Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP Chương 5: TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP

Chương 5: TA KHÔNG MUỐN LÀM THIẾP

10:03 sáng – 06/07/2024

Hóa ra đêm đó là Dư Minh Diệu đang từ biệt ta?

Công chúa nói rằng, Dư Minh Diệu đã thay bà làm nhiệm vụ, nhưng cụ thể là gì, bà không nói.

Dù sao thì cũng không phải là một công việc nhàn hạ gì, bởi hoàng đế không ban chiếu chỉ để hắn ra biên cương.

Dư Minh Diệu dường như luôn làm những việc không thể công khai, vì vậy các hoàng huynh tỷ tỷ của nhà họ Dư, cùng hoàng đế và công chúa mới thương yêu hắn đến vậy.

Thật ra đó cũng không hẳn là tình thương yêu, mà là sự áy náy.

Chàng thiếu niên này, bị người đời nói là ngạo mạn, bị nói là làm ô uế gia tộc họ Dư, nhưng con người thực sự bên trong lại có bao nhiêu người may mắn nhìn thấy?

Rõ ràng là đứa con út trong nhà, nhưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất. Giờ lại vì để công chúa yên tâm dưỡng thai, mà nhận lấy công việc của bà…

“Ồ, cũng không phải tất cả là vì ta đâu.” Công chúa nằm trên giường nói chuyện phiếm với ta.

Ta vừa dùng châm cứu cho bà, vừa hỏi: “Vậy là vì điều gì?”

“Có vẻ như là vì cô nương của nhà nào đó, đang cố gắng kiếm công trạng.”

Ta cố gắng kiềm chế, không để tay cầm ngải cứu dừng lại. Nhưng không biết vì sao, miệng ta cảm thấy hơi đắng.

“Tiểu công gia cũng đến tuổi kết hôn rồi.” Ta nghe thấy giọng mình cố tỏ ra thản nhiên.

“Đúng vậy, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rồi. Đúng rồi, còn ngươi? Định khi nào xuất giá?”

Ta, xuất giá?

Trong đầu ta lóe lên hình ảnh hỷ phục màu đỏ, và khuôn mặt tân lang khi nâng khăn đội đầu của ta lên.

Khuôn mặt đó không rõ là nam hay nữ, mang vẻ anh tuấn của thiếu niên, lại mang vẻ kiều diễm của thiếu nữ.

Ta lắc đầu, xua đi ý nghĩ không thực tế này: “Tạm thời chưa có ý định, hiện tại ta chỉ muốn ngài bình an, sau này muốn nhiều người khác cũng bình an. Nếu lỡ xuất giá, đối phương muốn ta bỏ nghề y để ở nhà quán xuyến thì biết làm sao? Nếu vậy thì thà không gả đi còn hơn.”

Tuy triều đại này có nữ quan, ngoài ra cũng có nữ nhân khác kinh doanh, nhưng số lượng vẫn ít. Phần lớn nam nhân vẫn mong muốn ra ngoài, nữ nhân thì ở nhà.

Ta có lý tưởng, ta cũng không muốn ép buộc bản thân.

Công chúa trầm ngâm: “Vậy à… thế thì hơi phiền đấy…”

Ta định hỏi tại sao phiền, nhưng công chúa đã nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua trong hồi tưởng và nhớ nhung, kinh thành đón một cái Tết náo nhiệt mà lạnh lẽo.

Náo nhiệt là của người khác, lạnh lẽo là của ta.

Phố xá treo đèn kết hoa, nhà nhà dán câu đối xuân, treo thịt lợn khô, không khí tràn ngập mùi hương hạnh phúc, ngay cả khuôn mặt bị gió lạnh làm nứt nẻ của trẻ nhỏ cũng rạng rỡ niềm vui.

Công chúa cho ta một phong bao lì xì to, bảo ta đừng cứ như bà cụ non, lúc nào cũng chỉ ở bên bà hoặc ở y quán.

Bà khuyên ta cũng nên rủ vài ba người bạn ra ngoài chơi một chút.

Ta mới đến kinh thành chưa đầy một năm, mắt lúc nào cũng chỉ chăm chú vào công việc, lấy đâu ra bạn bè….

Đành dẫn cặp song sinh là tiểu dược đồng lên phố, nhìn chúng vui vẻ ngắm nhìn, mua sắm này kia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác như qua lớp kính và sương mù, nhìn người khác được vui vẻ.

Mọi người đều vui vẻ, chỉ mình ta cô đơn.

T bất chợt nhớ đến nụ cười của chàng thiếu niên ấy, tươi tắn và ngạo nghễ, ngay cả những đóa mẫu đơn nở rực rỡ nhất trong phủ công chúa cũng không bằng.

