Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

12:22 sáng – 27/06/2024

5

Sau khi về nhà, ta không ra ngoài nữa, chuyên tâm đến việc biểu ca nhà họ Lâm sắp tới.

Đồng thời, cũng nghĩ cách để gia đình chúng ta chuyển khỏi kinh thành.

Kiếp trước, biên cương bị xâm lược, quân man di đến tận kinh thành, trong thành không còn bao nhiêu người sống sót.

Với sức lực nhỏ bé của ta, tự nhiên không thể chống lại được quân man di, thay đổi kết cục mất nước, cách duy nhất ta nghĩ tới là khuyên gia đình di chuyển.

Biểu ca nhà họ Lâm làm quan xong, bị điều đi nơi khác, gả cho huynh ấy, có lẽ có thể tránh được tai họa này.

Chờ vài ngày, trước khi huynh ấy đến kinh, có người tổ chức đi du xuân ở ngoại ô, thả diều.

Ta vốn không muốn đi, nhưng Giang Từ Nguyệt muốn đi.

Nhớ lại kiếp trước, nàng ta chính là tại cuộc thi thả diều nổi bật, kết giao với Tiêu Trạch.

Kiếp này, ta tuy không cần Tiêu Trạch nữa, nhưng Giang Từ Nguyệt, cũng đừng mong đạt được mục đích.

Sau khi làm trắc phi, đã làm ta ghê tởm thế nào, ta đều nhớ rõ.

Ta bảo Chiếu Bích theo dõi Giang Từ Nguyệt, đêm đó, Chiếu Bích liền báo cho ta, Giang Từ Nguyệt quả nhiên đang làm diều trong sân.

Nàng ta từ khi trở thành người nhà họ Giang, luôn tìm cách kết giao với các nữ nhân kinh thành, nên tin tức của nàng ta còn đến sớm hơn ta.

“Diều rất đẹp, đã làm được một nửa rồi, nhưng lúc làm, nàng ta còn nói xấu tiểu thư với mẫu thân nàng ta nữa, tiểu thư, có cần ta lén đốt không?”

“Không, để nàng ta làm xong đã.”

Bây giờ đốt có ý nghĩa gì? Để nàng ta đến gần mục tiêu như với tay là chạm, rồi đột ngột cắt đứt con đường của nàng ta, mới thú vị.

Ta không quấy rầy Giang Từ Nguyệt, đợi ba ngày, đến ngày du xuân, ta mới đi xe ngựa theo sau nàng ta.

Tới hồ Mộc Lan, Giang Từ Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy đi chào hỏi các tiểu thư mà hắn ta kết giao.

Chiếu Bích nhân cơ hội lẻn vào xe ngựa của nàng ta, lấy trộm chiếc hộp đựng diều ra.

Quả nhiên rất đẹp, Giang Từ Nguyệt đã dành tâm huyết làm, kiếp trước, ta không tham gia cuộc thi này, không biết nàng ta làm cái gì, lần này, thực sự mở mang tầm mắt.

Chỉ tiếc, mục đích không trong sáng, dù diều đẹp cũng làm người ta chán ghét.

“Chiếu Bích, lại đây, chúng ta xé chơi.”

Chiếu Bích có chút do dự: “Thật tiếc quá, tiểu thư, như vậy có phải quá tàn nhẫn không?”

“Tàn nhẫn?”

Ta cười: “Các tiểu thư kinh thành đều nói, Giang Vu ta là trưởng tỷ, ức hiếp kế muội, hẹp hòi ghen ghét, là ác nữ, ngươi không biết sao? Giang Từ Nguyệt ngoài mặt bôi nhọ ta như vậy, đã không biện bạch được, vậy thì ác đến cùng, ác một cách thoải mái”

“Đến, xé.”

Ta đưa cho Chiếu Bích một cánh diều, chuẩn bị xé, đột nhiên từ phía sau có giọng nam trầm vang lên: “Thứ đẹp như vậy, xé làm gì?”

Ta dừng tay, vui mừng quay đầu lại. Quả nhiên là người đó.

Lâu rồi không gặp, không ngờ gặp ở đây.

Lần này, huynh ấy mặc một bộ áo choàng thêu hổ đen, khiến huynh ấy càng thêm tuấn tú, tôn quý.

Lần trước thấy xe ngựa nhà huynh ấy rách nát, còn tưởng huynh ấy xuất thân hàn môn, giờ nhìn lại, hóa ra ta nhìn nhầm rồi.

“Sao huynh lại ở đây?”

“Tại sao ta không thể ở đây?”

Huynh ấy nhìn cái diều trong tay ta, lại nói: “Thứ này, hình như không phải của cô nương?”

Huynh ấy hỏi, ta mới nhớ ra, ta đến đây để xé diều. Không xé ngay, lát nữa Giang Từ Nguyệt sẽ quay lại.

Vì vậy, ta dùng sức, xé rách nó. Chưa hết giận, lại ném xuống đất dẫm nát.

“Đúng là không phải của ta.” Ta nhặt mảnh vỡ diều, để Chiếu Bích đặt lại vào hộp.

Ta lau tay, hỏi hắn: “Huynh sẽ không nói ra chứ?

Huynh ấy không nói gì.

