn ra được gì không? À, khoan đã, ngươi biết ta?” Thiếu niên tò mò, “Ngươi là đại phu dân gian phải không?”
Ta biết, từ câu nói này trở đi, ta phải cẩn thận từng lời từng chữ.
Ta cân nhắc: “Ta không biết ngài, tất cả là do tâoj phạm đoán dựa trên cuộc trò chuyện giữa ngài và công chúa.”
Điều này rất dễ đoán.
Có thể gọi Chiến quốc công chúa là “cô” mà không phải là hoàng tử thì khắp kinh thành chỉ có một người, đó chính là con út của quốc cữu gia Dư Triệu.
Vị công tử này không giống những công tử khác, hắn ta là con út sinh muộn, trên có ba vị hoàng huynh và hai vị tỷ tỷ, mỗi người đều rất xuất sắc. Nếu không phải là sợ các đại thần sẽ công kích thế lực ngoại thích quá lớn, hoàng đế đã sớm muốn trao cho năm người cháu ngoại chức vụ đầy đủ.
Không biết có phải là do các hoàng huynh tỷ tỷ đã lấy hết gen tốt không , mà đến lượt Dư Minh Diệu thì chỉ còn lại những mảnh vụn. Hắn ta không giỏi lễ nhạc xạ ngự thư toán, nhưng lại rất giỏi ăn chơi. Hàng năm, đóng góp lớn nhất của hắn ta cho gia đình là tiêu sạch tiền lương của các hoàng huynh tỷ tỷ, nhưng từ hoàng đế đến công chúa, rồi hoàng huynh và tỷ tỷ, ai ai cũng cưng chiều hắn ta hết mực.
Cuối cùng, quan ngự sử không ngồi yên được, ngày ngày lên đại điện khuyên hoàng đế và quốc cữu gia đừng nuông chiều nữa, nếu tiếp tục, các đại thần sẽ công kích họ vì nuông chiều quá mức.
Vì vậy, trong kinh thành có một câu nói, bạn có thể chọc giận hoàng tử, nhưng đừng chọc giận tiểu công gia, vì gia đình hắn ta quyền cao chức trọng và không nói lý lẽ.
Vị tiểu công gia với gương mặt viết rõ hai chữ “phóng túng” này nghe ta nói vậy, cười một cái: “Cũng không ngốc lắm. Vậy ngươi xem sắc mặt của ta và công chúa để làm gì?”
“Ta đang xem tâm trạng của hai người như thế nào, nếu tâm trạng tốt, ta muốn xin một phần thưởng.”
Dư Minh Diệu sắc mặt lạnh lùng, giọng nói rõ ràng không vui: “Nói đi, muốn xin cái gì?”
“Ngài xem, ta đoán được thân phận của ngài, lại nhìn thấy những vết thương không bình thường trên người ngài, hay là ngài… để ta ở lại đi?”
Chỉ với vết thương do mũi tên còn có thể lừa dối người khác, tìm một lý do không hợp lý mà giấu diếm, nhưng những vết thương cũ mới chồng chéo đó thì không phải của một công tử hư hỏng nên có.
Ta nghiêm túc tự đề cử bản thân: “Thực ra ta không chỉ giỏi về y thuật, mà còn giỏi điều trị cơ thể, ngài thấy không thoải mái mỗi khi trời mưa phải không?”
Dư Minh Diệu sắc mặt trầm xuống, nhưng sắc mặt công chúa vẫn bình thường, không tỏ ra vui buồn.
“Ngươi là đại phu, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của ngươi, sao, ngươi còn muốn dùng trách nhiệm của mình để uy hiếp ta?”
Khi hắn ta tức giận, giọng nói rất có sức ép, dù chỉ là nửa nằm nửa ngồi, cũng khiến người khác có cảm giác hắn ta có thể dễ dàng bóp chết đối phương như bóp chết một con kiến.
Ta nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Nhưng kỳ lạ thay, ta lại không cảm thấy sợ hãi. Hắn ta đích thị là đang cho ta một cơ hội!
“Ta không uy hiếp ngài, ta là đang đưa ra ý kiến. Nếu ta chỉ là một đại phu bình thường, ngài và công chúa có thể cho ta một khoản tiền bịt miệng rồi đuổi ta đi xa. Nhưng ta không phải là một đại phu bình thường, ta là quân y dưới trướng Yến tướng quân. Sợ rằng ngài sẽ không dễ dàng đuổi ta đi.”
