10
Ngày thứ hai sau khi ta về phủ, Tiêu Trạch tỉnh lại.
Mặc dù hắn ta không thể ra khỏi Đông cung, nhưng lại gửi thư đến.
Trong thư, lời lẽ thành khẩn, đầy sự hối lỗi, nói ngày hôm qua là lỗi của hắn, hắn sai rồi, xin ta tha thứ. Trong thư còn nói, hành động của hắn tuy lỗ mãng, nhưng lời nói đều là chân thành.
Ta không đọc tiếp, châm lửa đốt đi. Dù không có những ủy khuất của kiếp trước, hành vi hôm qua của hắn, ta cũng không thể tha thứ.
Nửa tháng sau khi chuyện này xảy ra, Tiêu Bạc Ngôn rời kinh. Hoàng thượng chán ghét huynh ấy, lệnh hắn nhanh chóng trở về Miêu Cương của hắn.
Ngày hắn đi, ta lén đến cổng thành phía nam tiễn huynh ấy. Nhưng không thấy huynh ấyđâu.
Ta hỏi binh lính gác cổng, họ mới cho ta biết, Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn, đã đi từ cổng thành phía bắc.
“Tại sao đi cổng bắc? Đi Miêu Cương không phải từ cổng nam ra sao?”
“Miêu Cương?” Binh lính gãi đầu: “Không phải nói đi Yến Môn sao?”
Ta sững lại một lúc, lập tức chạy đến cổng thành phía bắc.
Chạy đến nỗi phổi như muốn nổ tung, cuối cùng đuổi kịp đội ngựa vừa rời khỏi thành.
Tiêu Bạc Ngôn cưỡi ngựa, mang theo tùy tùng, đi ở phía trước. Ta điên cuồng chạy lên, chen qua đám đông, bám lấy ngựa của hắn.
“Tiêu Bạc Ngôn!”
Huynh ấy kinh ngạc. “Sao nàng lại đến đây?”
“Họ, họ nói huynh sẽ đi Yến Môn?”
Tiêu Bạc Ngôn nắm chặt dây cương: “Đúng vậy.”
“Huynh không phải trở về Miêu Cương sao? Có phải họ ép huynh không?”
“Không, là ta tự nguyện xin hoàng thượng, cho ta đến giữ Yến Môn.”
“Tại sao?”
Huynh ấy nắm chặt dây cương, cúi nhìn ta, mắt đầy dịu dàng.
Hít sâu một hơi, nói: “Vì, ở đây còn có một người đáng để ta bảo vệ, vì người này, ta nguyện ý trở lại Yến Môn.”
Ta sững sờ, rất lâu không nói nên lời.
“Giang Vu, nàng phải sống thật tốt, bình an, vui vẻ mà sống tiếp.”Tiêu Bạc Ngôn không nhìn ta nữa, siết chặt dây cương, thúc ngựa đi.
“Tiêu Bạc Ngôn!”
Ta trong bụi mù đuổi theo hình bóng ngày càng nhỏ đi, hét lên: “Chàng đến nơi phải viết thư cho ta! Đừng quên ta!”
Không có ai đáp lại. Cát bụi mịt mù, ta cuối cùng cũng không còn nhìn thấy chàng ấy nữa.
Về đến nhà, bà nội giận dữ.
“A Vu! Con đi tiễn cái tên tội nhân đó làm gì? Con làm vậy, sẽ khiến Giang gia bị nghi kỵ biết bao nhiêu con có biết không?”
Ta lặng lẽ nghe mắng, chờ đến khi bà nội mắng mệt, mới quỳ xuống.
“Bà nội, A Vu biết sai rồi, xin bà nội phạt A Vu đi.”
“Lại nữa, ta phạt con cái gì?”
Bà nội rơi nước mắt, bước xuống, ôm ta vào lòng.
“A Vu, Giang gia chỉ còn mỗi mình con, con còn muốn bà nội thương ngươi thế nào đây? Ta mắng cpn cũng được, dạy dỗ con cũng được, đều là vì tương lai của con, sao con lại không nghe lời bà nội?”
Ta tựa vào lòng bà, thầm thì: “Con biết mà, bà nội, con đều biết.”
“Nếu con biết, thì nghe lời bà nội, mọi việc để bà nội sắp xếp, con chỉ việc sống một đời bình an, không tốt sao?”
“Tốt.” Ta gật đầu, ôm lấy bà nội.
Ta quyết định ngoan ngoãn nghe lời bà nội, không làm bà giận nữa, nghe theo sự sắp xếp của bà.
Sau hôm đó, bà nội lại bắt đầu lo liệu chuyện hôn sự của ta.
Ta không biết bà nội từ đâu nghe được Lâm Kinh Vũ muốn về quê cưới cô nương câm, liền quay đầu tìm ta hỏi tội.
Ta liền quỳ xuống ngay. Chỉ cần ta quỳ đủ nhanh, bà sẽ không kịp giận.
“Người đừng làm khó Lâm Kinh Vũ nữa, hắn có người trong lòng rồi, bà nội, chọn người khác đi.”
Lần này bà chỉ thở dài cả buổi, rồi bỏ qua cho ta, đau đầu nửa ngày, quyết định chọn một chàng trai tốt từ gia đình khác.
Đúng lúc này, ta nhận được một lá thư từ phương bắc. Trên phong bì ghi tên là Ngô Tiểu Giang.