Nếu ngài ấy ở đây, ta có lẽ sẽ không cảm thấy cô đơn như thế này?

“Ngài ấy đã nói mỗi năm Tết đều sẽ tự tay trao cho ta một bao lì xì lớn. Mới năm đầu tiên đã thất hứa rồi.” Ta vô cớ tức giận.

Có lẽ vì công việc quá bảo mật, nên Dư Minh Diệu không thể gửi một tin báo nào về phủ công chúa, người duy nhất biết liệu ngài ấy có an toàn hay không, chắc chỉ có người ngồi trên ngai vàng.

Công chúa lẽ ra cũng phải biết, nhưng hoàng đế muốn bà yên tâm dưỡng thai, nên không nói gì với bà.

T chỉ có thể tự an ủi mình rằng, nếu có chuyện gì xảy ra với ngài ấy, thì phủ quốc công và hoàng đế cũng sẽ không tỏ ra vui vẻ như vậy.

Nhưng ta vẫn không yên tâm.

Ta gọi cặp song sinh lại, nói rằng ta muốn đi chùa thắp hương.

Ta chưa bao giờ thành tâm như thế này trong cả hai kiếp.

Trên đường từ chùa về, ta gặp Yến Cảnh và Vệ Phù, Vệ Phù đã bắt đầu có bụng, trông rất khỏe mạnh.

Còn Yến Cảnh, lông mày mắt mang vẻ buồn bã.

Ta không mấy để tâm đến những chuyện trên triều đình, nhưng có lẽ vì công chúa thực sự quá buồn chán gần đây nên bà luôn kể những chuyện triều đình cho ta nghe.

Nghe nói, con đường quan lộ của Yến Cảnh không suôn sẻ lắm.

Ban đầu, sự thăng tiến của hắn ta rất nhanh, nhưng sau đó mọi thứ trở nên chậm chạp và khó khăn.

Năng lực của hắn là lãnh đạo quân đội, trở về kinh thành, chức quan có thăng, nhưng thực tế lại không có quyền lực thực sự. So với cha của Vệ Phù, điều này thật quá thiệt thòi. Vốn dĩ hắn ta nên có thể nắm quyền trong gia đình, nhưng giờ lại phải dựa vào gia đình vợ, điều này làm sao hắn ta, một người có tư tưởng nam quyền có thể chịu đựng được?

Ta từ xa xa cúi đầu chào bọn họ, lúc chuẩn bị rời đi, không ngờ Yến Cảnh gọi ta lại: “Lý cô nương, có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Ta ngạc nhiên nhìn Vệ Phù, cô ấy cười mỉm nhìn ta, dường như không hề bận tâm: “Ta cũng muốn trò chuyện với Lý cô nương, sau khi tướng quân nói chuyện xong, chúng ta sẽ nói.”

Đôi phu thê này…

Ta chỉ có thể bối rối đi theo Yến Cảnh sang một bên: “Tướng quân tìm ta có việc gì?”

Dương Cảnh nhìn ta, ánh mắt mơ hồ: “Hoàn Nghi, tại sao chúng ta lại đến bước đường này?”

Câu nói này quá mùi mẫn, suýt chút nữa đã khiến ta không chịu nổi. Ta cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng tỏ ra có giáo dưỡng: “Nếu không có gì, ta xin phép đi trước.”

Nói xong, ta nhanh chóng lùi lại, nhưng Yến Cảnh lập tức nắm lấy tay ta.

“Sau Tết, ta sẽ trở lại biên cương, Hoàn Nghi, nàng có muốn đi cùng ta không?” Yến Cảnh gấp gáp nói, “Nàng không phải không thích kinh thành sao? Chúng ta trở về có được không? Chúng ta sẽ như xưa, cùng nhau thảo luận binh pháp, cùng nhau quản lý doanh trại…”

Hắn ta không sợ thê tử mình nghe thấy sao!

Ta mạnh mẽ rút tay ra, không thèm giữ thể diện cho hắn ta nữa, lạnh lùng nói thẳng: “Ngài có thể ít nhất một lần nghe lời ta nói không? Ta đã nói là không làm thiếp, ngài không có não sao?”

“Không phải là làm thiếp, chúng ta sẽ như trước, ta vẫn là tướng quân, nàng vẫn là quân y…”

Yến Cảnh hoảng loạn tột độ, nhưng vẫn phải im bặt trước biểu cảm ngày càng lạnh lùng của ta.

“Sao, ban đầu không phải còn muốn ta làm bình thê sao? Bây giờ không thể làm chủ nhà, ngay cả cái bánh vẽ cũng nhỏ lại?” Ta chế giễu.

