“Đó là Giang Vu? Nghe nói, nàng ta ngày thường kiêu ngạo không ai sánh kịp, vô pháp vô thiên, dạo gần đây còn đánh người giữa chốn đông người.”
“Đúng vậy, ngươi mới biết sao? Nàng ta rất thích bắt nạt người khác, bây giờ, nàng ta nổi tiếng khắp kinh thành là ác nữ, ngươi nhớ Giang Từ Nguyệt không? Mấy ngày rồi không thấy nàng ta ra ngoài, không chừng đã bị Giang Vu giết rồi.”
“Ôi, kinh khủng quá, nghe nói nàng ta gần đây đang thảo luận hôn sự đấy, gia đình nào lấy phải nàng ta, chắc chắn sẽ gặp rủi ro lớn!”
Thực là không thể tin nổi.
Có lẽ là mấy nàng tiểu thư bị ta đánh lan truyền tin đồn, xem ra danh tiếng ác nữ của ta đã lan rộng.
Ta thở dài và cúi đầu xuống ăn trái cây.
Bà nội ngồi bên cạnh đột nhiên nắm tay ta: “Vu Vu, đừng để ý người khác nói gì.”
Bà nhìn ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Họ nghĩ gì không quan trọng, bà nội biết cháu không phải là người như vậy, là đủ rồi. Dù không ai muốn cưới cháu, bà nội vẫn mãi yêu thương cháu.”
Ta sững sờ.
Mọi người đều coi ta là ô nhục, nhưng vẫn có một người tin tưởng ta, làm chỗ dựa cho ta, thật may mắn biết bao.
“Vâng.” Ta mỉm cười, giấu đi nước mắt.
Khoảng nửa chén trà sau, hoàng đế và hoàng hậu đến.
Mọi người cùng chúc hoàng hậu thiên thu đại cát, sau đó bắt đầu uống rượu, vui chơi và lần lượt gọi các tiểu thư lên biểu diễn tài nghệ.
Ta nhìn về phía trước một vòng, không thấy Tiêu Bạc Ngôn. Chợt nhận ra, với thân phận của hắn, chắc không thể đến nơi này.
Ngược lại, Tiêu Trạch rảnh rỗi, ngồi dưới đế hậu, buồn bã uống rượu, không thèm nhìn tài nghệ, ánh mắt luôn hướng về ta.
Ta lo lắng hắn sẽ làm khó ta. Nhưng hắn không, sau khi uống hết hai bình rượu, hắn ta đã biến mất.
Ta ăn quá nhiều trái cây, sau một lúc, ta cảm thấy có chút khó chịu, nên ta rời khỏi bàn và ra ngoài.
Khi đi qua lối đi trong Vườn Thượng Uyển, ta bất ngờ nghe thấy tiếng của Tiêu Trạch.
Hắn ta đã say rồi, và dường như rất tức giận. “Đừng cản trở ta, ta… vẫn có thể uống.”
Tiểu thái giám bên cạnh gấp gáp nói: “Điện hạ, ngài về nghỉ một lát đi, bộ dạng này ra ngoài, sợ không đúng mực.”
“Ta là Thái tử, ai dám nói ta không thích hợp, nàng ta tối nay, thậm chí còn không nhìn ta một cái, ngươi có dám tin không? Ta nhất định sẽ hỏi nang ta!”
Hỏi ai vậy? Đang lúc bối rối, hai người đã lao vào trước mặt ta.
“Giang Vu?”
Tiêu Trạch thấy ta, loạng choạng bước tới, nắm chặt cổ tay ta: “Ngươi, ngươi chạy ra làm gì?”
Ta giật mình, vội nói: “Ta khó chịu trong người, phải ra ngoài, ngươi mau thả ta ra!”
“Ra ngoài? Tại sao lại ra ngoài? Không được, ta không cho ngươi đi!”
Hắn tức giận, khóe mắt đỏ lên: “Mới có một canh giờ mà ngươi đã muốn đi, ngươi không muốn gặp ta đến vậy sao?”
Ta không hiểu gì, cố gắng gỡ tay hắn: “Ngươi đang nói gì thế? Mau thả ta ra!”
Hắn kéo ta vào lòng, như con chó điên, cắn mạnh vào vai ta.
Tiểu thái giám đi cùng sợ hãi, vội ngăn cản, nhưng bị hắn đá một cái.
“Cút, kẻ nào chống lệnh, chết!”
Hắn giữ chặt tay ta, kéo vào bên trong giả sơn.
“Thả ta ra! Thả ra!”
Ta hoảng sợ, kêu lên, nhưng bị hắn đè lên tảng đá giả sơn, xé rách áo ngoài của ta. Hắn cúi đầu, định hôn ta, không quan tâm ta giãy giụa.
Ta không cách nào thoát ra, khóc lóc van xin. “Xin ngươi tha cho ta, Tiêu Trạch, đừng chạm vào ta.”
“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà từ chối ta?”