“Thêm vào đó, y thuật của ta khá tốt, đã cứu được rất nhiều người. Ngài và công chúa không thể giết ta, như thế chẳng phải lãng phí nhân tài sao? Vậy nên, giữ ta lại mới là lựa chọn tốt nhất.”
Dư Minh Diệu và công chúa đều im lặng. Vài giây sau, công chúa bật cười. Ta nhìn lại Dư Minh Diệu, hắn ta cũng cười.
Thật kỳ lạ, khi hắn không cười thì trông đáng sợ như Chung Quỳ, nhưng khi cười lại như một thiếu niên trong sáng không hiểu sự đời.
Thật là quá khác biệt.
Ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra ta đã nghĩ đúng. Ban đầu họ đã định giữ ta lại, chỉ là giữa “giữ lại” ý kia và “giữ lại” ý của ta có sự khác biệt rõ rệt.
Nếu ta không chủ động nói ra, họ rất có thể sẽ chọn cách nhốt ta trong một viện nhỏ nào đó, khi cần thì triệu gọi, không cần thì để ta mục nát trong đất (thủ đoạn này thực sự rất quen thuộc).
Nếu ta chủ động nói ra, sẽ chứng minh ta có giá trị, như vậy ta có tư cách nhận được một mức độ tự do nhất định và một tương lai đầy tiềm năng!
Công chúa cười một lúc, đột nhiên hỏi ta: “Nói thật đi, ngươi có phải muốn nhân cơ hội này để rời khỏi Yến Cảnh không?”
Ta do dự một chút, rồi chọn cách gật đầu thành thật.
Công chúa cũng không giận: “Giỏi, là một cô nương thông minh, không bị ái tình làm mờ mắt, ta thích. Nhưng tại sao ngươi không để ta giữ ngươi lại, mà lại muốn đi theo Minh Diệu?”
Ta thật thà trả lời: “Ta có nghĩ đến, nhưng bên ngài có quá nhiều môn khách, ta có cố gắng cũng không chen chân được. Tiểu công gia thì khác, ngài ấy có thân phận cao, bề ngoài không có nhiều môn khách mưu sĩ, hơn nữa…”
T lắp bắp không dám nói tiếp.
Dư Minh Diệu lườm ta, từng chữ một tiếp lời: “Hơn nữa, ta ham chơi, việc cướp dân nữ cũng không làm tổn hại thêm danh tiếng, đúng không?”
“Hehe.” T cười ngốc nghếch xác nhận.
Lần đầu tiên trong đời, ta trải nghiệm cảm giác bị ông chủ hiện tại và tình cũ tranh giành, đó khi ta kiên quyết muốn tham gia vào cuộc đàm phán giữa Dư Minh Diệu và Yến Cảnh.
Thật là kỳ diệu.
Yến Cảnh thì căng thẳng như cây cung đã kéo căng dây, còn Dư Minh Diệu lại như con mèo nghịch ngợm, ung dung ngồi uống trà. Còn ta, đứng giữa hai người, cười tươi như giáo viên mẫu giáo sắp thành Phật.
Yến Cảnh mở miệng trước, hắn ta nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên: “Dư tiểu công gia, ngài làm vậy không phải là vô đạo đức sao?”
Dư Minh Diệu rất ngạc nhiên: “Ta đã bao giờ làm việc gì có đạo đức chưa?”
Yến Cảnh nắm chặt tay, trông có vẻ đang cố gắng kiềm chế bản thân không đánh vào mặt Dư Minh Diệu.
“Liễu cô nương không chỉ là đại phu của ta, mà còn là nữ nhân của ta!”
“Yến tướng quân đừng bôi nhọ danh dự của ta.” Ta lạnh lùng chen vào.
Dư Minh Diệu thì rất bình tĩnh: “Thật tình cờ, ta cũng thích nàng ấy. Kể từ khi nàng ấy khâu bụng cho ta, ta đã quyết định dùng thân báo đáp.”
Yến Cảnh mặt đầy vẻ không thể tin được: “Ngài có biết ngài đang nói gì không? Liễu cô nương là đại phu, người nàng ấy cứu không đến hàng nghìn cũng hàng trăm, chẳng lẽ ai cũng phải dùng thân báo đáp sao?”
Ta cười tươi đáp lời: “Ngài nói gì vậy? Ngài chẳng phải vì Vệ thị cứu ngài một mạng mà cũng dùng thân báo đáp sao?”
Dư Minh Diệu lại ngạc nhiên: “Phu nhân của ngài cũng là đại phu?”
Yến Cảnh mím môi: “Đừng nói vậy về phu nhân của ta, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi.”
