Trước khi về phủ Tướng quân, Yến Cảnh nói muốn cưới ta làm thê tử, nhưng khi đến phủ Tướng quân, ta đã gặp được phu nhân của hắn ta.
Nàng ấy nén nước mắt, nắm tay ta, nguyện làm tỷ muội tốt với ta. Nhưng ta mỉm cười từ chối: “Ta không làm thiếp.”
Lão phu nhân trách mắng ta không biết điều, sai hạ nhân gây khó dễ đủ điều, cười nhạo ta từ quê mùa mà dám trèo cao.
Thậm chí Yến Cảnh cũng thay đổi thái độ, khuyên ta nên tôn trọng chủ mẫu và tự biết thân phận của mình.
Ta trừng mắt nhìn, xách chiếc hòm thuốc nhỏ chạy trốn trong đêm.
“Ta đã nói ta không làm thiếp rồi, sao gia đình này không hiểu tiếng người vậy? Thôi, chuồn thôi!”
Yến Cảnh nói, lần gần đây nhất hắn trở về kinh thành là ba năm trước, nên lần này về nhà, chắc chắn sẽ có một bữa tiệc đón tiếp long trọng. Ban đầu ta rất mong đợi, dù sao cả hai kiếp cộng lại ta cũng chưa từng được dự một bữa tiệc quan trọng nào nên rất muốn trải nghiệm một lần!
Kết quả chưa kịp ăn tiệc, ta đã gặp thê tử của người ta yêu.
Thật bất ngờ.
Nàng ấy là một nữ nhân trông rất yếu đuối, từ lúc thấy ta đứng sau Yến Cảnh đã như gặp phải đại địch, không chỉ cơ thể run rẩy không kiểm soát được, mà đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng ướt đẫm lệ.
Lúc đó ta chưa biết nàng là chính thê của Yến Cảnh, còn tò mò nhìn lén và đoán trong lòng, liệu nàng ấy có phải là biểu muội thầm đem lòng mến mộ nam chính như trong tiểu thuyết không.
Không ngờ sau khi lão phu nhân nói xong, nàng ấy bước ra, cúi chào và nói với Yến Cảnh: “Vệ Phù đã từng gặp qua phu quân.”
Nàng ấy nói rất trang trọng, ta nghe mà kinh ngạc.
Phu quân? Yến Cảnh không phải là chưa có hôn ước sao?
Hơn nữa, ba năm nay hắn ta đều ở biên cương, tất thảy mọi chuyện đều xảy ra dưới mắt ta, sao lại có thể có thê tử được?
Ta nhìn Yến Cảnh, muốn hắn cho ta một lời giải thích, nhưng hắn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lão phu nhân nửa trách móc nửa nhắc nhở Yến Cảnh: “Phù nhi ngày trước đã từng cứu mạng con, con sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng ấy, có biết chưa? Nếu không, cha của nàng ấy sẽ đưa con vào Đại Lý Tự!”
Yến Cảnh định rút tay ra, nhưng nghe đến câu đó liền dừng lại.
Hắn ta nhìn Vệ Phù từ trên xuống dưới: “Vệ quan thăng chức rồi?”
Nghe có vẻ như không phải là không biết gì về Vệ Phù.
Vệ Phù mặt đỏ bừng: “Hoàng ân mênh mông, cha ta đầu tháng đã nhậm chức Thượng thư Hình bộ.”
Chức quan tam phẩm, là chức lớn.
Ánh mắt Yến Cảnh nhìn Vệ Phù thay đổi, ta cũng vậy.
Mặc dù bây giờ ta vẫn chưa hiểu, tại sao Yến Cảnh lại có thêm một người thê tử xuất hiện ở đây, nhưng ta hiểu rõ một điều, ta và nàng ấy không thể so sánh được với nhau.
Yến Cảnh là người rất coi trọng giá trị, hắn theo đuổi ta phần lớn cũng là vì khả năng y thuật của ta.
Nhưng bây giờ bọn ta đã không còn ở sa trận nữa, mà chiến trường tiếp theo của Yến Cảnh chính là trên triều đình. Đối với hắn, con gái của Thượng thư Hình bộ rõ ràng có giá trị hơn.
Ta cúi đầu, trong lòng mơ hồ, rối bời. Sau đó Yến Cảnh và Vệ Phù nói gì, ta cũng không thể nghe lọt tai.
