Thẩm thượng thư rút dao muốn giết nàng, Thẩm Nhược Vũ vội bò tới, quỳ xuống dưới chân Tạ Hoài Xuyên.
“Huệ Xuyên ca ca, cứu muội với!
Muội… muội đều có nỗi khổ tâm cả!”
Tạ Hoài Xuyên hung hăng đá nàng ra, ánh mắt như bão tố quét qua người nàng.
“Người đâu, lôi tiện phụ này đi trầm ao!”
Đám thị vệ nhanh chóng ùa vào, giữ chặt Thẩm Nhược Vũ.
Nàng vùng vẫy không được, thấy sự việc không còn đường cứu vãn, liền ngửa mặt lên cười điên dại.
“Các ngươi thật sự vô tội sao?
Một người không tin tưởng nữ nhi thân sinh , một người không tin thê tử kết tọc 4 năm của mình!
Các ngươi… chính các ngươi mới là hung thủ hủy hoại nàng ấy!”
“Ta là kẻ chấp đao, còn các ngươi là người đưa đao!”
Lời nàng như dao cứa vào tâm can, khiến ánh mắt Tạ Hoài Xuyên càng thêm đau đớn, còn Thẩm thượng thư bật khóc thành tiếng.
Nàng nói đúng, họ không hề vô tội!
“Huệ Xuyên ca ca, hài tử của ngươi là bị ngươi hại chết, là ngươi hại đấy! ha ha ha…!
Thẩm Nhược Vũ nói xong liền cười điên dại vừa gào thét, nhưng khi nghe đến hài tử, Tạ Hoài Xuyên không thể chịu đựng thêm nữa.
Chàng rút kiếm, một nhát đâm xuyên qua cổ họng nàng.
Máu bắn lên mặt chàng, bỏng rát, đau đớn!
****
Chuyện ở Tạ phủ, ta chẳng hề hay biết.
Ta rời kinh thành, đến một tiểu trấn xa xôi để an dưỡng.
Tạ Hoài Xuyên từng nói với ta, người đời thường bị những điều không thể có được khi còn trẻ trói buộc cả đời.
Ta nghĩ, đó là thật.
Thứ trói buộc chàng, là vầng trăng sáng Thẩm Nhược Vũ.
Còn thứ trói buộc ta, là những bài thơ dang dở chưa kịp học thuở thiếu thời.
Thế là ta đến một trường tư thục xin làm việc bếp núc.
Tiên sinh của tư thục nể tình cho phép ta lúc rảnh rỗi được ngồi nghe giảng ở học đường.
Cũng có một tiểu cô nương như ta thuở trước, lặng lẽ bò lên cửa sổ nhìn trộm.
Ta dò hỏi nhiều lần, mới biết nàng cũng không cha không mẹ, vì kế sinh nhai mà làm việc lặt vặt ở tư thục.
Ta quyết định nhận nuôi nàng, đặt tên là Thẩm Khê.
Lại nộp học phí cho tiên sinh tư thục, để nàng được ngồi thẳng lưng, đường hoàng đọc sách trong lớp.
Khi xưa ta từng chịu mưa gió, nay rốt cuộc cũng có thể giương ô che cho người khác.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, bốn năm thoáng chốc đã qua đi.
Ngày ấy, Thẩm Khê ở trong sân, dạy ta những bài thơ học được từ học đường.
Ta học rất say mê, nhưng bỗng nghe sau lưng có người gọi tên mình.
“Thanh Hà!”
Giọng đọc sách vang vang trong tư thục, mà tiếng gọi của người ấy lại nhẹ như gió thoảng.
Ta nhận ra giọng của Tạ Hoài Xuyên, ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt chàng ngấn lệ, đỏ hoe.
“Thanh Hà!”
Chàng gọi một tiếng rồi lại một tiếng, liên tục không dứt.
Có lẽ vì chăm sóc thai phụ quá vất vả, sắc mặt chàng tái nhợt, gầy sọp đi rất nhiều.
Thẩm Khê kéo tay ta, tò mò hỏi.
“Nương, người đó là ai vậy?”
Ánh mắt Tạ Hoài Xuyên nhìn nàng, thoáng hiện lên nỗi đau, nước mắt chực trào.
Ta đoán, trong lòng chàng chắc đang nghĩ rằng, nếu hài tử của chúng ta còn sống, nếu đó là một bé gái, chắc hẳn cũng sẽ giống Thẩm Khê, ngây thơ, đáng yêu đến vậy.
Nhưng đáng tiếc, cuộc đời không có chữ “nếu”.
Ta xoa đầu Thẩm Khê.
“Con không phải nói còn mấy bài chưa hiểu sao, đi tìm tiên sinh đi.”
Thẩm Khê tung tăng bước đi.
Ta nhìn Tạ Hoài Xuyên, giọng nói đầy châm chọc.
