Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP Chương 4: TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP

Chương 4: TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP

10:03 sáng – 06/07/2024

Vệ Phù rời đi trong trạng thái mơ hồ, nàng ấy đã xin lỗi ta và trả cho ta một khoản tiền khám bệnh lớn.

Nàng ấy nói, thật tiếc khi phải gặp ta trong thân cảnh này.

Sau đó, Yến Cảnh không bao giờ xuất hiện trước cửa y quán nữa. Theo tiểu công gia nói, sau khi Vệ Phù có thai, nàng ấy đã tăng cường quan hệ với nhà mẹ đẻ, không biết nàng ấy đã dùng biện pháp gì, nhưng nhà họ Vệ và mẹ của Yến Cảnh đều đứng về phía nàng ấy, khiến Yến Cảnh không dám xuất hiện trên con phố có y quán nữa.

“Không ngờ trông nàng ta mềm yếu vậy mà lại có nhiều thủ đoạn thế. Phụ nữ thật đáng sợ.” Khi nói những lời này, tiểu công gia đang một tay vừa cầm điểm tâm ăn, tay kia chìa ra để ta bắt mạch.

Nhìn vào khuôn mặt khó phân biệt nam nữ của hắn ta, ta chợt nhớ ra bên cạnh hắn ta chỉ có quản gia và tiểu đồng, không có nha hoàn nào, không kìm được mà cẩn thận hỏi: “Tiểu công gia không thích nữ nhân sao?”

“?”

Ta liền hiểu ra và nghiêm túc vỗ vai hắn: “Không sao đâu, gia đình của ngài thương ngài, chắc chắn sẽ hiểu cho ngài!”

Tiểu công gia không nương tay búng một cái vào trán ta: “Ta thấy ngươi cũng rảnh rỗi quá nhỉ! Đi, cùng ta đến gặp công chúa!”

Sự thật chứng minh rằng đôi khi quyết định đột xuất không phải là điều tốt, vì xe ngựa của bọn ta chưa đi được bao xa thì đột ngột phanh gấp, ta và tiểu công gia bị lắc lư nghiêng ngả.

Vừa được hắn ta đỡ dậy, ta đã nghe thấy một giọng nói to vang lên: “Quý nhân thì sao? Quý nhân đụng vào người khác thì không phải bồi thường à?”

Xe ngựa đụng phải người rồi sao?

Xung quanh bắt đầu có tiếng người xem náo nhiệt, tiểu công gia gõ hai cái lên vách xe ngựa, nhanh chóng có người hầu tiến lên: “Chủ nhân, là ả ta đột nhiên lao ra. Chúng thần đã kịp thời giữ ngựa lại, nhưng vẫn đụng trúng ả ta.”

Ta nhìn tiểu công gia đầy ngạc nhiên: “Phải chăng là trò lừa đảo?”

Ta chưa bao giờ thấy trò lừa đảo thời cổ đại!

Ta len lén hé rèm, nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi đang nằm dưới đất, không màng hình tượng mà kêu la ầm ĩ: “Đền tiền, đền tiền! Ta cần gặp đại phu!”

Ta vội vàng nhảy xuống xe ngựa, không quên mang theo hòm thuốc: “Đến rồi đây! Đại phu đến rồi!”

Ta chạy vài bước đến chỗ nàng ta định khám bệnh, nàng ta lập tức lộ vẻ kinh hoàng: “Ngươi định làm gì! Quý nhân muốn giết người diệt khẩu!”

Ta bị nàng ta làm hoảng hốt: “Ấy, bình tĩnh nào, ta là đại phu! Nếu ngươi quá kích động, vết thương sẽ rách ra đấy!”

Cô nương giơ hai tay lên chắn trước mặt, không cho ta chạm vào: “Nói bậy! Ngươi từ xe ngựa xuống, sao lại là đại phu được? Ngươi chính là muốn giết người diệt khẩu! Ngươi không muốn đền tiền!”

