Ta mở hộp ra xem, thấy là một bộ trang sức, kiểu dáng mới nhất, chất liệu tốt nhất, gắn hồng ngọc và lam ngọc, rất tinh xảo.
“Đẹp quá, tặng ta à?”
Ta vui vẻ lấy một cây trâm, cài lên đầu ngắm nghía.
Tiêu Trạch ấm ức nói: “Đây là bộ trang sức mẫu hậu đặc biệt làm cho ngươi, coi như quà sinh nhật.”
“Thì ra là hoàng hậu nương nương tặng, hoàng hậu thật tốt, ta còn tưởng là điện hạ tặng chứ.”
Hắn ta nhìn ta xoay vòng ngắm mình, sắc mặt dịu lại, tay thò vào ngực, nói: “Ta cũng có quà tặng ngươi…”
“Nhưng ta đoán điện hạ cũng không có thời gian chuẩn bị quà cho ta, dù có chuẩn bị, ta cũng không muốn.”
Ta tháo trâm xuống, bĩu môi. Ngước mắt lên, thấy mặt hắn ta lại đen sì.
“Ơ? Điện hạ, sao tay Điện hại đưa tay vào ngực làm gì?”
Hắn ta lườm ta, cáu kỉnh nói: “Ngứa! Gãi một cái!”.
7
Tiêu Trạch rời khỏi chỗ ta, đến nói chuyện với phụ thân ta, hai người họ đều làm việc trong triều, chắc là bàn chuyện chính sự.
Hắn vừa đi, và sau đó, bà nội liền đến tìm ta.
Bà nắm lấy tay ta, vui mừng nói: “Dao Dao, chàng trai nhà họ Lâm đã vào kinh rồi, con mau đi đón hắn ta đi.”
Ta ngạc nhiên: “Gọi quản gia đi đón không được sao?”
Bà nội trách yêu: “Sao lại được? Nhà họ Lâm với nhà ta qua lại nhiều đời, phải có người nhà ra đón mới không thất lễ, bà già này đi không nổi nữa, phụ thân con thì bận việc, con đi là hợp lý nhất.”
Thôi đi! Bà nội, bà tính toán mà ngay cả người Hung Nô cũng nghe thấy!
Bà chẳng phải muốn ta tranh thủ cơ hội này tiếp xúc với biểu ca nhà họ Lâm sao, ta đâu có ngốc.
“Con không đi, con không đi!”
Ta vừa định chạy, bà nội liền cau mày: “A Vu, dạo này có phải bà nuông chiều con quá rồi không?”
Trời ơi, ta thật sự sợ bà làm nghiêm, áp lực huyết thống mà. Ta do dự, không muốn đi.
Bà nội nghiêm khắc nói: “Chẳng lẽ bà lại hại con sao? Mau lên, chàng trai nhà họ Lâm sắp vào thành rồi, con ra đón đi.”
Không còn cách nào khác, ta đành lên xe ngựa đi đón người.
Đêm xuống, đèn đuốc sáng trưng, trên phố đông đúc người bán dầu, bán trái cây, bán quạt và đèn lồng, náo nhiệt vô cùng. Xe ngựa len lỏi qua đám đông một cách khó khăn.
Đang gần đến cửa Nam thì bỗng nghe thấy phía trước ồn ào, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai xé tan sự phồn hoa.
“Bắt thích khách!”
Xung quanh tiếng hét vang lên liên tục, hỗn loạn như nồi cháo, Chiếu Bích vội vén rèm xe, nói: “Tiểu thư, mau ra ngoài!”
Nhưng ngựa bị kinh hoảng, Chiếu Bích bị hất ngã xuống đất.
Ta hoảng hốt, bám chặt lấy cửa sổ, nhưng vẫn bị hất tung lên, đầu óc choáng váng.
Nội tạng đau đớn, khi ta nghĩ mình sắp tiêu đời thì bỗng nghe thấy vài tiếng dỗ ngựa, xe ngựa dần dần dừng lại. Rèm xe đột nhiên bị vén lên.
“Nàng không sao chứ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, ta ngước mắt nhìn, thấy Tiêu Bạc Ngôn cúi xuống trước mặt ta, như thần tiên giáng thế. Ta suýt khóc òa lên.
“Ta… ọe~” Ta khô khan nôn mửa một hồi.
Tiêu Bạc Ngôn đỡ lấy ta, không hề tránh né, như không sợ ta nôn lên người huynh ấy.
Ta từ ngoài thành về, tình cờ gặp cảnh hỗn loạn trong thành, xe ngựa chạy loạn, nhìn từ xa thấy là xe ngựa của nàng, nên tới.”
Ta lắc đầu cười: “Nhìn thấy là xe ngựa của ta mới ra tay? Ừm? Nếu không phải ta, huynh không can thiệp sao?”
Huynh ấy khẽ cười, thản nhiên nói: “Đương nhiên, người không liên quan, sao ta phải lo.”
Ta ngẩn người.
Không biết là bị sự lạnh lùng của anh làm cho kinh ngạc. Hay là ngạc nhiên vì, trong lòng Tiêu Bạc Ngôn, ta lại là người liên quan, đáng để huynh ấy ra tay cứu giúp.