“Khó nhọc cho đại nhân tìm đến nơi xa xôi này, chẳng lẽ lần này đến là để đưa thiệp mừng đại hôn của chàng và Thẩm Nhược Vũ cho ta?”
Nghe ta hỏi vậy, Tạ Hoài Xuyên khẽ cười khổ, nước mắt trào ra, chàng bước tới, nắm chặt tay ta, giọng nói run rẩy.
“Không phải thế, Thanh Hà, ta đến đây để đón nàng về.
Ta đã… đã biết nàng những năm qua phải chịu khổ sở đến nhường nào.”
“Ta biết ta sai lầm tột độ, nhưng những năm rời xa nàng, ta thật sự, thật sự rất nhớ nàng.”
Tạ Hoài Xuyên nghẹn ngào, giọng nói ngắt quãng.
Ta lạnh lùng nhìn chàng.
“Đón ta về? Đón ta về để tiếp tục bị các người chà đạp sao?
Sao vậy, Thẩm Nhược Vũ và hài tử của nàng ta không đủ để thỏa mãn chàng ?”
Tạ Hoài Xuyên điên cuồng lắc đầu.
Chàng nói chuyện hài tử, không phải như ta nghĩ.
Thẩm Nhược Vũ năm đó bị bọn cướp sỉ nhục, có gửi thư đến Tạ phủ, nhưng chàng khi ấy đang ở bên ta nên không nhận được thư.
Sau đó, Thẩm Nhược Vũ mang thai, việc này trở thành một vết dao trong lòng chàng.
Thẩm Nhược Vũ sợ mất thể diện, cầu xin chàng không để chuyện này lộ ra.
Vì lòng áy náy, chàng buộc phải nhận đứa trẻ là của mình trước mặt mọi người.
Cũng vì lòng áy náy, chàng mới cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của Thẩm Nhược Vũ.
“Ta không hề muốn làm tổn thương nàng, ta và nàng ấy thật sự không có gì cả.”
“Ta đã khiến nàng ta phải trả giá cả đời cho hài tử của chúng ta rồi!”
“Xin nàng hãy tin ta, hãy cùng ta trở về, được không?”
Chàng nghẹn ngào, giọng nói đầy khẩn cầu.
Ta lặng nghe lời giải thích yếu ớt của chàng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn giết Thẩm Nhược Vũ thì đã sao, hài tử của ta cũng không thể sống lại.
Có những tổn thương một khi đã gây ra thì không thể thay đổi, hắn nhắc lại cũng vô ích.
Khi ta cần sự thiên vị của hắn nhất, hắn lại trao tâm cho kẻ khác làm tổn thương ta.
Tình yêu đã vấy bẩn như thế, ta sẽ không nhận lại nữa.
Ta từ từ rút tay ra khỏi tay hắn.
“Tạ Hoài Xuyên, ta quả thực rất ngu muội.
Từ nhỏ, mẫu thân ta mất sớm, phụ thân lại không thương yêu ta.
Sau khi thành thân với chàng, ta mới nghĩ rằng mình có một mái nhà.
Vì vậy, ta cố gắng hết sức để làm một thê tử tốt, cố gắng ở lại bên chàng.
Nhưng về sau, ta đã nghĩ thông suốt.
Nếu phải đánh đổi cả mạng sống này để đổi lấy chút thương hại muộn màng của chàng, thì ta đã đánh mất cả chính mình.”
“Hiện tại, ta chỉ còn lại nửa cuộc đời.
Chàng muốn hối hận, đó là chuyện của chàng.
Hãy giống như ta năm xưa, ngày ngày sống trong nước mắt, vậy là đủ rồi.
Nếu chàng thật lòng hối cải, việc cuối cùng chàng có thể làm cho ta là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Nghe xong lời ta, sắc mặt Tạ Hoài Xuyên tái nhợt, phun ra một ngụm máu, tay ôm ngực, quỵ xuống đất.
Ta liếc nhìn hắn bằng khóe mắt, rồi xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Ta sẽ không quay đầu.
Vì mạng sống của ta cũng vô cùng quan trọng.
Gần đây, lòng ta luôn bất an, chẳng bao lâu sau, ta lại gặp Thẩm thượng thư.
Một trường tư thục nhỏ bé như ta làm sao chứa nổi một vị khách quý như vậy, liền cầm chổi đuổi ông ta đi.
Thẩm thượng thư đã già đi rất nhiều, đôi môi khô khốc, giọng nói run rẩy gọi ta.
“Thanh Hà, nữ nhi số khổ của ta, là phụ thân sai rồi, phụ thân sai rồi!”
Ông bước từng bước khó nhọc, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống.
“Đừng đuổi phụ thân đi, phụ thân chỉ muốn được nhìn con một lần nữa, được không?”
Ta ném cây chổi sang một bên, cười nhạt nhìn ông ta.
“Nữ nhi của Thẩm thượng thư không phải ta.