Dư Minh Diệu liếc nhìn ta với nụ cười ngày càng giả lả, uống một ngụm trà rồi nói: “Vậy phu nhân của ngài cứu ngài thế nào? À, ta nhớ rồi, là xung hỷ phải không? Chậc, ngài thật bất hạnh, đại phu thì vất vả chữa thương, cuối cùng cả nhà ngài lại cho rằng xung hỷ cứu được ngài. Ngài đã trả công đủ chưa?”
Yến Cảnh im lặng, ta cười khẩy một tiếng.
Dư Minh Diệu ngạc nhiên nhìn ta: “Vậy đại phu bất hạnh đó là nàng sao? Nàng có phải là còn chưa được nhận được tiền không?”
Hắn ta nhìn ta với vẻ thương hại kèm theo ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, ta vừa xấu hổ vừa tức giận, người này chẳng phải đang đứng về phía ta sao?
Yến Cảnh không tranh cãi với Dư Minh Diệu nữa, mặt đỏ bừng nhìn ta một cái rồi vội vã bỏ đi.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, gió từ cửa và cửa sổ mở thổi vào nhè nhẹ, ta ngửi thấy mùi tự do và thoải mái.
Dư tiểu công gia ung dung uống một ngụm trà, một câu nói thốt ra đã phá tan nụ cười vui vẻ vừa nở trên mặt ta: “Lúc đầu ngươi thích hắn ta ở điểm nào vậy? Gương mặt, dáng người hay chức vụ?”
Ta lẩm bẩm: “Ai mà lúc trẻ lại không bị hâm mấy lần.”
Dư Minh Diệu cầm tách trà, dừng lại một lúc, do dự vài giây rồi đáp lại một cách ngượng ngùng: “Ta thì sao?”
10
Sau hơn một tháng theo Dư tiểu công gia, ta ngạc nhiên nhận ra rằng, mặc dù hắn ta mồm mép, đầy bí mật, nhưng hắn có rất nhiều tiền, ít giao việc và còn rất che chở cho thuộc hạ của mình!
Điều này có nghĩa là chỉ cần ta không ngu ngốc mà dính vào những bí mật của hắn ta, thì hắn chính là ông chủ tận tâm nhất thời đại!
Ngày thứ ba chính thức theo Dư Minh Diệu, hắn đã bỏ tiền ra mở một y quán ở vị trí tốt nhất kinh thành, để ta ngồi chữa bệnh. Không chỉ trả lương hàng tháng, mà còn…
Hắn còn chia lợi nhuận nữa.
Ngoài ra, hắn còn đặc biệt chọn một quản gia có kinh nghiệm từ phủ Quốc công đến làm chưởng quỹ, giúp ta không phải lo lắng về việc kinh doanh, chỉ cần tập trung nghiên cứu y thuật và chữa bệnh cứu người. Thậm chí, Dư Minh Diệu còn phân cho ta một cặp song sinh trai gái khoảng mười tuổi làm dược đồng! Hai đứa trẻ này vừa thông minh vừa xinh xắn, lại biết chữ và từ nhỏ đã học võ, có thể giúp ta giải quyết rất nhiều rắc rối, thực sự là trợ thủ đắc lực nhất!
Sự đãi ngộ này khiến ta vô cùng cảm động, đến nỗi ta nghi ngờ Dư Minh Diệu có phải đang thầm thương mến ta không. Vì vậy, trong một lần bắt mạch như bình thường cho hắn, ta thành thật nói: “Ngài trả tiền là được rồi, không cần phải dùng thân báo đáp đâu, thật đấy!”
Dư Minh Diệu liền ném ta ra ngoài.
Ném xong không biết sao lại từ thư phòng đi ra, ngồi xổm trước mặt ta: “Thôi được rồi, vẫn nên nói cho ngươi biết, để ngươi khỏi nghĩ lung tung. Công việc chính của y quán đó là thu thập tin tức, còn ngươi chỉ là một cái cớ để che mắt mà thôi.”
Ta bừng tỉnh ngộ, hóa ra chưởng quỹ và dược đồng không phải dành cho ta, mà là để phục vụ cho công việc bí mật của Dư Minh Diệu!
Ta ngập ngừng: “Vậy bây giờ ngài đã nói cho ta biết rồi, có định thủ tiêu ta không? Ta có thể coi như chưa nghe thấy gì được không?”
Hắn lườm ta một cái, rồi ném ta và cái hộp thuốc cũ của ta ra ngoài cổng lớn.