Lần trước ở ngoài thành, ta cũng vô tình làm huynh ấy phá lệ. Nghĩ đến đây, ta bỗng thấy vui vui.
Rèm xe lại bị kéo mạnh lên, giọng nói hoảng hốt của Chiếu Bích vang lên: “Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ… Cửu, Cửu điện hạ?”
Tiêu Bạc Ngôn không có tước hiệu, Chiếu Bích nhất thời không biết nên gọi là gì, bèn gọi là Cửu điện hạ.
Huynh ấy nhìn Chiếu Bích, đỡ ta dậy, hỏi: “Nàng ra ngoài vào lúc này, định đi đâu?”
Ta ngẩn ra. Huynh ấy nhìn ta, chờ đợi. Ta đành ấp úng nói: “Ta, đi đón một người biểu ca xa.”
Ban đầu chỉ định bịa bừa, không ngờ huynh ấy lại nhớ rõ lời ta từng nói.
Tiêu Bạc Ngôn nhướng mày: “Ừm? Chẳng lẽ, là biểu cai nhà họ Lâm định đính hôn với nàng? Người nhà gọi nàng đi đón hắn ta, hẳn là rất hài lòng, rất mong hai người ở bên nhau.”
“Không có đâu, ta không muốn đi, là bà nội bắt ta phải đi.”
Huynh ấy gật đầu. Ngồi xuống cạnh ta.
“Ta đi cùng nàng.”
“Hả?”
Tiêu Bạc Ngôn nghiêm nghị nói: “Hiện giờ phía nam thành có chút loạn, nàng đi một mình, e rằng không an toàn, ta đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện.”
“Ta biết nói sao với người ta?”
“Nói ta là gia nhân của em.”
Thật ngại quá. Gia nhân.
Cảm giác khó xử.
Chiếu Bích ngồi bên ngoài, xe ngựa lại lăn bánh, đến cổng Nam đợi.
Ta xuống xe, vừa trông ngóng, vừa buồn rầu.
Bà nội chắc chắn rất thích biểu ca nhà họ Lâm, hai đời này bà đều muốn ta lấy hắn ta.
Nếu ta làm theo ý bà, chắc bà sẽ rất vui.
Hơn nữa, chàng trai nhà họ Lâm sau này trở thành trọng thần, nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta quả là người phu quân hoàn hảo.
Chỉ có điều không hiểu sao, trong lòng ta rối bời, chẳng mong gặp hắn ta chút nào.
Chẳng lẽ, là vì Tiêu Bạc Ngôn? Ta giật mình với suy nghĩ của mình, vội quạt quạt để xua tan hơi nóng.
Chưa đầy nửa chén trà, từ cổng Nam xuất hiện một chàng trai trẻ dẫn theo tùy tùng, mặc y phục đơn giản, khí chất thanh tao, dung mạo tuấn tú.
Nhìn thấy Chiếu Bích cầm lá cờ nhỏ chữ “Giang”, hắn ta bước thẳng đến chỗ chúng ta.
Cúi người chào, không kiêu ngạo không nịnh bợ: “Tại hạ là Lâm Kinh Vũ ở U Châu, xin hỏi các vị, có phải là người của phủ Bình An Hầu?”
Ta vội bước lên, cúi người chào: “Lâm biểu ca, muội là Giang Vu, bà nội sai muội đến đón huynh.”
“Hóa ra là biểu muội, tối nay là sinh nhật của biểu muội, lại phiền muội phải đón tiếp, Lâm mỗ thật là, nhận thấy xấu hổ.” Lâm Kinh Vũ vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
“Không sao, bà nội cũng lo biểu ca mệt mỏi trên đường, sợ không tiếp đãi chu đáo, nên mới bảo muội đi. Biểu ca, xe ngựa của huynh đâu?”
Lâm Kinh Vũ hơi bối rối: “Ta không có xe ngựa.”
Ta nhớ ra rồi, bây giờ Lâm Kinh Vũ vẫn là một thư sinh nghèo, hắn ta đi bộ đến đây. Ta cũng bối rối, ta chỉ đem theo một chiếc xe ngựa.
Bà nội không nhắc ta, thật là…
Nhưng mà, bà làm sao nhắc ta, bà mong muốn ta và hắn ta đi cùng xe, bà tính toán thật giỏi.
Ta làm động tác mời: “Vậy, vậy huynh…”
“Thôi, chúng ta đi bộ về, ra khỏi kinh thành, ta cũng muốn đi dạo một chút, ngắm cảnh.”
“Được thôi.” Lâm Kinh Vũ đúng là người dễ chịu.
Đi được vài bước, hắn ta ngượng ngùng bắt chuyện, hỏi tên Chiếu Bích, tên phu xe, lễ phép chào hỏi từng người, cuối cùng, hỏi tên Tiêu Bạc Ngôn.
Tiêu Bạc Ngôn bình thản, cúi chào, nói: “Tại hạ là Ngô Tiểu Giang, là thư đồng của tiểu thư.”
“Ngô đại ca có lễ.”