Kẻ tâm địa độc ác như ta, làm sao xứng làm tiểu thư của Thẩm gia!”
Thẩm thượng thư đau đớn gầm lên.
“Không! Là ta không xứng làm phụ thân của con.
Ta đã điều tra rõ mọi việc.
Năm đó ta vì nhẹ dạ tin lời tiện nhân kia, đã nhiều lần làm tổn thương con!”
“Ta! Ta sao lại ngu ngốc đến vậy? Con chính là nữ nhi thân sinh của ta!”
Nói rồi, ông ôm mặt khóc nức nở.
Nhìn những giọt nước mắt của ông, ta chỉ cảm thấy một nỗi bi ai sâu sắc.
“Nếu ông không điều tra rõ ràng thì sao?
Nếu ông không điều tra rõ, ta cả đời này sẽ không bao giờ được nghe ông nhận sai.
Người phụ thân ta khao khát từ nhỏ, người phụ thân ruột của ta, lại chính miệng nói rằng ông hối hận vì đã nhận ta.”
“Vậy chẳng phải suốt đời ta, mỗi khi đêm xuống, sẽ phải nhớ đến lời này mà bừng tỉnh trong ác mộng hay sao?”
Nghe xong lời này, Thẩm thượng thư không dám nhìn thẳng vào ta, thân hình gầy guộc run rẩy dữ dội.
“Tất cả là lỗi của ta!”
“Thanh Hà, phần đời còn lại ta sẽ bù đắp cho con.
Nếu con đồng ý trở về Thẩm phủ…”
Ông chưa nói xong, ta đã cắt ngang, giống như năm xưa.
“Ta không muốn.
Năm xưa không muốn, nay không muốn, sau này cũng không muốn.”
Thẩm thượng thư ngước lên nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ bi ai, khàn giọng gọi thêm một tiếng.
“Thanh Hà!”
Hết tiếng này đến tiếng khác, ta không đáp lại.
Ta cũng không hiểu.
Họ thật kỳ lạ, khi ta cần họ nhất, cầu xin họ thương xót, họ lại không thèm nhìn đến.
Giờ đây, khi ta không còn cần nữa, họ lại đến cầu xin ta quay đầu.
Đúng là những kẻ kỳ lạ.
10
Những năm qua, ta đã dành dụm được không ít bạc ở tư thục.
Ta tính toán, số bạc này đã đủ để ta đưa Thẩm Khê đến Dương Châu sinh sống.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Dương Châu phồn hoa giàu có, dân phong cởi mở.
Ta đến đó mở một quán ăn, cuộc sống cũng đủ đầy.
Huống hồ Dương Châu là nơi các văn nhân, thi sĩ tụ hội, ta nghĩ Thẩm Khê nhất định sẽ rất thích.
Ngày thuyền khởi hành, gió nhẹ thoảng qua, ta ngồi trên thuyền, kiểm tra Thẩm Khê những bài học nàng đã thuộc.
Bỗng nghe thấy có người nhắc đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh và Thẩm Thượng Thư, ta không muốn nghe, nhưng những lời ấy cứ thỉnh thoảng vọng vào tai.
“Nói ra cũng thật kỳ lạ, Thượng Thư đương triều và Đại Lý Tự Thiếu Khanh lại đến tiểu trấn nhỏ bé này.”
“Ngươi không biết sao? Vị Thiếu Khanh đại nhân kia đã từ quan rồi!
Giờ ngài ấy xuất gia làm hòa thượng, còn Thẩm Thượng Thư, đến tuổi về quê lại tán gia bại sản.
Hai người quyền thế ngập trời, sao lại nghĩ quẩn thế chứ.”
Ta biết họ làm vậy là vì điều gì.
Chỉ là càng nghe, lòng ta càng không hiểu.
Cái gọi là bù đắp muộn màng vì áy náy, ta không thích, cũng chẳng cần.
Họ hà tất phải làm khó chính mình?
Lúc này, Thẩm Khê cười đùa nhào vào lòng ta.
“Nương, con đã học thuộc hết rồi, chúng ta ngắm phong cảnh bờ sông đi!”
Thế là ta ngẩng đầu nhìn lên bờ, giữa đám đông nhốn nháo, có hai người thở hổn hển chạy đến.
Họ chạy rồi lại dừng, rồi lại gắng sức chạy, hét lên thật to.
“Thanh Hà——”
Nhưng gió thổi sóng nước rì rào, ta nghe không rõ nữa.
Số phận như đang trêu đùa, họ vừa kịp đến bờ thì thuyền đã rời bến.
Đến khi bóng dáng họ lẻ loi trong mắt ta càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ còn là một điểm mờ.
Từ đó trở đi, không còn con gái của Thẩm Thượng Thư.
Cũng không còn thê tử của Tạ Hoài Xuyên.
Chỉ còn lại chính ta …Thẩm Thanh Hà.
End