Ánh mắt hắn điên cuồng, lệ tuôn rơi: “Ngươi từng nói đời này không gả cho ai ngoài ta, rồi lại quay lưng bỏ ta, ngươi dựa vào cái gì? Phải, ta từng đối xử không tốt với ngươi, nhưng đó là vì, ta nghĩ ngươi là gián điệp của mẫu hậu sắp đặt, giờ ta biết ngươi không phải, Giang Vu, tại sao ngươi đột nhiên không thích ta nữa!”
“Ngươi điên rồi! Thả ta ra, thả ra!”
Ta khóc nức nở, hắn càng hành động thô bạo hơn, cắn nát môi ta. Ghê tởm, thật ghê tởm.
Bàn tay bỗng chạm vào một hòn đá, ta cắn răng, cùng lắm là chết chung, đã chết một lần, ta còn sợ gì nữa.
Ta nâng tay, định liều mạng. Thái tử đột nhiên bị đánh một cú vào đầu, ngã xuống đất.
Nước mắt lăn dài, cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng hơn.
“Tiêu, Tiêu Bạc Ngôn?”
Huynh ấy cởi áo ngoài, choàng lên ta, dìu ta rời đi, giọng run nhẹ: “Là ta.”
Trong cung có một căn phòng dành riêng cho nữ nhân thay y phục, Tiêu Bạc Ngôn mặt mày khó coi, đuổi hết mọi người, đưa ta vào.
“Ở đây đợi, ta sẽ gọi nha hoàn nhà nàng đến và mang quần áo đến cho nàng.”
“Tiêu Bạc Ngôn!” Ta hoảng sợ nắm chặt tay huynh ấy..
“Thái tử, thái tử có sao không? Huynh làm hắn ta bị thương, họ có trừng phạt huynh không?”
Huynh ấy không trả lời, rõ ràng trong lòng huynh ấy cũng không biết.
Ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Tại sao huynh lại giúp ta?”
“Vì nàng đang gặp nguy.”
Đây không phải là câu trả lời, đây không phải là câu trả lời đúng.
Ta nắm chặt tay huynh ấy, nhìn vào mắt huynh ấy, từng từ từng chữ: “Tiêu Bạc Ngôn, có phải huynh, thích ta?”
Huynh ấy bình tĩnh, nắm chặt tay, sau đó, từ ngực phát ra một tiếng khẽ: “Ừ.”
Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy. Ta thật không biết lúc này, ta nên vui hay không.
“Huynh thích ta vì cái gì? Huynh không nghe thấy người ngoài nói sao? Ta là cô nương ác độc nhất thiên hạ.”
“Ta nghe thấy.”
“Ta nói cho huynh biết, những gì họ nói đều là thật, ta thật sự rất xấu xa, còn thích bắt nạt người khác!”
Tiêu Bạc Ngôn nhìn ta, mỉm cười nhẹ: “Ta thích dáng vẻ nàng bắt nạt người khác.”
Ta sững sờ, vội nói: “Đó là biến thái, đó là tình yêu méo mó. Huynh thích vì, vì ta chưa bắt nạt huynh…”
“Vậy nàng đến bắt nạt ta.”
“Đồ điên, đồ điên, đồ điên!”
Huynh ấy cười: “Coi như ta điên đi.”
Sau đó, đột nhiên hỏi: “Gần đây, tại sao nàng thu thập thông tin của nhiều nam nhân như vậy, lại còn hẹn họ ở trà lâu? Là đang… chọn phu quân cho bản thân?”
“Không phải đâu!”
Ta vội vàng giải thích: “Ta muốn tìm những chàng trai có năng lực, có chí khí, khuyên họ đi trấn giữ Yến Môn.”
Huynh ấy ngơ ngác: “Bảo vệ Yến Môn? Điều này là việc mà triều đình cần lo lắng, liên quan gì đến nàng?”
“Yến Môn là cửa ngõ của kinh thành, một khi mất, quốc gia sẽ không còn tồn tại nữa. Thiên hạ hưng vong, mỗi người đều có trách nhiệm, ta không thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì cả.”
Huynh ấy im lặng một lúc, rồi nói: “Xem ra chuyện này, đối với nàng rất quan trọng.”
“Tất nhiên rồi, đây là nhà của ta.”
Nói xong, ta lại có chút hối hận, ta nói với Tiêu Bạc Ngôn những điều này để làm gì, huynh ấy chỉ có thù hận với nơi này.
Tiêu Bạc Ngôn cười cười, không nói gì thêm, chỉ nói: “Vào đi thôi.” Rồi đóng cửa lại.
Khoảng thời gian một tuần trà sau, Chiếu Bích và bà nội đều đến, Hoàng hậu cũng đến sau đó.
Việc này lớn, nhưng không làm kinh động quá nhiều người. Chuyện này, được xử lý bí mật.
Thái tử thất đức, bị nhốt vào Đông cung suy nghĩ.
Tiêu Bạc Ngôn tuy cứu ta có công, nhưng dưới phạm thượng, làm bị thương thái tử, bị đánh hai mươi trượng, chờ đến khi có thể đi lại, phải rời kinh, không được trở lại.