Đón Thịnh Thiển Dư trở về vốn dĩ để làm lá chắn, ai ngờ cô lại là một con dao sắc. Nếu đã như vậy thì không thể giữ được rồi.
Lúc này Thuần vương Ân Ly Cẩn ngồi đối diện bỗng nhiên nhìn Thịnh Thiển Dư với ánh mắt hứng thú.
“Tam tiểu thư bổn vương dường như có ý với cô rồi.”
Thịnh Thiển Dư hơi quay người vô cùng bất ngờ.
“Còn chưa tính là quen biết mà đã có ý sao? Tên Thuần vương này bị bệnh sao?”
Ân Ly Tu trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm chớp chớp.
“Ha ha Thuần vương phủ có vô số mỹ nhân, kiểu thân thể khô quắt kia của Thịnh Thiển Dư không phù hợp với đệ đâu.”
“Tuy có vô số mỹ nhân bên cạnh nhưng lại không có ai đặc biệt như tam tiểu thư đây. Mèo nhỏ có móng vuốt mới thú vị.”
Ân Ly Cẩn nhìn về phía Thịnh Thiển Dư nở nụ cười quyến rũ, nhìn tới nỗi Thịnh Thiển Dư không thể nhịn nổi gào thét trong lòng.
“Mẹ nó! Dám bảo mình là con mèo nhỏ có móng vuốt ư? Lão nương cào chết ngươi.”
Ân Ly Tu bình thản giơ cánh tay lên, hắc ưng nhào đến đậu lên cánh tay hắn.
“Tuy mèo nhỏ có móng vuốt rất kích thích nhưng không dễ điều khiển đâu. Hắc ưng này của ta bản tính hung tàn, trước giờ không gần người lạ, tam tiểu thư của Dự vương phủ có thể hầu hạ nó ăn nên sẽ được thưởng. Sau khi yến tiệc kết thúc, ta sẽ đem Kim tôn thiếu Phật lần trước thu được từ hoàng thất các nước tấn thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ Huyền vương điện hạ!”
Thịnh Thiển Dư vội vàng tạ ơn.
Ân Ly Tu vuốt vuốt lông hắc ưng rồi tiếp tục nói:
“Nói ra thì lần này hồi triều đúng lúc ta cũng mang theo một đám nữ tử từ Bắc cảnh về. Ai ai cũng là mỹ nữ có nhan sắc mê hoặc lòng người. Hậu viện của cửu đệ thiếu người chi
bằng tặng cho đệ vậy.”
Ân Ly Cẩn mày hơi giật giật, bỗng nhiên nở một nụ cười duyên dáng.
“Vẫn là lục ca thương đệ nhất, nếu đã như vậy đám mỹ nữ Liêu vực này đệ cũng không khách sáo nữa.”
Thấy đề tài không còn xoay quanh mình nữa, Thịnh Thiển Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm thái y cầm hòm thuốc bước vào cung kính quỳ xuống. Hoàng thượng hất hất tay.
“Tam tiểu thư của Dự vương phủ bị thương, ngươi xem cho nàng ấy đi, cố gắng đừng để lại sẹo.”
Lâm thái y vội vã đáp lời, nhanh chóng liếc nhìn Chỉ quý phi một cái.
Thịnh Thiển Dư đi theo Lâm thái y đến hậu viện. Lâm thái y chỉ băng bó đơn giản một chút, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng.
“Chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì đến xương cốt. Mỗi tối trước khi đi ngủ bôi thuốc này lên vết thương, ba ngày sau sẽ kết vảy.”
Theo tuần tự, Lâm thái y lấy một bình thuốc ra đặt lên bàn, Thịnh Thiển Dư ánh mắt thâm trầm.
Trên lưỡi dao của Tô Phi Vũ có độc, vết thương của cô bị sưng tấy bầm tím nhưng Lâm thái y lại không hề nhắc tới.
Trong lúc Lâm thái y thu dọn đồ đạc, Thịnh Thiển Dư bỗng nhìn thấy dòng chữ trên cái lọ màu trắng, cô cảm thấy rất bất ngờ.
Thánh tâm đan.
Sách y thuật của vương phủ có ghi chép thánh tâm đan là thuốc giữ thai, dược tính mạnh hơn các loại khác, bình thường sẽ không dùng tới.
