Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THAY TỶ TỶ NHẬP CUNG Chương 7 THAY TỶ TỶ NHẬP CUNG

Chương 7 THAY TỶ TỶ NHẬP CUNG

10:33 sáng – 27/10/2024

“Thái tử còn nhỏ, sau này cần nàng phụ tá, trẫm rất tin tưởng nàng và Phí tướng.”

Ngài đã nói thế, ta cũng không ngần ngại bày tỏ quan điểm của mình. Có khi ý kiến bất đồng, ta còn đùa rằng giết đi cho xong chuyện.

Ngài cốc nhẹ lên trán ta, bất lực nói: “Người khác là nữ nhân lòng dạ mềm yếu, còn ngươi thì biến thành đao phủ rồi.”

“Chẳng phải đều là do Hoàng thượng dạy dỗ sao.”

Khi Thái tử mười bốn tuổi, Thuận Đế hỏi cậu có thích cô nương nào không.

Có lẽ vì nhớ đến sai lầm khi còn trẻ, ngài nói: “Chỉ cần tính tình tốt, ngoại hình vừa mắt, gia thế thấp một chút cũng không sao.”

Thái tử nhìn ta, sau đó kính cẩn đáp: “Con xin tùy phụ hoàng định đoạt.”

Thuận Đế rất hài lòng, phất tay phong con gái của Trấn Sơn Vương, Ôn Tình Tình, làm Thái tử phi.

“Con bé này, từ gia thế đến dung mạo, đều rất xứng với con.”

Thái tử quỳ xuống tạ ơn, ta cũng rất vui mừng, mười năm trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc ta được làm nhạc mẫu rồi.

Chương 17

Năm Bình Long thứ 42, Thuận Đế băng hà tại Thái Cực Điện, hưởng thọ 63 thọ.

Thuận Đế ra đi trong giấc ngủ, không cảm thấy đau đớn, tối hôm trước, trước khi đi ngủ, ngài còn trò chuyện với ta rất nhiều.

Nhìn thấy mái tóc ta đã điểm vài sợi bạc, Thuận Đế thở dài: “Cung đình này thật sự vắt kiệt con người đến vậy sao? Ngay cả nàng cũng đã có tóc bạc rồi.”

Phải, ta mới 33 cái xuân, mà đã có tóc bạc, ngày qua ngày đếm từng bước trôi qua, chẳng phải là cực khổ hay sao.

Đêm đó, Thuận Đế tinh thần rất tốt, ngài kể với ta về những năm tháng tuổi trẻ của mình, nào là chinh phạt phiên vương, thân chinh ra trận, bình định phản loạn.

Giọng điệu của ngài không giấu nổi sự tự hào: “Nàng biết không, trẫm thực ra cũng rất giỏi đấy.”

Ta buồn ngủ đến mức không chịu nổi, chỉ đáp cho có lệ: “Phải rồi, ngài giỏi lắm.”

Ngài còn kể thêm bao chuyện ngông cuồng, nào là đi bắt trứng chim khi còn nhỏ, hay lớn lên rồi thì dạo chơi hoa lâu.

Cho đến khi ngài gặp Hoàng hậu tiền nhiệm, nói đến đó, ngài bỗng im lặng.

Trước khi đi ngủ, ngài hỏi ta: “Nàng nghĩ, bao nhiêu năm rồi, Lan nhi còn nhận ra trẫm không? Trẫm có già, có xấu quá không?”

Ta mơ màng đáp: “Già rồi, xấu lắm.”

Thuận Đế cằn nhằn một tiếng, xoay người đi, không nói gì thêm, và trong giấc ngủ đó, ngài đã không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thái tử kế vị, Thuận Đế và Hoàng hậu tiền nhiệm được hợp táng tại lăng mộ chung.

Cuối cùng, ta đã từ Hoàng hậu trở thành Thái hậu, thật không dễ dàng chút nào.

Bao năm qua, Thẩm Quý phi và Huệ phi Vương cũng đã hết lòng cống hiến.

Con của họ đều ngoan ngoãn, không gây chuyện, ta bàn bạc với tân Hoàng đế, để họ xuất cung về sống cùng con cái, sẽ được thoải mái hơn.

Trước khi rời đi, Thẩm Quý phi và Huệ phi đến từ biệt, quỳ xuống dập đầu cảm tạ ân huệ.

Những tỷ tỷ lớn tuổi như thế, vẫn phải quỳ lạy ta, thật là khổ cho họ, ta cũng rời Tử Hà Cung, chuyển vào Phúc Khang Cung, nơi dành riêng cho Thái hậu, với nhiều người hầu hạ hơn.

Phí tướng và Phí phu nhân tuổi tác đã cao, may mắn thay sức khỏe vẫn còn tốt. Phí tướng nhiều lần dâng tấu xin từ chức, nhưng Thuận Đế không đồng ý.

Giờ đây, tân Hoàng đế đã đăng cơ, cuối cùng ngài cũng chấp nhận. 

Phí tướng được phong làm Nhị phẩm Kinh hầu, ban cho nơi ở tại kinh thành để dưỡng già.

Ba năm sau, tang kỳ đã qua, Hoàng hậu Ôn thị tha thiết xin tân Hoàng đế mở khoa tuyển tú.

Mùa xuân nở rộ, các tú nữ từng nhóm ba người bước vào cung, những thiếu nữ tuổi xuân thì, khoác lên mình y phục mượt mà, chỉ đứng đó thôi đã tạo nên một bức tranh sống động.

Các nàng kính cẩn quỳ lạy trước ta, trong ánh mắt không giấu nổi sự kính nể và ngưỡng mộ, giống hệt như năm xưa, ta quỳ trước Thái hậu tiền nhiệm vào buổi yến xuân vậy.

Cô nương đứng ở vị trí thứ hai bên trái, đôi mắt to tròn, má hồng, trong mắt vẫn còn vài nét cao ngạo.

Thật giống cố nhân năm nào, tựa như tuyết sương kiêu ngạo trên cành.

Ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng lại gần.

“Con ngoan, con tên là gì?”

Số phận đã âm thầm bước vào một vòng luân hồi mới, từ bao giờ mà không ai hay biết.

End