Tất cả mọi người đều nhìn nàng ta.
Giang Từ Nguyệt cúi xuống, kiêu hãnh mở hộp. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng bên trong, mặt nàng ta tái nhợt.
Một hộp đầy những mảnh vụn, diều của nàng ta bây giờ chỉ còn lại tàn tích.
“Sao lại thế này?”
Không như dự đoán sẽ gây tiếng vang lớn, Giang Từ Nguyệt mất tự tin, nước mắt lăn dài.
“Diều của ta, diều của ta bị ai đó phá hủy rồi!”
Nàng ta khóc nức nở, ôm lấy những mảnh vụn, như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt nàng ta dừng lại ở ta: “Là tỷ, chắc chắn là tỷ tỷ đã phá hủy diều của muội!”
Ta liền lùi một bước, nhìn cô ta vô tội: ‘ Muội lấy gì để vu oan cho người khác, muội có tận mắt nhìn thấy ta phá hủy nó sao?”
“Ngoài tỷ, còn ai nữa?”
“Không thể nói chắc được, biết đâu, diều của muội bị xóc trên xe ngựa mà hỏng? Hoặc tự dưng gặp điều không may mà bị rách? Muội đâu có nhìn thấy nó bị hỏng thế nào, đừng có mà vu oan cho người khác.”
Ta cầm chiếc khăn quạt quạt, đi xem các tác phẩm của người khác.
Giang Từ Nguyệt không còn diều, trở thành nhân vật phụ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn các tiểu thư khác nổi bật.
Lạ thật, không thấy Thái tử, cũng không thấy Tiêu Bạc Ngôn.
Lần này dã ngoại, nam nữ được tách ra, nữ ở bên trái suối, nam ở bên phải suối, lúc này, họ đang chơi các trò như ném túi.
Ta ngồi trên cỏ, trải qua một buổi sáng nhạt nhẽo.
Đến bữa trưa, mọi người ngồi cùng nhau, Giang Từ Nguyệt không biết đã nói gì với ai, mấy tiểu thư mà nàng ta thân thiết với lại muốn thay nàng ta đòi lại công bằng, chỉ trích ta.
Họ đều có chút tài năng, lần lượt viết thơ, đọc cho mọi người nghe.
Đại khái, đều là những bài thơ châm biếm ta ghen tuông, ác ý.
Ta lạnh lùng nhìn họ diễn kịch, cầm bút nói: “Đã mọi người có hứng thơ văn, vậy ta cũng viết một bài cho hợp cảnh.”
Mọi người đều nhìn ta như xem trò cười. Đến khi ta viết xong, đứng lên, dán bài thơ lên cây.
Một đám xấu xí, Miệng thối lắm chuyện. Não kém hơn lợn, chẳng có tài năng.
…
“Giang, Giang Vu!”
Có người giận đến mức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi ta mà hỏi: “Ngươi mắng ai đấy!”
Ta đảo mắt: “Đá đánh chó, bị đánh kêu to nhất, ai tự cảm thấy mình bị chửi, thì ta mắng người đó.”
“Ngươi thật là vừa thô lỗ vừa vô lý!”
“Còn có thể mắng ra cái gì hay ho hơn không? Trong đầu các ngươi, ngôn từ nghèo nàn đến vậy sao? Thảo nào có thể kết thân với người như Giang Từ Nguyệt, từng người từng người như khúc gỗ, mắng người cũng chẳng mắng hay nổi, cho chó học ít chữ, mắng còn hay hơn các ngươi.”
Mấy câu này của ta, thực sự làm mọi người tức giận.
Mấy tiểu thư thân với Giang Từ Nguyệt, tức đến đỏ mặt, giơ tay muốn xé hoa cài đầu của ta.
“Giang Vu! Ta xé nát miệng ngươi!”
Ta đâu có sợ, túm lấy mấy nàng ta, đánh nhau một trận.
Ban đầu, chuyến dã ngoại này, nam và nữ được tách biệt, các cô nương ở phía này đang nói chuyện gì, các chàng trai ở bên kia suối thì không biết.
Bây giờ thì xong rồi, nhóm các cô gái đó đánh ta, kêu như giết lợn vậy, lập tức, các chàng trai ở bên kia đều đứng dậy để xem.
Khi ta đang chiến đấu mạnh mẽ, đột nhiên nghe thấy giọng của hoàng tử.
“Dừng tay!” Giọng của Tiêu Trạch không lớn, nhưng rất uy nghiêm, nhóm các cô nươngi đó nghe thấy, đều vội vàng buông tay.
“Thái tử điện hạ.”
Tiêu Trạch không biết khi nào đến, nhìn thấy chúng ta đánh nhau, mặt đen lại, bước đến, ánh mắt nhìn từng người trong chúng ta.
Cuộc đánh này thật hả hê, mấy cô nương vây đánh ta, mặt đều bị cào xước, tóc tai rối bù, trông thật thảm hại.