“Nắm không được thê tử của mình, thì muốn đổi người khác để nắm? Vừa muốn thê tử có giá trị, vừa muốn thê tử bị kiểm soát, ngài thật biết mơ mộng.”

Yến Cảnh bị ta nói thẳng mặt, sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn cố tỏ ra uy quyền: “Nàng kiêu ngạo vô lễ như vậy, lúc nào cũng muốn hơn thua với nam nhân, ngoài ta ra, ai có thể chấp nhận nàng?”

Giáo dưỡng của ta gần như bị người vô liêm sỉ này đánh tan, ta đang định phản bác lại thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói:

“Khụ, khụ… Ta đã nói là tại sao mới đi một chuyến, Yến tướng quân đã bị giáng chức đến nơi hẻo lánh, hóa ra là miệng ngậm phân, đầu chứa cỏ. Ngươi muốn lôi kéo người mà đến cả Thái y viện cũng không tha?”

Giọng nói đó như một mũi tên, xuyên thẳng qua lớp kính giữa ta và thế giới này. Nó xé tan làn sương mờ, khiến mắt ta ngay lập tức nhìn thấy mọi màu sắc của thế gian.

Tim ta đập thình thịch, cuồng nhiệt thể hiện sức sống.

Ta nhanh chóng quay lại, mặt đỏ bừng, ngay lập tức nhìn thấy thiếu niên kia dù có cả con đường màu đỏ cũng không thể che lấp hắn.

Dư Minh Diệu dường như cao hơn một chút, người gầy hơn, khuôn mặt trắng trẻo hơn cả tuyết.

Ta vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn: “Ngài trở về từ khi nào?”

“Trời lạnh thế này mà nàng không ở trong phủ, chạy đi xa như vậy làm gì? Ta tìm nàng nửa ngày rồi.” Dư Minh Diệu ho khan, nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

Ta vội vàng bắt mạch cho hắn: “Ngài sao vậy…?”

Mạch tượng có điều bất thường? Ta lo lắng, định kéo áo hắn ra xem ngay trên đường.

Hắn túm lấy cổ áo ta, kéo ra xa: “Về phủ rồi xem.”

Yến Cảnh muốn kéo ta lại, Dư Minh Diệu không khách khí đẩy ta ra sau lưng mình, nhìn Yến Cảnh với ánh mắt sắc lạnh.

“Vì hắn mà nàng không muốn đi cùng ta? Chỉ vì tên ngốc này?”  Yến Cảnh giận dữ hét lên.

Dư Minh Diệu lười biếng nói: “Thật giống như nàng ấy nói, tai cậu chưa bao giờ nghe thấy lời người khác nói. Ta vừa nói rồi đấy, ngươi dám to gan đi tìm hoàng thượng xin người đi. Bây giờ còn đào cả người của Thái y viện rồi, thật là mặt dày. Sau Tết ngươi tốt nhất đi về chỗ hẻo lánh của ngươi đi, còn nàng ấy sẽ lên làm nữ y.”

Yến Cảnh ngạc nhiên nhìn ta, vẻ mặt không tin nổi: “Nàng sắp làm Thái y rồi à?”

Vào Thái y viện là có thân phận quan lại, hắn ta không còn bất kỳ khả năng nào để ép ta làm bình thê hắn ta nữa. Chưa nghe nói có nữ quan nào làm thiếp cho người khác cả.

“Ngươi quen biết nàng ấy lâu vậy mà thật sự không hiểu năng lực của nàng ấy chút nào à.” Dư Minh Diệu tiếp tục đâm thọc.

Ta đứng bên cạnh làm nền, thực sự ta cũng không biết tại sao ta lại sắp làm Thái y.

Lúc này, Vệ Phù bước tới, nàng ấy mỉm cười cúi chào Dư Minh Diệu, nói với Dương Cảnh: “Tướng quân, thiếp mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Mặt Yến Cảnh đỏ bừng rồi lại trắng bệch, hồn vía bay bổng, được người bên cạnh Vệ Phù dìu đi.

Dư Minh Diệu rất hài lòng, hắn gật đầu với Vệ Phù.

Ta lúc này mới nhớ ra Vệ Phù vừa nói có chuyện muốn nói với ta.

Ta hơi lo lắng: “Phu nhân có chuyện gì muốn nói với ta không? Nếu không gấp, chúng ta hẹn ngày khác cũng được?”

Vệ Phù nhìn ta và Dư Minh Diệu một cái đầy ẩn ý, cười một nụ cười: “Không gấp, ta sẽ gửi thiệp mời cho ngươi sau.”