Nhưng sau lần này, Dư Minh Diệu có vẻ đã coi ta là người của mình một chút. Khi cần bàn chuyện chính sự với công chúa, hắn ta sẽ lấy lý do “đưa nữ đại phu đến điều trị cho công chúa” và dẫn ta theo.
Tất nhiên, đã đến rồi thì ta chắc chắn phải thật sự bắt mạch cho công chúa.
Đúng như ta dự đoán ban đầu, công chúa vì quá cố gắng trong những năm đầu, nên để lại nhiều bệnh tật. Mặc dù các vết thương đã được chữa lành, nhưng sức khỏe gốc thì vẫn bị tổn hại.
Vị lão y trong phủ công chúa đã tốn rất nhiều công sức để điều dưỡng cho công chúa, hoàng đế cũng ban tặng nhiều dược liệu quý và thuốc bổ. Hiện tại, sức khỏe của công chúa đã tốt lên nhiều, nhưng vẫn rất sợ lạnh.
Cũng vì lý do này, công chúa dù đã 36 tuổi nhưng vẫn chưa có con, điều này luôn là một nỗi đau trong lòng bà và phò mã.
Để nắm chắc sự ủng hộ của công chúa, và cũng vì lòng kính trọng chân thành của ta đối với bà, dù biết rằng chỉ cần làm qua loa, nhưng ta vẫn quyết định làm việc thật nghiêm túc và tận tâm.
Thời gian trôi qua nhanh chóng khi ta đang mải mê với sự nghiệp của mình, cho đến khi Vệ Phù bước vào y quán trong làn gió se lạnh đầu thu, ta mới nhận ra đã hơn hai tháng kể từ lần cuối cùng gặp Yến Cảnh.
Đệ đệ của cặp song sinh hỏi ta liệu có nên đuổi Vệ Phù ra ngoài như cách mà họ từng làm với những người khác hay không.
Ta mở to mắt: “Hắn đã từng đến rồi?”
Người tỷ tỷ của cặp song sinh mỉm cười, nhẹ nhàng đấm vào đầu đệ đệ: “Ngài ấy đã đến vài lần, nhưng tiểu thư bận rộn, nên chúng thần không cho ngài ấy vào.”
Ta hơi tò mò: “Đã đến mấy lần?”
Người tỷ tỷ vẫn mỉm cười, đấm đệ đệ một lần nữa: “Tám lần.”
Vậy là gần như mỗi tuần hắn đều đến. Cũng không ngạc nhiên khi thê tử của hắn lại tìm đến ta.
Ta rất tức giận, chỉ muốn trở lại đó và tự tát cho hắn hai cái. Hắn ta không biết rằng tình cũ tốt nhất là người biết biến mất sao?
Một nữ nhân đã yên bề gia thất, lại nhiều lần đến tìm một cô nương chưa xuất giá nơi thanh thiên bạch nhật như vậy, ý đồ gì đây?
Ta có thể sống một đời không có trượng phu, nhưng không thể để người ta nghĩ rằng vì hắn ta mà ta không xuất giá được!
Thấy t tức giận, mặt đỏ lên, cặp song sinh sợ hãi quỳ xuống: “Tiểu thư, chúng thần không nên tự ý hành động, chúng thần xin nhận phạt.”
Nói xong, họ ngước nhìn ta với đôi mắt ướt át đầy sợ hãi.
Nhìn hai khuôn mặt xinh xắn giống hệt nhau, ta không giận nữa. Ta xoa đầu họ, nhẹ nhàng nói: “Ta không giận các ngươi. Các ngươi không phải là người tự ý hành động, là tiểu công gia dặn dò đúng không? Hãy thay ta cảm ơn tiểu công gia, cũng cảm ơn các ngươi, các ngươi đều vì tốt cho ta, ta biết.”
Như những người thân trong nhà lo lắng con gái yêu của mình lại rơi vào bùn lầy tình yêu, họ cố gắng ngăn cản không để hai người gặp nhau.
Hai khuôn mặt nhỏ bé nở nụ cười ngọt ngào, thật đẹp!
Ta cũng cười: “Đi mời phu nhân tướng quân vào đi, có thể nàng ấy đến chỗ chúng ta là để khám bệnh.”
Thấy ta nháy mắt, cặp song sinh vui vẻ mời người vào.
Không ngờ Vệ Phù thực sự đến để khám bệnh, nhưng bệnh của nàng ấy có phần đặc biệt, bà ấy bị thai nghén.
Vệ Phù nhìn ta với ánh mắt đầy niềm vui và hân hoan, chắc là đã biết mình mang thai.
