Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng Chương 9: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

Chương 9: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

12:28 sáng – 15/05/2024

Tiệc lễ Bách Hoa.

Đầu tiên là Thịnh Tâm Nhã lộ hàng trước mặt mọi người, sau đó Tô Phi Vũ bị Thịnh Thiển Dư đánh bại. Nhưng đối với Ân Ly Tu chỉ là một chút trò vui để giết thời gian.

Nhìn những vũ nữ uyển chuyển, giọng nói của Ân Ly Tu một lần nữa vang lên.

“Lễ Bách Hoa đến nay đã tổ chức được mười lăm lần rồi. Năm nào cũng vậy, ngoài cầm kỳ thi họa ca múa ra thì không có gì mới mẻ cả. Đúng là chán ngấy mà!”

Chỉ một câu nói mà âm nhạc ca múa bỗng dừng lại, đến hoàng thượng đang cầm ly rượu chuẩn bị uống cũng dừng lại.

Ân Ly Tu đưa mắt nhìn về phía hoàng hậu.

“Hoàng hậu vào cung đã ba năm, lễ hội mỗi năm một lần này đều không để tâm, chẳng trách sắp bị người khác leo lên đầu ngồi rồi.”

Sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi.
Hậu cung tranh đấu đều diễn ra âm thầm, không ngờ Ân Ly Tu lại dám nói rõ ràng ở đây như vậy.

Bây giờ người ngồi cạnh hoàng hậu nhất là Thịnh Tâm Chỉ, Ân Ly Tu nói như vậy là muốn mượn danh hoàng hậu để dồn ép cô và Dự vương phủ.

Chỉ quý phi sắc mặt trở nên khó coi, đôi môi run rẩy, đang nghĩ nên nói gì lại thì bỗng nghe thấy phía dưới vang lên một âm thanh diễm lệ.

“Người nước Minh Thương ta đều biết Huyền vương điện hạ là chiến thần hộ quốc nhưng không ngờ điện hạ lại có hứng thú với chuyện hậu cung như vầy. Nhưng hậu cung không phải trên triều, Huyền vương điện hạ là ngoại thần càng không có tư cách quản chuyện hậu cung.”

“Bịch!”

Còn chưa đợi Lâm phi nói xong, ly rượu trong tay Ân Ly Tu đã bị ném xuống đất.

“Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với bổn vương như vậy? Người đâu mau lôi cô ta xuống!”

Một câu nói khiến cho Lâm phi bất giác run lẩy bẩy, nhưng nghĩ đến gia tộc mình có vị trí thâm căn cố đế trên triều, cô liền đứng thẳng lưng vỗ bàn tức giận hét lên:

“Bổn cung là phi tử của hoàng thượng, suy cho cùng Huyền vương điện hạ cũng chỉ là ngoại thần. Người sao lại dám…”

“Hoàng thượng.”

Không đợi cô tiếp tục nói, Vũ Dương hầu đã quỳ trước mặt.

“Lâm phi, suy cho cùng tiểu nữ cũng là phi tần hậu cung, Huyền Vương điện hạ làm như vậy là không coi hoàng thượng ra gì. Hoàng thượng nếu cứ để ngài ấy làm càn e rằng quốc gia sẽ lâm nguy. Mong hoàng thượng làm chủ!”

Phủ Vũ Dương hầu ba đời đích truyền lại là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu, cũng chính vì quan hệ này so với đại thần khác Vũ Dương hầu lại càng tự tin hơn.

Ánh mắt nghiêm nghị của hoàng thượng có chút lạnh lẽo nhìn về phía Ân Ly Tu.

“Lão lục đã hồi triều thì nên thu lại chút lệ khí trên chiến trường đi. Lâm phi không giống như các tướng sĩ dưới tay đệ đâu! Nếu đệ không giải thích rõ ràng e rằng trẫm cũng khó mà nói rõ với các đại thần.”

Thịnh Thiển Dư âm thầm gật đầu, trong lòng bày tỏ đồng ý với hoàng thượng.

