Cô là con gái lớn của thừa tướng nhưng lại bị phu quân sát hại cả nhà một trăm sáu mươi mạng người.
Vì để ép cô giao Chu Tước lệnh ra nên hắn ta đã cho cô uống thuốc sơn dược rồi tằng tịu với tiểu thiếp ngay trước mặt cô.
Hắn vừa thân thiết với tiểu thiếp, vừa nhìn cô bị dày vò bởi thuốc.
Mộ Phạm Hy vô cùng hận hắn, hận không thể băm vằm hai con người này ra.
Cô còn coi Mộ Uyển Thuần như là em gái ruột.
m thanh của đôi nam nữ bên tai khiến người cô càng khó chịu hơn, giống như có ngọn lửa thiêu đốt trong người cô, khiến cô khao khát muốn được giải tỏa.
Móng tay cắm chặt vào da thịt, Mộ Phạm Hy cắn chặt răng cố gắng giữ tỉnh táo.
“Khó chịu không? Khai ra Chu Tước lệnh ở đâu thì bổn thế tử sẽ giúp ngươi giải thoát?” Thịnh Doãn Thừa nắm lấy cằm của Mộ Phạm Hy.
Cô run rẩy nói: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ gặp báo ứng!”
“Ngươi chết hay là sống ta không quan tâm nhưng trước khi ngươi chết, bổn thế tử muốn lấy được Chu Tước lệnh.”
Thịnh Doãn Thừa bóp cổ cô, gương mặt của hắn tràn đầy tức giận.
Cảm giác sắp đối mặt với cái chết khiến Mộ Phạm Hy hít thở ngày càng khó khăn.
“Như vậy có phải là mình sắp chết rồi không, chết thì sẽ được giải thoát.”
Thế nhưng cô vẫn không cam tâm, cô muốn báo thù.
Sau đó Mộ Phạm Hy mở bừng mắt, các hình ảnh liên tiếp xuất hiện trong đầu cô như một mớ hỗn độn.
Mộ Phạm Hy sững sờ nhìn đôi bàn tay của mình.
“Chuyện gì vậy? Mình ngã từ vách đá cao như vậy thế mà lại không chết.”
Càng bất ngờ hơn là rõ ràng mình là đội trưởng đội đặc công nhưng lại xuyên vào một chị gái có mối huyết hải thâm thù.