Trong khoảnh khắc, ta liền hiểu, đó là Tiêu Bạc Ngôn sợ thư bị người khác chặn mất, nên dùng tên giả.
Ta mở phong bì, bên trong rơi ra vài nhánh hoa cỏ ta chưa từng thấy, còn mang theo hương thơm.
Trong thư, Tiêu Bạc Ngôn tỉ mỉ miêu tả Yến Môn như thế nào, người dân Yến Môn ăn gì, mặc gì, ngày thường thích làm gì.
Cuối thư, chàng còn chúc ta tìm được ý trung nhân, tương lai thành hôn, gửi cho chàng một hũ rượu.
Ta không ngờ chàng thật sự gửi thư cho ta, ôm lấy những tờ giấy, khóc một trận, sau đó vội vàng viết thư hồi âm, dặn chàng ấy thường xuyên gửi thư, rồi nhờ người lén gửi đi.
Chàng nhận được thư, sau đó, thật sự thường xuyên viết thư cho ta.
Về những gì chàng ăn mỗi ngày, thấy gì, mọi việc không bỏ sót, đều viết cho ta.
Khiến ta ở trong kinh thành yên bình nhàm chán, có điều để trông đợi, cũng có điều để bận tâm. Những ngày bình yên như vậy, đến tháng mười, bị phá vỡ.
Bởi vì, Man tộc tập kích Yến Môn.
Ta không biết tình hình cụ thể, chỉ nghe nói, trong một đêm, tử thương vô số.
Mà hoàng thượng, quyết định bỏ Yến Môn, dời đô về phía nam.
Điều này có nghĩa là, từ nay Yến Môn sẽ rơi vào cảnh trước có địch quân, sau không có cứu viện. Ta điên cuồng chạy về nhà, muốn hỏi phụ thân có thật không.
Về đến nhà, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc.
Bà nội kéo ta lại, mắng một trận: “Vu Vu! Làm bà nội lo chết, con chạy đi đâu vậy? Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi trước khi mặt trời lặn.”
“Bà nội, triều đình thật sự muốn dời đô?”
Bà nội thở dài.
“Triều đình an nhàn mấy chục năm, đã quá lâu không đánh trận, người biết đánh trận không còn mấy ai, không ai có lòng tin, miền nam sông núi dọc ngang, dễ thủ khó công, để bảo toàn nhiều người hơn, cách tốt nhất bây giờ, chỉ có dời đô về phía nam.”
Ta cuống cuồng: “Thế còn Yến Môn? Người ở Yến Môn thì sao? Họ phải làm thế nào?”
Bà nội mắt rưng rưng, không nói nên lời.
Phụ thân ta thở dài: “Họ vì nước mà chết, đó là vinh quang vô thượng, sẽ được khắc ghi muôn đời.”
“Con không cần cái vinh quang chết tiệt đó! Con muốn họ sống!”
Ta gào lên, dũng khí chưa từng có ùa về, ta lao ra ngoài.
“Kiều Kiều! Con đi đâu? Đừng bảo là con đi tìm tội thần đó nhé? Kiều Kiều!”
Bà nội vì đuổi theo ta mà suýt ngã.
Ta ngoảnh lại nhìn bà, khóc lóc rồi cúi đầu lạy bà: “Bà nội, xin tha thứ cho Kiều Kiều, lần này lại không nghe lời nữa.”
Ta đứng dậy chạy, bị lính canh chặn lại. Đành rút dao kề vào cổ: “Nếu tiến thêm một bước, ta sẽ tự sát tại đây!”
Bà nội bị phụ thân ta giữ lại, khóc đến mức suýt ngất.
“Kiều Kiều, buông dao xuống, con muốn lấy mạng bà nội đấy à!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chàng ấy vì ta mà trở lại Yến Môn, nếu ta đi về phía nam, cả đời sẽ không được yên ổn.
Không ai dám tiến tới, ta đoạt một con ngựa, phi thẳng tới Yến Môn.
Ta ngày đêm vượt ngàn dặm, giữa đường thay mấy con ngựa, cuối cùng sau mười ngày cũng đến được Yến Môn.
Ngựa dừng, ta cũng ngã xuống, thở dốc khó nhọc, gần như sắp chết.
Lính nhỏ tiến tới kiểm tra, không dám cho ta vào thành, ta chỉ có thể nắm lấy chân hắn ta cầu xin: “Ngươi nói với Tiêu Bác Ngôn, Giang Vu cầu kiến.”
Lính nhỏ vội chạy vào trong.
Một nén hương sau, cổng thành mở ra, một vị tướng quân đầy mùi máu tanh chạy về phía ta.
“Giang Vu!” Tay chàng ấy run rẩy, ôm chặt lấy ta, vừa mừng vừa giận.
“Nàng đến làm gì? Ngoan ngoãn theo họ về phía nam là được rồi, nàng còn chạy đến đây làm gì!”
Ta cắn răng, nước mắt từng giọt lăn xuống. “Tiêu Bác Ngôn, ta đến để cùng chàng chịu chết.”
Mắt chàng ấy lập tức đỏ hoe. “Ai cần nàng cùng chết với ta?”
“Nếu chàng không chịu, ta chết ngay bây giờ.”
“Giang Vu, nàng bảo ta phải làm sao với nàng đây…”