Kiếp trước, ta cõng Thái tử bị thương ra khỏi vùng hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi.
Nào ngờ, ta yêu hắn ta như sinh mệnh, nhưng hắn ta lại ghét ta đến tận xương tủy, ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi để chọc tức ta.
Sau này quốc phá gia vong, hắn ta bỏ ta lại, mang theo trắc phi chạy trốn. Đến lúc đó ta mới hiểu ra, trái tim hắn không bao giờ có thể ấm áp, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Ta chỉ có thể ôm hận nhảy khỏi tường thành.
Kiếp này…
Ta nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, nhưng vẫn đẩy ta ra, không cho ta lại gần.
Ta lạnh lùng cười một tiếng.
Vậy thì, ngươi cứ ở đây chờ chết đi.