Khi bị Tiêu Trạch nhìn như vậy, các nàng hối hận ngượng ngùng, che mặt, không dám để người ta nhìn thấy.
“Giang Vu, giữa nơi công cộng, cư xử như kẻ đanh đá đánh nhau với người khác, ngươi không còn chút liêm sỉ nào sao? Lại đây”
Gì chứ? Nhiều người đánh nhau như vậy, sao hắn ta lại mắng mình ta?
Ta tức tối, không nhúc nhích.
Hắn ta bước tới, nắm lấy cổ tay ta, gần như kéo ta vào rừng.
“Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!”
Tiêu Trạch buông tay, tức giận nói: “Giang Vu, ngươi nhìn ngươi xem, như thế này là sao? Không biết kiềm chế! Hôm nay gây chuyện ầm ĩ như vậy, không sợ mất mặt à?”
Ta cười giễu: “Mất mặt? Ta mất mặt gì chứ? Danh tiếng của ta đã sớm tệ rồi, đánh nhau thì có tệ thêm được hơn nữa đâu? Ngược lại, họ đều là những tiểu thư khuê các, coi trọng danh tiếng, hôm nay bị ta đánh như vậy, sau này sẽ bị người ta cười nhạo, mới thật sự là mất mặt.”
“Ngươi có vẻ còn rất đắc ý?”
“Đương nhiên đắc ý, ai để ý thì người đó thua, ta không thiệt thòi, tại sao không được đắc ý?”
Hắn ta tức giận.
“Ngươi thật sự là hết thuốc chữa, như ngươi thế này, ai dám lấy ?”
“Ngươi quản được sao? Liên quan gì đến ngươi?”
Hắn ta bị nghẹn lời, sau đó lại nói: “Hoàng hậu là dì của ngươi, ta cũng xem như là biểu ca của ngươi, sao lại không quản được?”
Ta cười lạnh: “Không cần biểu ca bận tâm, bà nội của ta đã chuẩn bị gả ta cho một biểu ca của nhà họ Lâm rồi, mấy ngày nữa sẽ đến nhà ta để bàn chuyện hôn nhân, biểu ca nhà họ Lâm là người rất rộng lượng, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà để bụng đâu.”
Hắn ta sững sờ.
Một lúc sau, hắn ta không dám tin hỏi ta: “Tháng trước ngươi còn thề thốt nói không lấy ai ngoài ta, tháng này lại muốn bàn chuyện hôn nhân với người khác rồi?”
“Điện hạ, chuyện này đã qua rồi, lần trước ở trong cung ta đã nói với ngươi, ta không thích ngươi, không muốn lãng phí thời gian nữa.”
“Ngươi thật là… không kiên định!”
“À đúng đúng đúng!”
Ta trừng mắt nhìn hắn ta, hùng hổ đi ra.
Mặt ta bẩn rồi, không chơi nữa, tức giận đi về phía xe ngựa, Chiếu Bích vội vàng ra đón ta.
Sắp đến nơi, một bàn tay đột nhiên kéo tay áo ta, kéo ta ra sau cây.
Ta giật mình, khi nhìn rõ khuôn mặt đó, vội vàng đưa tay che mặt.
Tiêu Bạc Ngôn cười khẩy: “Che gì chứ? Đã thấy từ trước rồi.”
Ta mới ngập ngừng bỏ tay xuống, hỏi huynh ấy: “Huynh vừa rồi đi đâu vậy? Sao ta không thấy huynh.”
“Ta không thích náo nhiệt, ở chỗ yên tĩnh.”
“Không thích náo nhiệt thì tại sao lại đến đây?”
“Thái tử có lệnh, không thể không nghe.”
Hóa ra là Tiêu Trạch gọi hắn ta đến, họ có quan hệ tốt sao?
Vừa nghĩ đến, hắn ta đột nhiên lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ trong ngực, đưa qua.
“Đây là thuốc chữa vết thương tốt nhất, ta luôn mang theo bên mình, nàng rửa vết thương rồi bôi một chút.”
Luôn mang theo bên mình, có phải vì thường xuyên bị thương không?
Hắn ta ở Yến Môn, nơi lạnh giá, chắc chắn là trải qua nhiều trận chiến mà thành.
Ta nhận chiếc lọ nhỏ, cầm trong tay, có chút ngại ngùng: “Huynh đều thấy ta bắt nạt người khác, thấy ta đánh nhau rồi, huynh không chê ta là kẻ đanh đá, không biết tự trọng sao?”
Hắn ta lại cười.
“Tại sao ta lại chê nàng? Kinh thành những tiểu thư danh môn, con cái nhà cao cửa rộng, đều rất giả tạo, ta thấy nàng đánh họ, ngược lại thấy sảng khoái.”
Không hiểu sao, tảng đá trong lòng ta rơi xuống, kiêu ngạo trêu chọc: “Vậy huynh đã thấy ta đánh nhau, sao không giúp ta!”
Nói xong ta liền hối hận, huynh ấy đâu phải người của ta, sao lại giúp ta, ta không nên đùa như vậy.