Mặc dù ở vị trí cao nhất nhưng hoàng thượng muốn ngồi vững ở ngai vàng cũng cần sự phò tá của triều thần. Hoàng thượng bảo vệ Ân Ly Tu nhưng cũng không thể khiến triều thần thất vọng.

Ân Ly Tu lấy một bức thư ra, bình thản cười lạnh:

“Sùng Nguyên năm thứ mười ba, Sung Châu ngập lụt, Vũ Dương hầu nhận chức đặc sứ khâm sai đến Sung Châu cứu trợ thiên tai. Từ trong quốc khố lấy ra ba trăm vạn lượng, bây giờ điều tra được tiền nhiệm tri phủ Thái Minh Huy đã nuốt riêng năm mươi vạn lượng.”

Khi nghe đến hai chữ Sung Châu, Vũ Dương hầu bất giác hơi run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ân Ly Tu tiếp tục nói:

“Trong đó Sùng Nguyên năm thứ mười lăm, phú thương Châu gia tám người của huyện Lương Châu ở Tần Châu gặp thảm họa diệt môn. Tri phủ địa phương kết án là do sơn tặc, triều đình ban phát ba mươi vạn lượng để tiêu diệt sơn tặc. Đến nay trại sơn tặc vẫn còn ở đó, ba mươi mẫu ruộng và sáu mươi bảy cửa hàng buôn bán của Châu gia ở ngoại thành đã có chủ nhân mới, là Lâm hào kiệt đứng tên.”

“Sùng Nguyên năm thứ mười sáu cũng chính là năm ngoái, trong quân lương của đội quân thiết ưng xuất hiện cát sỏi và hạt lúa bị mốc. Phó quan Trương Vân Tường là người phụ trách số quân lương này, trùng hợp thay đó lại là con rể của Vũ Dương hầu.”

Một loạt các vụ án tham ô, toàn bộ đều chĩa vào Vũ Dương hầu. Các đại thần cũng vô cùng kinh ngạc.

Vũ Dương hầu sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn cả người ngã sụp xuống đất, không ngừng khấu đầu.

“Không phải thần, oan uổng oan uổng quá! Những chuyện này không liên quan đến thần, mong hoàng thượng minh giám!”

Lâm phi sững sờ một lát mới hoàn hồn, vội vã quỳ xuống cùng xin tha thứ.

Dù sao kéo một sợi tóc động cả khu rừng, Vũ Dương hầu mà toi đời thì cô cũng không có kết cục tốt đẹp.

Bỗng nhiên yến tiệc vui vẻ toàn tiếng cười lại thành nơi kêu khóc thảm thiết.

“Người đâu?”

Hoàng đế giận tím mặt, ánh mắt đỏ rực như tóe lửa.

“Áp giải Vũ Dương hầu vào thiên lao, trẫm muốn đích thân thẩm vấn. Còn về Lâm phi, đưa về Vân Hoa cung, không có lệnh của trẫm
không được ra khỏi cung.”

Đến lúc này Thịnh Thiển Dư mới hiểu ra hoàng thượng vốn đã muốn lật đổ Vũ Dương hầu nhưng Vũ Dương hầu phủ là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, người không tiện ra tay, vì vậy mới phối hợp với Ân Ly Tu diễn màn kịch này.

Lúc nãy Ân Ly Tu khiêu khích hoàng hậu, ám thị người không bằng Chỉ quý phi thực ra là muốn Lâm phi ra mặt.

Dù sao nửa năm trước hoàng hậu sảy thai rất có khả năng là do Lâm phi âm thầm ra tay.

Để vạch tội Vũ Dương hầu mới lấy hoàng hậu và Chỉ quý phi làm chất dẫn, tiện thể chĩa vào Dự vương phủ.

Ân Ly Tu trong lễ Bách Hoa lần này đúng là một công nhiều việc rồi!

Thịnh Tâm Nhã bị chính mẹ mình hại xấu mặt trước mặt mọi người, còn bị tát trước mặt bao người, không còn chút mặt mũi nào. Sau đó cô không hề tự kiểm điểm mà ngược lại còn nói bừa, đổ mọi tội lỗi lên đầu Thịnh Thiển Dư.