Nhưng rắc rối vẫn cứ tự tìm đến với ta.
Vệ Phù dịu dàng hỏi về ta: “Phu quân, chàng chưa giới thiệu vị muội muội này.”
Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên, Yến Cảnh nhìn ta với ánh mắt vẫn dịu dàng như thường: “Đây là Lý Hoàn Nghi, sau này các người nhớ hòa thuận với nhau biết chưa.”
Hắn ta không phủ nhận cách gọi của Vệ Phù, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “hòa thuận với nhau”, thân phận bây giờ của ta ở phủ của hắn là gì, không cần nói cũng đã rõ rồi.
Trong phòng lập tức im lặng, ánh mắt Vệ Phù thoáng qua sự ghen tị, lão phu nhân thì không giấu nổi sự ghét bỏ.
Còn ta thì đầy cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Thật ra ban đầu ta không muốn đến kinh thành, biên cương mới chính là quê hương của ta ở kiếp này.
Ở đó ta kết giao nhiều bằng hữu, gây dựng danh tiếng nhỏ bé của mình, bọn họ đối với ta vô cùng quý giá.
Vì thế khi Yến Cảnh nói muốn về kinh thành, ta đã suy nghĩ rất kỹ và đề nghị từ bỏ mối lương duyên này.
Nhưng hắn cầu xin ta, nói rằng bản thân không thể sống thiếu ta, muốn ta về nhà với hắn, muốn làm người thân đầu tiên của ta trên đời này, muốn tuyên bố thành hôn với ta trước mặt toàn thể mọi người.
Khi nói những lời đó, khuôn mặt Yến Cảnh phản chiếu ánh lửa, cả người tràn đầy nhiệt huyết và kiêu hãnh.
Vì vậy ta đã động lòng, quyết định theo hắn ta vạn dặm trở về kinh thành.
Nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên có thê tử, quan trọng nhất là, hắn lại còn định cho ta làm “thiếp”!
Yến Cảnh hắn có tư cách gì chứ?
Ta kìm nén sự tức giận và uất ức, tránh tay Vệ Phù đang đưa ra, cẩn thận cúi chào kiểu nam nhân:
“Ta là Lý Hoàn Nghi, là quân sư kiêm y sĩ dưới trướng tướng quân Yến, bái kiến lão phu nhân, bái kiến phu nhân.”
Ở Trần Quốc, ngoài nam nhân ra, các nữ quan, nữ phu tử hoặc nữ tử đang học trong trường đều có thể hành lễ bằng cách chắp tay. Các nữ nhân trong nội viện thường hành lễ vạn phúc. Do đó, người ta thường có thể nhận biết thân phận của một người qua cách hành lễ. Vậy nên lễ chắp tay của ta cũng đồng nghĩa với việc từ chối thân phận “thiếp”.
Khuôn mặt của Yến Cảnh đen lại ngay lúc đó, ta không cần nhìn trực diện cũng biết ánh mắt đầy trách móc của hắn vì ta đã không biết điều.
Hắn ta luôn như vậy, trong lòng hắn, “gia sự không được đem ra ngoài”, xảy ra chuyện gì thì ta cũng nên giữ thể diện cho hắn trước đã, có gì thì nói sau.
Vệ Phù lại tỏ ra hiểu chuyện hơn ta nhiều, nàng ấy chỉ sững sờ một chút rồi lập tức lấy lại tinh thần, vẫn không buông tha cho thân phận của ta:
“Thật là không thể nhìn người mà đánh giá, muội muội xinh đẹp thế này, lại có thể giúp phu quân làm mưu lược. Phu quân ra ngoài mấy năm nay, thật may mắn đã có muội muội chăm sóc bên cạnh!”
Lời nói của nàng ấy ngụ ý rằng ta dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác, còn tự khoe khoang, nói trắng ra cũng chỉ là một kẻ hầu mà thôi.
Ta tức điên, vừa định phản bác thì thấy Yến Cảnh mỉm cười với nàng ấy, dường như rất hài lòng với cách Vệ Phù giúp hắn lấy lại thể diện:
“Hoàn Nghi quả thật rất thông minh, những năm ở biên cương, nhờ có nàng ấy mà ta mới có thể nhanh chóng thu phục được lòng người.”