Đúng vậy, một phu nhân tướng quân đàng hoàng, không thể nào lại đến y quán ven đường để khám bệnh nếu chỉ vì không khỏe.
Vì vậy, việc nàng ấy đến đây cốt chính là để khoe khoang với ta.
Ta thay đổi sang nụ cười chuẩn mực: “Chúc mừng phu nhân, là thai nghén, khoảng một tháng rồi.”
Vệ Phù e thẹn đáp: “Tướng quân chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Ta gật đầu: “Đó là điều tất nhiên. Trong phủ của ngài nhất định có những đại phu quen thuộc nên ta sẽ không kê đơn an thai cho ngài. Sức khỏe của ngài rất tốt, tốt nhất là không nên dùng thuốc, ta sẽ viết cho ngài một số lưu ý…”
Vệ Phù rõ ràng không ngờ ta lại bình tĩnh như vậy, bà ấy yên lặng nhìn ta viết đơn thuốc, rồi đột ngột hỏi một cách thất lễ: “Ngươi không giận sao? Không ghen tị sao?”
Câu hỏi quá trực tiếp…
Ta dừng tay viết, cả hai im lặng một lúc, rồi ta quyết định viết tiếp.
Ta đưa đơn thuốc cho nàng ấy, trả lời một cách chân thành: “Ta đã giận dữ rồi. Trong những ngày ở phủ, ta đã giận dữ hết mức rồi.”
“Ta không thích ngài, nhưng cũng không ghen tị với ngài. Ngài là tiểu thư nhà quan, nếu không phải bị ép buộc, làm sao ngài lại làm dâu xung hỉ chứ? Nếu không phải lão phu nhân tự ý giữ lại thư tín, ngài làm sao lại không có cơ hội chọn lựa cuộc sống của mình?”
“Những gì ngài làm với ta, chẳng qua chỉ là nỗ lực hết sức để bảo vệ những thứ đáng ra thuộc về mình thôi. Tại sao ta phải ghen tị với ngài?”
Ta thở dài và hỏi nàng ấy: “Ngài có hạnh phúc không?”
Vệ Phù nhìn t, mắt mở to. Nàng ấy dường như chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ nói những lời này, cũng như chưa bao giờ nghĩ về việc mình có hạnh phúc hay không.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới run rẩy mở miệng: “Thực ra lần này là tướng quân bảo ta đến, chàng ấy muốn ta nhắn với ngươi rằng chàng ấy sẵn sàng để ngươi làm bình thê… Mẹ chồng cũng đồng ý.”
Ta mỉa mai đáp lại: “Thế thì ngài ấy đã phải làm không ít chuyện.”
Vệ Phù im lặng.
Nàng ấy cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung động, trông rất đáng thương.
Ta không kìm được mà để giọng mình mềm mại hơn: “Ta sẽ nhờ tiểu công gia chuyển lời với tướng quân, ta không có ý định làm bình thê của ngài ấy.”
“Vậy tại sao ngươi không đồng ý? Tướng quân nói, ngươi vào cửa sẽ là nhị phòng, không cần hành lễ với ta, đứa con sinh ra cũng sẽ là con chính, chẳng phải tốt hơn việc ngươi làm đại phu ngồi khám bệnh ở đây sao? Tại sao ngươi không đồng ý?”
Vệ Phù nói những lời này rất khẩn thiết, từ biểu cảm của nàng ấy, ta có thể thấy rằng nàng ấy không thực sự mong muốn ta vào cửa, nàng ấy chỉ đơn thuần, gấp gáp muốn biết câu trả lời của ta mà thôi.
Ta chân thành nói với Vệ Phù: “Bởi vì thành hôn chỉ là một trong những lựa chọn của cuộc đời của ta. Dù người khác nghĩ thế nào, ta cũng chỉ muốn gả cho người tôn trọng, yêu thương ta và người mà ta cũng tôn trọng, yêu thương. Nếu ta chung thủy với hắn, đáng ra hắn cũng nên chung thủy với ta. Nếu không có người như vậy, hoặc người ta yêu không thể làm được điều đó, thì tình yêu và hôn sự không cần cũng chẳng sao.”
“Cuộc sống rất quý giá, chữ ‘tình’ bao hàm rất nhiều thứ, không chỉ giới hạn ở tình yêu. Ta có nhiều lý tưởng, sẽ gặp gỡ nhiều người, ta bận rộn với việc yêu thương những người đó và việc đó, không có thời gian để bận tâm đến một người không cùng chí hướng, không cùng đạo lý.”