Ta cảm kích không hết lời, vội vàng kéo Dư Minh Diệu về phủ công chúa.

Trên người hắn lại có thêm một vết thương nữa.

Ta vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nói: “Ngài về rồi thì nghỉ ngơi đi, phái người ra ngoài tìm ta là được mà.”

“Thế nào, ta làm phiền đến nàng à?”

Ta cạn lời: “Ngài nói gì thế, là ta tình cờ gặp bọn họ trên đường từ chùa về.”

“Nàng đi chùa làm gì? Nàng là đại phu, còn tin ba cái này à?” Dư Minh Diệu nhướn mày.

Ta lẩm bẩm: “Đại phu thì không được cầu bùa à? Phân biệt nghề nghiệp!”

“Cầu bùa gì?”

“Bùa bình an.”

“…Nàng là đại phu.”

“Ta cầu cho công chúa thì sao?”

“Ồ.” Dư Minh Diệu bĩu môi.

Bầu không khí lập tức lạnh đi.

“Ngài… còn đi không?” Ta cố gắng che giấu tâm trạng.

“Ừ, việc còn chưa xong, là ta lén về.”

“Sao ngài còn làm ầm lên thế?”

Với khuôn mặt và thân phận này, chỉ cần đứng trên phố, nửa thành kinh đều biết hắn đã trở về rồi!

“Không sao, ta đã nói với cữu cữu, nếu ta không trở về để tiếp nhận sự chữa trị của nàng, ta sẽ chết.” Dư Minh Diệu chẳng bận tâm.

???

Ta nhìn vết thương của hắn. Vết thương này rất bình thường, đại phu nào cũng có thể chữa được.

Ta khinh bỉ nhìn hắn, người này lười biếng mà còn tìm cái cớ như thế.

“Ta đã nói với ca ca của ta rồi, bảo huynh ấy từ quan, để chỗ cho ta, huynh ấy đồng ý rồi. Tối đa ba năm, ba năm sau ta sẽ dần dần lên làm quan, đến lúc đó danh tiếng của ta cũng sẽ dần tốt lên.”

Dư Minh Diệu đột nhiên đổi chủ đề, mặt đỏ lên.

Ta trợn to mắt, không hiểu hắn đang nói gì: “Tại sao ngài lại bảo ca ca của ngài từ quan? Sao ngài ấy lại đồng ý?”

Hoàng huynh nhà họ Dư mặc dù lớn hơn Dư Minh Diệu hơn hai mươi tuổi, nhưng trên triều đình, vẫn đang thời kỳ sung sức!

“Ta nói nếu ta không có một công việc đàng hoàng, thê tử tương lai của ta sẽ bỏ chạy, huynh ấy liền đồng ý.”

Cả nhà họ Dư đều đang làm quan, mặc dù chỉ có huynh trưởng giữ vị trí cao, nhưng nếu thêm một người nữa, vẫn quá nổi bật.

Cũng có nghĩa là nếu hắn muốn làm quan, buộc phải có người rút lui, không ngờ người rút lui lại là huynh trưởng, có vẻ nhà họ Dư rất coi trọng cô nương này.

“Ồ.” Ta cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho hắn.

Ta cảm thấy cơ bắp của Dư Minh Diệu căng lên, hắn có vẻ hơi hoảng loạn: “Lần này ta đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, cưu cữu đồng ý dùng công lao này để đưa nàng vào Thái y viện.”

Ta ngẩng phắt đầu lên, hắn giật mình, vội tránh ánh mắt của ta.

Nhưng rất nhanh, hắn lại ép mình nhìn vào ta.

Trong mắt hắn lấp lánh, dường như chứa đầy ánh bình minh.

Ta nghe Dư Minh Diệu nói: “Cữu cữu còn nói, nếu nàng có thể giữ được thai của cô cô của ta, ông ấy sẽ trực tiếp phong nàng làm Thái y. Vì vậy, nàng có thể giữ lại lời hứa của cô cô của ta và yêu cầu bất kỳ điều gì nàng muốn.”

Tim ta không thể kiềm chế đập nhanh hơn.

Hắn đang nói điều mà ta đang nghĩ sao?

“Nàng sẽ trở thành nữ quan, không ai có thể dễ dàng bắt nạt nàng nữa. Ta cũng sẽ cố gắng trở thành chỗ dựa cho nàng.”

“Nàng có thể suốt đời làm những gì bản thân muốn, cứ theo đuổi lý tưởng của nàng, ta thề sẽ không để nàng bị giam cầm trong hậu cung đâu.”

“Vậy nên, nàng có thể… có thể… đợi ta trở về không?”