Mặt Vệ Phù đơ lại, khi nhìn ta thì không thể cười nổi, nhưng nàng ấy vẫn cố nén cảm xúc nói: “Phu quân, chàng xem ta nên sắp xếp viện cho muội muội ở đâu?”
Ta nhanh chóng nói trước Yến Cảnh: “Lý mỗ là mưu sĩ, dù là nữ nhân nhưng lần này theo tướng quân vào hậu viện thăm lão phu nhân và phu nhân đã là không hợp quy tắc rồi, làm sao còn có thể không biết liêm sỉ mà ở trong nội viện nữa?”
Không có danh phận mà ở nội viện, thì còn ra thể thống gì!
Yến Cảnh nhìn ta, mày nhíu lại: “Nàng không muốn ở nội viện ư?”
Ta học theo dáng vẻ của mưu sĩ cúi đầu nói: “Phải.”
Yến Cảnh cảm nhận được sự không vui của ta, giọng hắn ta dịu lại: “Vậy nàng muốn ở đâu?”
Ta nhấn mạnh từng chữ: “Tướng quân, ta định thuê một viện bên ngoài phủ.”
“Nhảm nhí! Nàng hãy ở Đông Tắc Các đi!”
3
Đông Tắc Các ở ngay bên cạnh thư phòng, nếu Yến Cảnh không ngủ ở viện chính, thì Đông Tắc Các là nơi gần hắn nhất.
Không ngạc nhiên khi mắt Vệ Phù đỏ lên như muốn khóc lúc nghe được những lời đó của Yến Cảnh.
Ban đầu ta nghĩ, thôi thì cũng được, ít nhất không phải làm thiếp, ở ngoại viện cũng tự do hơn nội viện, kết quả là ta vẫn quá ngây thơ.
Yến Cảnh sắp xếp cho ta hai tên gia nhân, Vệ Phù sắp xếp cho ta hai nha hoàn, gia nhân canh chừng ta không ra khỏi phủ, nha hoàn canh chừng ta không cho vào thư phòng.
Rốt cuộc cuối cùng là, ta không thể bước ra khỏi Đông Tắc Các một bước.
Lúc đó ta thật sự đã hối tiếc khi không chịu học vài chiêu võ từ những tên ngốc trong quân đội!
Ta bị giam trong Đông Tắc Các suốt ba ngày, trong ba ngày này, Yến Cảnh không hề đến thăm ta.
Nhờ ơn của hắn, ba ngày này ta toàn ăn đồ ăn nguội lạnh, còn không bằng mấy tên nha hoàn và gia nhân.
Đến ngày thứ tư, khắp phủ đều trang trí lụa đỏ và chữ hỷ. Buổi tối, đại nha hoàn bên cạnh Vệ Phù đến mời ta qua ăn cơm.
“Tướng quân thương phu nhân ngày thành hôn chỉ một mình bái đường, nên hôm nay muốn bù đắp cho phu nhân một lễ cưới.”
Ta hơi ngạc nhiên: “Thì bù đắp đi, sao, cần ta đồng ý à?”
Đại nha hoàn không ngờ ta lại thản nhiên nói vậy, mặt tái mét, cô ta nói bóng gió: “Phu nhân rất coi trọng Lý tiểu thư nên đặc biệt cử ta đến mời ngài tham dự.”
Ta rất ngạc nhiên: “Dù tướng quân tôn trọng gọi ta một tiếng tiên sinh, nhưng ta luôn đối xử ngang hàng với ngài ấy, chưa bao giờ thực sự coi anh ấy là con trai, nên phu nhân không cần phải mời ta dự lễ đâu…”
Ta tiếp tục tốt bụng giải thích: “Hơn nữa, ngươi nhìn xem, tướng quân gọi ta là tiên sinh, ta đến đó thì ngồi đâu? Không thể ngồi cạnh lão phu nhân được, ta còn trẻ như vậy, thật không hợp! Vậy nên, ta không đi là tốt nhất!”
Đại nha hoàn bị ta làm cho mặt đỏ mặt trắng, “à” cả buổi không nói được câu gì tiếp.
Chủ yếu là vì Yến Cảnh luôn lễ độ với người dưới trướng, hắn thực sự gọi mưu sĩ mà hắn coi trọng là “tiên sinh”, và với danh xưng đó, cho dù ta có đòi ngồi ở vị trí trưởng bối cũng là một hành động “dù có hơi điên nhưng cũng nói được”, vậy nên đại nha hoàn không dám phản bác một lời nào.