Chợt ta phát hiện nàng ta đột nhiên rút cây trâm cài tóc ra, lao tới tấn công ta!

Ta không kịp lùi lại, phản ứng đầu tiên là không đưa tay ra đỡ, nhưng như vậy, cây trâm sẽ đâm vào mặt ta. Ta theo phản xạ nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đến, thậm chí trong đầu đã nghĩ sẵn cách rửa vết thương và tự kê thuốc. Nhưng giây tiếp theo, ta lại nghe thấy tiếng hét của cô nương đó.

Mở mắt ra, ta mới nhận ra không biết từ khi nào Dư Minh Diệu đã xuống xe. Hắn ta đứng cạnh cô nương đó, đã giữ và bẻ khớp tay của nàng ấy! Cô nương quỳ xuống khóc la, xung quanh ai cũng sững sờ.

Dư Minh Diệu thản nhiên vỗ tay: “Trên con phố này ai mà không biết Lý đại phu? Ai mà không biết nàng ấy y thuật tốt, tâm cũng thiện? Sao đến miệng ngươi lại thành kẻ muốn giết người diệt khẩu rồi?”

Hắn ta nhìn cô nương với vẻ khinh thường, rồi nói với t: “Đi kiểm tra xem, xem ả ta bị thương nặng thế nào.”

Cô nương đau đến mức không thể giãy giụa, nhưng vẫn hét lên từ chối không cho ta đến gần. Thái độ này không đúng, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, ta sơ bộ kết luận: “Chỉ là bị thương nhẹ.”

Ngoài việc Dư Minh Diệu làm trật khớp tay nàng ta.

Xung quanh xôn xao, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nhìn qua là biết cô nương này muốn đòi tiền.

Có người khẽ nói: “Nghĩ cái gì không biết, động vào ai không động, lại động vào tên quỷ này, không phải mất cả chì lẫn chài sao?”

Mọi người đều chờ Dư Minh Diệu nổi giận tại chỗ, thậm chí ta còn thấy vài lính quan đứng xem náo nhiệt ở góc kia.

Bên này, Dư Minh Diệu cúi xuống trước mặt cô nương, mặt mày âm trầm: “Dù ngươi muốn đòi tiền hay phá hoại danh tiếng của ta cũng đều là chuyện nhỏ. Nhưng muốn làm hại ta thì không đơn giản vậy.”

Ta nuốt nước bọt, nghĩ bụng nếu Dư Minh Diệu hành động quá đáng, ta sẽ phải ngăn lại.

Nhưng không ngờ, hắn ta chỉ vứt cho nàng ta một túi tiền, trong ánh mắt sợ hãi của nành ấy ra lệnh cho người hầu: “Đưa ả ta đến y quán gần đây chữa trị, rồi báo quan.”

“Dạ!”

“Đi thôi.” Làm xong việc này, Dư Minh Diệu cúi xuống nhặt hòm thuốc và ta lên, trở lại xe ngựa.

Chỉ vậy thôi?

Ta và những người xem náo nhiệt đều ngớ người.

Chưa kịp phản ứng, vừa lên xe, Dư Minh Diệu đã giơ ngón tay ra chọc liên tục vào trán ta: “Ngươi không phải là người rất thông minh sao? Sao hôm nay gặp chuyện lại lao lên thế? Ngươi hành động không suy nghĩ à?”

“Người ta muốn làm hại ngươi, ngươi có thể né thì không né. Chỉ biết bảo vệ tay thì có ích gì, ngươi là đại phu, đúng, nhưng tay có quan trọng bằng mạng không?”

“Ngươi là thuộc hạ, biết không? Nói lại ta nghe, thuộc hạ! Ngươi muốn làm gì thì phải xin ý kiến của ta trước, hành động lỗ mãng thế là sao!”

“…Này, này, đừng khóc mà… Không phải, ta không mắng ngươi, ta chỉ là lo ngươi gặp chuyện…”

Dư Minh Diệu mắng một nửa, ta đột nhiên khóc, nước mắt lăn dài tràn đầy sự ấm ức.