Hiện nay hậu cung chỉ có mình Chỉ quý phi có thai không lẽ…
Nghĩ đến đây Thịnh Thiển Dư giả vờ bình thường hỏi ông:
“Nghe nói Chỉ phi nương nương có thai nhất định là do người có y thuật cao siêu như Lâm thái y chăm nhỉ?”
Nghe lời này sắc mặt Lâm thái y hoàn toàn thay đổi, dường như hơi tức giận.
“Chuyện hậu cung không đến lượt ngươi nghe ngóng.”
“Vâng vâng, là do ta nhiều lời.”
Thịnh Thiển Dư dường như hơi căng thẳng hoang mang che miệng lại.
“Vết thương đã băng bó xong rồi, tốt nhất tam tiểu thư hãy nghỉ ngơi nửa canh giờ, đừng nên cử động.”
Giọng nói của Lâm thái y còn lạnh lùng hơn lúc nãy, lão nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Đợi sau khi Lâm thái y rời đi,Thịnh Thiển Dư xé miếng vải ra băng bó lại.
Hoàng thượng mới đăng cơ không lâu chưa có con nối dõi, dựa vào đứa con trong bụng mà Chỉ quý phi từ vị tần thăng lên quý phi.
Nếu Chỉ quý phi sinh ra đứa con trai nối dõi, hậu cung này chắc sẽ lại sóng gió một phen. Còn cả Dự vương phủ cũng sẽ dựa vào đứa bé này mà vị trí của họ cũng trở nên vững vàng hơn.
Thế nhưng từ thần thái của Lâm thái y và thánh tâm đan có thể thấy đứa con trong bụng của Chỉ quý phi không được yên ổn lắm.
Đang suy nghĩ trong đầu bỗng nghĩ đến lời của Ân Ly Tu nói với mình.
“Ở đây gần hoàng thượng và Thịnh Tâm Chỉ nhất, tốt nhất ngươi hãy nắm chặt cơ hội này.”
Bảo cô nắm bắt cơ hội, lẽ nào toàn bộ hành động của Ân Ly Tu hôm nay đều là đang tạo cơ hội sao?
Liên kết mọi chuyện trong đầu, cô bỗng dần dần sáng tỏ.
Xử lý lại vết thương thay quần áo xong, Thịnh Thiển Dư thoải mái nằm xuống giường nghỉ ngơi, không bao lâu sau đã chìm vào giấc mơ.
Thịnh Thiển Dư trở về thế giới hiện tại, cảnh tượng trước mắt là địa điểm giao dịch khi cô làm gián điệp ngầm trước đây.
Khi cô quay đầu khẩu súng bỗng chĩa thẳng vào cô, họng súng đen sì giống như vực thẳm của cái chết.
Đoàng một tiếng, cô liền rơi vào bóng tối vô hạn.
Trong lúc đó, bên cạnh toàn là khói thuốc súng, tứ phía toàn là mùi máu tanh. Trong lúc mê man trong đám cát bay tứ phía, một bóng người mặc áo giáp, tay cầm khiên vụt qua trước mặt cô.
Tiếng ngựa hí vang trong sương mù, người cô nhìn thấy không ngờ lại là Ân Ly Tu.
Thịnh Thiển Dư bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra lại đụng vào ánh mắt sâu thẳm ấy.
“Vương gia sao người lại ở đây?”
Thịnh Thiển Dư trực tiếp bật dậy, trán đầy mồ hôi.
“Cô đúng là giấu kỹ đấy!”
Ân Ly Tu cảm thấy rất thú vị.
“Đại tiểu thư của phủ thừa tướng cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ngoài những thứ này ra còn có một thân thủ rất tốt.”
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại khiến Thịnh Thiển Dư vô cùng căng thẳng.
“Ông ngoại ta trấn thủ Nam cương nhiều năm, con cái trong phủ từ nhỏ đã luyện võ. Võ công của mẹ ta chắc người cũng biết rồi, nên việc ta biết võ công cũng không có gì kỳ lạ cả.”
“Huống hồ ta cũng chỉ biết một chút quyền tước để bảo vệ bản thân mình thôi. Ta không có nội công người cũng từng thăm dò rồi mà.”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, một lát sau đó lại thu lại ánh nhìn, đưa tay để cởi quần áo cô.