Khi Thịnh Thiển Dư quỳ xuống, Thịnh Tâm Nhã bỗng hét lên hung ác như quỷ.

“Tiện nhân, tiện nhân nhà ngươi, đều tại ngươi hại ta.”

Thái phi cau mày nhìn về phía Thịnh Thiển Dư, tức giận trách mắng:

“Dư Nhi, con nói rõ ràng cho ta, hôm nay chiếc váy con đưa cho Nhã Nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Thiển Dư cười lạnh trong lòng. Cô ngẩng đầu tỏ vẻ ngỡ ngàng.

“Con, con cũng không biết. Chiếc váy đó là mẫu phi đặc biệt chuẩn bị cho con. Sau khi được đưa đến viện của con, con liền cất đi, còn không nỡ lấy ra để thử.”

“Là do thế tử phi không cẩn thận làm đổ nước hoa quả lên người nhị tỷ tỷ, trong tình huống cấp bách con mới lấy ra để cứu cho tỷ ấy.”

Nói đến đây Thịnh Thiển Dư bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, dừng lại một chút nhìn về phía thái phi một hồi lâu mới run rẩy nói:

“Chiếc váy này có vấn đề, lẽ nào vốn là muốn con xấu mặt, kết quả nhị tỷ tỷ lại chịu thay con.”

Ánh mắt sâu thẳm của thái phi chớp chớp.
Đã nói rõ như này rồi, bà còn có gì không hiểu nữa?

Đúng như Thịnh Thiển Dư nói, chiếc váy là do Dự vương phi tặng, nước hoa quả là do thế tử phi đổ, vậy làm sao có thể trách Dư Nhi được?

“Vương phi con không thể chấp nhận Dư Nhi đến vậy sao?”

Ánh mắt thái phi trừng lên tức giận, tức đến nỗi đôi môi run rẩy.

Dự vương phi sắc mặt trầm xuống, dù sao cũng là thứ địa vị thấp kém, bỗng nhiên phản ứng lại.

“Thái phi người hiểu lầm rồi, chiếc váy này vốn dĩ là con chuẩn bị cho Nhã Nhi mặc vào tiệc lễ Bách Hoa nhưng thời gian gấp rút nên con mới may nhanh chiếc váy, con cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Dự vương phi lau nước mắt, giọng nói tràn đầy sự oan ức.

Thái phi liếc nhìn Dự vương phi lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thân là chủ mẫu trong nhà lại để chuyện như này xảy ra, ngươi khó mà tránh tội.”

“Vâng thần thiếp sẽ bảo Quế ma ma điều tra ngay.”

Dự vương phi cắn chặt răng.

Thái phi mệt mỏi xoa xoa ấn đường, không thể ngờ rằng một chiếc váy liền hủy đi con đường vào cung của các cô nương Dự vương phủ.

Thái phi lại một phen đau đầu rồi, bà ấn nhẹ mí mắt nhìn về phía Thịnh Thiển Dư ngoan ngoãn. Không thể phủ nhận, thể hiện của con bé này trước mặt Huyền vương đúng là khiến người ta kinh ngạc. Có lẽ nên bỏ chút tâm sức lên con bé.

Ánh mắt thâm độc của Dự vương phi nhìn về phía Thịnh Thiển Dư.

Chiếc váy đó có vấn đề rốt cuộc là Thịnh Thiển Dư thật sự không biết hay là cố tình? Lẽ nào thiên sát cô tinh này có năng lực nhìn thấu ư?

Đang suy nghĩ Thịnh Thiển Dư bỗng quay đầu nhìn thẳng vào mắt bà, đôi môi hơi nhếch lên mỉm cười.

Dự vương phi bỗng cảm thấy căng thẳng, lạnh toát sống lưng. Lúc này bà có thể chắc chắn nhất định là chiêu trò của Thịnh Thiển Dư bày ra để hãm hại Nhã Nhi.