Ta thực sự sợ, nhưng không phải sợ bị cô nương đó làm hại.

Từ khi xuyên không đến giờ, dù trên chiến trường hay ở kinh thành, ta chưa từng dám thả lỏng và buông thả. Vì ta luôn không có chỗ dựa, cẩn thận từng li từng tí, ngay cả khi nếu tựa vào Yến Cảnh, ta biết rằng khi gặp nguy hiểm hoặc phạm lỗi, hắn ta sẽ cân nhắc trước rồi mới xem có nên cứu ta không.

Trong thời đại này, nữ nhân và mạng sống của con người quá nhẹ, dù bề ngoài ta mạnh mẽ đến đâu, vô tâm vô phế đến đâu, liều mạng đến đâu, bên trong ta vẫn không có chút cảm giác an toàn nào.

Bây giờ lại có người sẽ thay ta đối đầu, có người sẽ mắng ta vì ta không quý trọng bản thân, vì ta ngốc nghếch, tất cả sự ấm ức dồn nén trong lòng đều bộc phát thành cảm xúc mạnh mẽ.

Ta bất chấp tất cả, khóc nức nở, nước mắt nước mũi tràn đầy mặt.

Dư Minh Diệu trông có vẻ “tiêu rồi, tiêu rồi”, lục lọi trong xe tìm khăn tay, cuối cùng chỉ tìm thấy hộp thức ăn.

Trong đó có bánh đậu đỏ mà ta thích.

Hắn ngượng ngùng đưa bánh đậu đỏ cho ta: “Là lỗi của ta, hay là, ăn chút đi?”

Thấy vậy, ta như một kẻ ngốc chợt cười phá lên sau khi khóc.

Đến phủ công chúa, mắt ta sưng húp lên, ống tay áo của Dư Minh Diệu thì bị bẩn một mảng lớn. Công chúa và phò mã nhìn ta, rồi nhìn Dư Minh Diệu, ánh mắt đầy ẩn ý. Dư Minh Diệu mặt mày đỏ bừng, bước nhanh về phía sân viện thường dùng của mình ——— không chịu nổi ống tay áo dính đầy nước mũi và nước mắt, muốn thay áo.

Ta cảm thấy rất ngại ngùng, không chờ công chúa có muốn nói gì không, đã nắm cổ tay bà để bắt mạch. Khi ta đắm mình trong mạch tượng, tinh thần nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi ta nhận ra một điều gì đó khác thường. Ta chậm rãi cau mày, rồi mời công chúa đổi tay khác, lúc này Dư Minh Diệu cũng đã thay đồ xong trở lại. Hắn ta nhận thấy không khí khác lạ trong phòng, liền im lặng cùng công chúa và phò mã đợi.

Ta bắt mạch rất lâu, cho đến khi ta buông tay ra, phò mã mới lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Ta nhìn công chúa, rồi nhìn phò mã, há miệng mà không nói thành lời. Ta cầu cứu nhìn về phía Dư Minh Diệu, mặt đầy băn khoăn lo lắng.

Biểu cảm của hắn ta dần trở nên nghiêm túc. Dư Minh Diệu suy nghĩ một lúc, rồi điềm tĩnh nói: “Đừng lo lắng, có gì cứ nói thẳng.”

Ta thở ra một hơi, cảm thấy đã có người dựa dẫm. Ta trang trọng nói với công chúa: “Ngài có thai rồi.”

Gương mặt nghiêm túc của công chúa dần trở nên ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến thành niềm vui. Bà quay sang nắm chặt tay phò mã, khuôn mặt bừng lên nụ cười như thiếu nữ: “A Vinh, ta, ta không nghe nhầm chứ?”