Nhân lúc nàng ta lúng túng, ta lấy từ cái bọc rách của mình ra một con dao găm đính đá quý, ném vào lòng nàng ta:
“Lễ vật. Ta không có hộp đẹp, tướng quân và phu nhân tạm chấp nhận nhé.”
Đại nha hoàn bị dao găm làm cho sợ, loạng choạng mới giữ được.
Nàng ta mơ màng bước ra ngoài, ta ở phía sau vừa vẫy tay vừa gọi: “Nhớ nói với tướng quân một tiếng, cảm ơn lòng hiếu thảo của ngài ấy nhé! Và đừng quên mang cho ta một phần bữa ăn tiệc nữa!”
4
Thật đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn không được ăn bữa tiệc của Yến Cảnh.
Đừng nói đến tiệc, bữa tối cũng không ai mang đến cho ta.
Ta chỉ có thể ngồi khổ sở bên bàn ăn mà uống gió Tây Bắc, nhìn ngắm những vật trang trí đèn lồng rực rỡ ngoài Đông Tắc Các và nghe lén cuộc trò chuyện của đám nha hoàn gần cửa.
“Phu nhân mặc áo cưới đỏ thật đẹp!”
Đúng vậy, ma nữ mặc áo đỏ cũng đẹp.
“Tướng quân cũng rất đẹp!”
Đúng vậy, ma nam mà.
“Nhưng có người lại không thích mặc áo đỏ, không thích ngồi kiệu tám người khiêng vào cửa!”
“Ai vậy, sở thích thật đặc biệt nha?” Ta thò đầu ra từ phía sau cửa.
Hai nha hoàn quay đầu lại, kinh ngạc bật thốt lên: “Không phải là người ở Đông Tắc Các, kẻ chạy vặt…à không, là Lý, Lý tiểu thư!”
Hai nha hoàn nhìn rõ mặt ta, sợ hãi lùi vài bước, ta đứng ở cửa lạnh lùng nhìn họ.
“Chạy vặt gì?”
Nha hoàn cúi đầu, không trả lời.
“Không nói thì đứng đó.”
Giọng ra lệnh của ta khiến một trong những nha hoàn tức giận, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn bằng giọng sắc bén:
“Nói thì nói! Không giống như ngươi! Chạy vặt leo lên giường, làm thiếp! Ngươi cũng không nhìn lại mình là ai, còn muốn làm thiếp của tướng quân nhà chúng ta, chỉ mình ngươi, làm hầu gái cũng không xứng!”
Ta nhìn nàng ta một cách bình thản, đột nhiên thở dài, giọng điệu bình tĩnh:
“Ta sẽ không làm thiếp của tướng quân nhà các ngươi, yên tâm nhé.”
Nha hoàn nhìn tôa đầy ngờ vực: “Làm sao có thể? Tướng quân đẹp trai như vậy!”
Tôa cạn lời: “Vậy mục tiêu sống của ngươi là leo lên giường sao?”
Nha hoàn mơ màng: “Sao có thể, ta cũng không ngốc đến thế.”
Với một nha hoàn được thả ra từ phủ tướng quân, thấp thì cũng có thể gả làm chính thất của một quản sự nhỏ, nếu sinh con cái thì cũng có triển vọng, biết đâu còn được đi học.
Nếu con cái học tốt, chẳng phải sẽ thay đổi địa vị giai cấp sao?
Tại sao nàng ta lại muốn làm thiếp, để cả đời mình và con cái bị coi thường?
Ta ngán ngẩm: “Ngươi còn không muốn, vậy sao ta lại muốn? Nếu ta trở về biên cương, người muốn xin hỏi cưới ta còn có thể xếp hàng từ trong thành ra ngoài thành, nếu họ chết, à không, hy sinh vì nước, ta còn được nhận một khoản tiền lớn, trở thành một nữ nhân độc thân giàu có và hạnh phúc. Vậy ngươi nói xem, tại sao ta phải chọn tướng quân nhà các ngươi?”
Nha hoàn im lặng hồi lâu: “Vì ngài ấy đẹp trai?”
Xong rồi, càng ngán ngẩm hơn.