“Người muốn làm gì?”
Thịnh Thiển Dư kinh hãi hét lên, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm anh.
Ân Ly Tu cau mày, thần sắc lạnh lẽo.
“Thay thuốc cho ngươi. Ngươi không sợ thuốc kia có độc sao?”
Ân Ly Tu ánh mắt thâm trầm, không biết vì sao sự phản kháng của cô lại khiến anh tức giận, ánh mắt lạnh thấu xương.
Ánh mắt sâu thẳm lại càng thêm âm u.
“Qua đây!”
Hai chữ ra lệnh tràn đầy sự nguy hiểm, mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thiển Dư.
“Ngươi cất ngưng tiết lộ này đi, sau này bị thương có thể dùng thuốc của thần y Phàm Bạch sẽ không để lại sẹo.”
Ân Ly Tu bôi thuốc xong còn cẩn thận băng bó lại cho cô.
Thịnh Thiển Dư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh bỗng ngơ ngác hỏi một câu:
“Vương gia không ngại sao?”
“Là do người coi ta là nam nhân hay là không xem mình là nam nhân vậy?”
Ân Ly Tu hơi nheo mắt, lao người về phía cô, đè Thịnh Thiển Dư dưới người mình. Giọng nói trầm xuống tràn đầy sự mê hoặc.
“Có phải đàn ông hay không, bổn vương không ngại để cô thử nghiệm đâu.”
Trong lúc nói còn ôm trọn cô vào lòng, cúi đầu xuống điên cuồng hôn cô, oxy của cô bỗng giảm mạnh, không khí trở nên ngột ngạt.
Cô vô cùng sững sờ, không ngừng vùng vẫy nhưng căn bản không thể nhúc nhích, chỉ đành để anh tùy ý giày vò.
“Nhắm mắt lại!”
Giọng nói trầm trầm của Ân Ly Tu vụt qua tai cô, hơi thở còn có chút nặng nề.
Mí mắt Thịnh Thiển Dư run rẩy, cắn mạnh vào môi anh.
“Nhắm mắt cái đầu ngươi!”
Cô dùng lực khá mạnh, Ân Ly Tu bất ngờ buông cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Bỗng nhiên đôi môi nở một nụ cười tà.
“Quả nhiên là mèo có vuốt nhọn.”
“Mèo á? Ta là hổ.”
Thịnh Thiển Dư rút trâm cài tóc trên đầu xuống chĩa vào anh trừng mắt cảnh cáo.
“Người còn động vào ta, ta đâm chết người.”
Anh nhìn chiếc trâm trong tay cô, khuôn mặt lạnh lùng của anh nở một nụ cười kỳ quái, dường như rất hài lòng với dáng vẻ lông dựng ngược của cô.
Ân Ly Tu quay người một cái, Thịnh Thiển Dư còn chưa kịp nhìn rõ thì chiếc trâm trong tay cô đã rơi vào tay Ân Ly Tu.
“Muốn giết ta? Ngươi làm gì có bản lĩnh đó!”
Thịnh Thiển Dư lạnh sống lưng, trong lòng không ngừng run rẩy.
Đúng, cô không có bản lĩnh đó, đừng nói là giết, đến tiếp cận anh còn khó.
Ân Ly Tu đưa chiếc trâm cho cô, trầm mặc nhìn cô.
“Ngươi biết vì sao hôm nay ta lại bảo ngươi ở bên cạnh ta không?”
Thịnh Thiển Dư bất giác sững sờ, nói với giọng thăm dò.
“Bởi vì đứa con trong bụng Chỉ quý phi sao?”
Ánh mắt sâu thẳm của Ân Ly Tu rạng rỡ, anh mỉm cười.
“Ngươi cũng không ngốc nghếch đến nỗi không có thuốc chữa.”
“Còn gì nữa?”
“Còn nữa sao?”
Thịnh Thiển Dư đưa mắt nhìn Ân Ly Tu, tức giận nói:
“Còn để ta mất mặt trước mặt mọi người.”
“Không hiểu mà làm như hiểu rõ lắm sẽ phải chịu phạt đấy!”
Ân Ly Tu không nói tiếp mà quay người rời đi.
“Lát nữa ngươi sẽ biết, nên quay lại yến tiệc rồi.”