Nghe giọng nói nghẹn ngào của công chúa, tay phò mã cũng run lên, nhưng ông ta không lộ vẻ vui mừng, ngược lại rất căng thẳng nhìn ta: “Thân thể của công chúa có chịu đựng được không?”

Nhìn khuôn mặt công chúa như từ trên trời rơi xuống đất, ta chậm rãi lắc đầu: “Về lý thuyết, cơ thể của công chúa hiện tại chưa thích hợp để mang thai. Dù bây giờ đã mang thai, cũng không thể đảm bảo thai nhi có thể an toàn đến khi sinh.”

“Vậy thì bỏ đứa bé!” Phò mã quyết định nhanh chóng.

“Không được!” Công chúa đứng bật dậy, xúc động: “Ta đã mong chờ đứa bé này rất lâu rồi, bây giờ nó đã đến, ngươi lấy quyền gì mà không giữ nó?”

Công chúa nắm chặt tay ta, khuôn mặt hiếm khi bộc lộ sự giận dữ: “Ta ra lệnh cho ngươi, giữ đứa bé cho ta!”

Đau quá!

Ta biết bà vì xúc động nên mới vậy, không phải trút giận lên ta, thêm nữa ta thương bà đang mang thai, không dám mạnh tay gỡ tay ra. Trong lúc ta nghiến răng chịu đau, Dư Minh Diệu nhanh chóng bước tới an ủi: “Cô cô, ngài bình tĩnh một chút, cẩn thận làm tổn thương đứa bé!”

Công chúa giật mình, bình tĩnh lại, buông tay ta ra. Dư Minh Diệu không dấu vết nửa chắn trước mặt ta: “Cô cô, ngài đừng lo lắng, hay là gọi cả thái y đến, nghe xem ông ấy nói thế nào.”

Vì ta là nữ giới, Dư Minh Diệu có ý định để ta dần dần đảm nhận công việc của thái y riêng cho công chúa, nên nửa tháng qua, thái y hầu như chỉ ở phủ dưỡng lão, rất ít khi được công chúa triệu chẩn mạch.

Lát sau, thái y đến, cẩn trọng bắt mạch, và cũng kết luận như ta. Công chúa mặt mày ủ rũ, vẻ ngoài sáng chói và kiêu ngạo hàng ngày hoàn toàn biến mất, mắt bà vô hồn hỏi tôi và thái y: “Thật sự không còn cách nào sao?”

Ta đau lòng không chịu nổi.

Ta nghiến răng: “Không phải hoàn toàn không có cách, nếu ngài chịu nằm yên dưỡng thai, tuân thủ theo lời dặn của y sĩ, uống thuốc, châm cứu, dùng ngải cứu… chúng ta đều có thể thử. Nhưng công chúa, quá trình này rất gian khổ, kết quả cũng không chắc chắn tốt. Quan trọng hơn là ngài có nhất quyết giữ lại đứa bé không?”

Dù rằng phần nguy hiểm vẫn sẽ rất lớn, công chúa không có chút do dự: “Ta muốn thử!”

Nghĩ ngợi một chút, bà nói thêm: “Ngươi cứ thử mạnh dạn, cho dù không giữ được, bản cung cũng không trách tội ngươi. Nhưng nếu giữ được, ngươi có thể đưa ra một điều ước.”

Ta chuyển từ căn nhà nhỏ mà Dư Minh Diệu mượn cho ta đến phủ công chúa, để ta yên tâm làm việc, công chúa đã để ta ở trong phòng khách sang trọng nhất, còn bố trí cả đại nha hoàn và một dàn tiểu nha hoàn để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của ta.

Khi Dư Minh Diệu với bình rượu lắc lư đến chỗ ta, ts đang ngồi dưới hành lang ngắm trăng và sao trời, nhìn mãi mà thở dài.

“Sao thế, hối hận rồi à?” Dư Minh Diệu hỏi.

“Hối hận rồi.”

Ta quá nông nổi. Nếu theo tính cách trước đây của ta, những việc có xác suất thấp như thế này, ta sẽ không khuyến khích người bệnh thử. Không tốt cho người bệnh, cũng không tốt cho ta.