“Huynh cũng thấy rồi, ta không phải người tốt, nhưng…”

Ta đảo mắt, cười nói: “Dù sao ta cũng là hôn thê của huynh, huynh không thể nói ra ngoài được.”

Huynh ấy cười nói: “Khi nào cô nương trở thành vị hôn thê của ta vậy?”

“Kể từ khi ta lên xe ngựa của huynh, sao, huynh không thích à?”

Huynh ấy im lặng trong chốc lát, rồi hỏi ngược lại:

“Với một người rạng rỡ và vui vẻ như cô nương, ai lại không thích chứ?”

Gió xuân nhẹ nhàng thổi, đôi mắt huynh ấy quá đẹp, làm ta cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.

“Tuy nhiên, nếu cô nương biết ta là ai, có lẽ nàng sẽ hối hận vì đã nói những lời hôm nay.”

“Vậy ngài nói cho ta biết, ngài là ai?”

Huynh ấy không nói, chỉ nhìn vào mắt ta, nét cười nhẹ trên mặt chuyển thành một biểu cảm mà ta không hiểu nổi.

Ta chờ một lát, rồi thúc giục: “Nói đi!”

Huynh ấy chậm rãi mở miệng: “Tại hạ, Tiêu Bạc Ngôn.”

Như thể có một quả bom nổ tung trong đầu ta, khiến thân thể ta đột ngột cứng đờ.

“Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn?”

“Đúng vậy.”

Ta đột nhiên không biết nói gì.

Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn, mẫu thân là một người con gái của tộc Miêu – Yến Phi, mười lăm năm trước bà đã tự mình lên kế hoạch cho vụ án phù thủy gây chấn động triều đình, hại chết vô số người.

Sau đó Yến Phi bị kết tội, trở thành tội nhân, bị xử tử, Tiêu Bạc Ngôn bị chán ghét, cũng trở thành tội nhân, mười tuổi đã bị đưa đến Yến Môn, dù không bị giáng chức làm dân thường nhưng đến nay vẫn chưa được phong tước hay đất đai.

Huynh ấy nhìn thấy phản ứng của ta, cười mỉa mai: “Sợ rồi? Chắc hẳn cô nương cũng biết ta là tội nhân, nếu lấy ta, cô nương sẽ trở thành tội nhân phu nhân.”

Đúng vậy, lấy huynh ấy sẽ trở thành tội nhân phu nhân, cả đời không yên ổn.

Giang gia có danh tiếng trăm năm, đến đời ta chỉ còn lại một mình ta, nếu ta bị hủy hoại, danh dự của Giang gia cũng sẽ kết thúc.

Ta cắn môi.

“Tội nhân hay không tội nhân, ngài đừng nản lòng, có lẽ một ngày nào đó hoàng ân sẽ rạng ngời, chuyện này sẽ được bỏ qua, ta cũng không…”

Huynh ấy cười nhẹ, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những mảnh băng vụn: “Cô nương sợ gì chứ? Yên tâm, ta biết những lời cô nói chỉ là đùa giỡn, không để tâm đâu.”

Huynh ấy nói vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy áy náy.

Chiếu Bích vẫy tay với ta, nói nhỏ, đừng ở đây lâu quá, Giang Từ Nguyệt sắp quay lại rồi.

Ta nhìn Tiêu Bạc Nghôn, rồi quay đầu chạy đi.

Đến chỗ đông người, ta cố gắng quên đi những gì vừa xảy ra và chào hỏi mọi người.

Các tiểu thư ở kinh thành đều biết ta, chỉ là, vì ta không thích giao tiếp, Giang Từ Nguyệt lại thân thiết với họ, ngày nào cũng đóng vai kẻ đáng thương, khóc lóc rằng ta bắt nạt nàng ta, nên mọi người đều tỏ ra lạnh nhạt với ta.

Sau vài lời xã giao, người dẫn đầu đề nghị mọi người mang diều tự làm ra thi đấu.

Giang Từ Nguyệt là người đầu tiên chạy về xe ngựa, kiêu ngạo mang hộp ra.

“Từ Nguyệt, nhìn ngươi cẩn thận như vậy, lần này chắc chắn là đã tốn nhiều công sức.”

“Đương nhiên rồi.”

Các tiểu thư lần lượt mở hộp, khoe diều của mình.

Đến lượt Giang Từ Nguyệt, cô ta ôm hộp nhưng không mở, mà nhìn ta.

“Tỷ tỷ khéo tay nhất, làm gì cũng được mọi người khen ngợi, hôm nay tỷ tỷ ở đây, sao muội dám mở đầu tiên, tỷ tỷ, tỷ tỷ lấy diều của tỷ tỷ ra cho mọi người xem đi?”

Nàng ta rõ ràng biết ta không làm, nhưng lại muốn gây sự với ta?

Ta giơ tay: “Ta không làm, không biết làm, ta chỉ đến để xem mọi người chơi thôi.”

Mọi người cười ầm lên, nhiều người còn tỏ ra khinh bỉ.

Thật đáng tiếc, ta đã sống hai kiếp, đâu còn quan tâm gì đến mặt mũi nữa, hoàn toàn không thấy xấu hổ.

“Nếu vậy, Từ Nguyệt, muội mở hộp cho chúng ta xem đi.”