“Thời gian gần đây mình thật sự quá bất cẩn rồi.” Ta lại thở dài, tình trạng này dường như bắt đầu từ khi ta nhận ra rằng mọi việc đều có Dư Minh Diệu đứng sau chống lưng cho mình. Sơ suất quá!

Nhưng mà…

“Ta thật sự không đành lòng nhìn công chúa bộc lộ nét mặt như vậy. Ngài nói xem, tại sao công chúa nhất định phải có con? Lỡ ngài ấy có chuyện gì thì sao? Lỡ phò mã thay lòng đổi dạ thì sao?”

“Hắn dám à!” Dư Minh Diệu ném mạnh bình rượu, “Nếu có ngày đó, ta và cữu cữu sẽ xé xác hắn ra.”

Cữu cữu mà Dư Minh Diệu nói đến là hoàng đế.

Một lát sau, hắn ta nhìn ta với vẻ bất lực: “Ngươi đừng nói xấu người khác trong nhà họ, liều lĩnh như vậy, cũng không sợ làm mất lòng người ta.”

Ta làm một cái mặt hề, cũng chẳng buồn để ý ai nói chuyện làm mất lòng người hơn.

Hắn ta trừng mắt nhìn ta, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Cô cô không phải vì phò mã mà muốn có con, mà chính là bà ấy muốn có. Hơn mười năm trước, cô cô từng có cơ hội làm mẹ, nhưng khi đó bà ấy phải ra trận, vì đất nước, bà ấy đã phá bỏ đứa con đó.”

“Sau đó bà ấy không thể có thai nữa. Không ai biết cô cô khi đó với tâm trạng thế nào đã đưa ra quyết định này, nhưng ngươi và ta đều thấy rõ, lần này không ai có thể ngăn cản bà ấy.”

Ta có chút buồn bã: “Làm nữ nhân thật khó khăn.”

Dư Minh Diệu nhìn ta một lát, rồi đột nhiên nói: “Ngươi còn nhớ nữ nhân cố tình đâm vào xe ngựa của ta không?”

Ta ngẩng đầu lên.

“Sau đó ả ta đến y quán để chữa tay, nhưng nói gì cũng không chịu bỏ nhiều tiền mua thuốc. Trước khi gặp quan, ả ta cầu xin người của ta cho ả ta một ít tiền để chữa bệnh cho đệ đệ.”

Hóa ra cô nương đó đâm xe ngựa là vì đệ đệ!

“Sau đó thì sao?” Ta hỏi.

Dư Minh Diệu chống cằm, vẻ không mấy bận tâm: “Sau đó ta bảo người thả ả ta, tiện thể cho họ tấm thiệp của ngươi, bảo họ đến y quán chữa bệnh.”

Thiệp của ta, nghĩa là khám bệnh không thu phí, lấy thuốc giá gốc.

Ta mỉm cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cảm thấy tiểu công tử lúc này thật dễ thương.

Hắn ta nói: “Nữ nhân ấy à, muốn sống tốt trong thời đại này, luôn khó hơn nam nhân, vì vậy dù là cô cô hay ngươi, hoặc là vệ thị và nữ nhân kia này, đều có dũng khí và nghị lực khiến người ta khâm phục.”

Hắn thu tay lại, nhìn lên bầu trời: “Trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ về lý tưởng của mình là gì. Nhìn thấy các ngươi, ta nghĩ, nếu có thể nỗ lực để biến đất nước này thành nơi mà nữ nhân cũng có thể sống tốt, thì cũng đáng.”

Nói xong, Dư Minh Diệu vỗ nhẹ lên vai ta: “Đi đây, chăm sóc bản thân tốt nhé.”

Gió thổi qua người hắn mang theo mùi rượu nhè nhẹ, sáng hôm sau, ta mới hay tin hắn đã ra trận.