Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng Chương 7: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

Chương 7: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

12:26 sáng – 15/05/2024

Mọi người đều sững sờ thậm chí không dám thở mạnh, sợ rằng nhỡ không may bị Ân Ly Tu chú ý đến sẽ gặp tình cảnh tương tự.

Chỉ quý phi quỳ trước mặt hoàng thượng nước mắt đã chảy thành sông.

Nhìn khuôn mặt sưng vù của Thịnh Tâm Nhã, Thịnh Thiển Dư khẽ mím môi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại phải quay về phía Ân Ly Tu.

“Nhị tỷ tỷ đã bị gia pháp trừng trị, không biết Huyền vương điện hạ đã vừa lòng chưa?”

Ân Ly Tu lại tỏ vẻ kinh ngạc.

“Chuyện gia đình các ngươi vì sao lại hỏi bổn vương? Một cô nương tốt đẹp lại bị đánh thành ra như vậy, nữ nhân thật ác độc, ra tay quá mạnh bạo. Chậc chậc…”

Thịnh Thiển Dư hiện lên đầy dấu hỏi chấm?? Cô cắn răng liếc nhìn Ân Ly Tu.

“Chết tiệt hắn làm khó cả nửa ngày, bây giờ lại nói người ta ác độc. Có bản lĩnh như vậy sao không thăng thiên luôn đi!”

Hắn làm như tất cả mọi chuyện chưa xảy ra cầm cây linh thước đao ra.

“Bổn vương có cây linh thước đao của Khánh Nguyên hoàng thất, hễ là nữ tử ai cũng có thể tham gia tranh đấu.”

Sau đó nhìn Thịnh Thiển Dư nở nụ cười ác ý.

“Nếu ngươi thắng được, cây linh thước đao này bổn vương sẽ tặng nó cho ngươi. Đồng thời cũng xin hoàng thượng miễn tội cho tỷ tỷ của ngươi.”

“Nếu ngươi không thắng nổi, đến cả ngươi bổn vương cũng xử phạt. Trận đánh cược này ngươi dám không?”

Thịnh Tâm Nhã khẽ cười trừ, bỗng chốc không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Cứ nghĩ nhân cơ hội này hắn sẽ hạ bệ Dự vương phủ nhưng mắt hắn nhìn Thịnh Thiển Dư khiến cô có chút bất ngờ.

“Nói ra thì chúng ta không phải cùng phe sao? Hiện giờ trước mặt mọi người lại làm khó ta. Uống nhầm thuốc hả?”

“Huyền vương điện hạ!”

Không đợi Thịnh Thiển Dư mở miệng nói, Dự vương phi hoảng hốt quỳ trước mặt Ân Ly Tu khóc lóc thảm thiết.

“Dư Nhi lớn lên ở quê, không có người dạy bảo nên con bé không thể luyện võ được.”

Đám người Dự vương phủ biết rất rõ mạng của Thịnh Tâm Nhã đang nằm trong tay Thịnh Thiển Dư. Chẳng phải đang đẩy Thịnh Tâm Nhã vào đống lửa hay sao?

Nhưng đến nước này Thịnh Thiển Dư cũng không thể từ chối, đành gắng gượng gật đầu.
Ân Ly Tu đắc ý ngồi tựa vào ghế, tay hất lên.

“Được rồi bắt đầu đi!”

Không lâu sau đã có hai nữ tử lên võ đài, sân khấu lại có từng lớp người lên tham gia, chỉ có vị Tô Phi Vũ của Bình Dương hầu phủ mới chịu được đến cuối.

Thịnh Thiển Dư luôn quan sát chiêu thức của cô, với cơ thể yếu ớt của mình hiện giờ mà đấu với Tô Phi Vũ, tốt nhất nên đánh cận chiến, dựa vào tốc độ và kỹ xảo áp chế cô ta.

“Hiện giờ đã không còn ai lên nữa, ngươi còn chờ gì?”

Ân Ly Tu quay sang Thịnh Thiển Dư thúc giục một tiếng.

Thịnh Thiển Dư ngẩn ngơ một lát, tuy không hiểu rõ ý đồ của hắn nhưng hiện giờ cô buộc phải tuân mệnh.

“Thịnh Thiển Dư của Dự vương phủ. Xin Tô tiểu thư chỉ giáo!”

Thịnh Thiển Dư học cách hành lễ kiểu giang hồ với Tô Phi Vũ, nhưng cô chưa kịp ngẩng đầu đã cảm giác áp lực cực mạnh xông về phía mặt mình.

Bỗng sắc mặt khựng lại, nhanh chóng né mình ra khỏi chiêu thức này.

Ngẩng đầu nhìn biểu cảm lạnh tanh của Tô Phi Vũ, Thịnh Thiển Dư tự mỉm cười đau khổ.

Xem ra cô nương này có ý với Ân Ly Tu, hiện giờ đang coi mình là kẻ địch mà trút hết giận lên người Thịnh Thiển Dư.

Trước thế tấn công ngày càng mạnh hơn, Thịnh Thiển Dư không có thời gian định thần, thời khắc then chốt cô bỗng quay phắt người, không chỉ né được đòn mà còn bắt được cổ tay của đối thủ, đồng thời dẫm lên chân của Tô Phi Vũ.

Tốc độ của chiêu này rất nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy Thịnh Thiển Dư né đòn, không nhìn rõ làm sao cô khống chế được Tô Phi Vũ.
Nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng tất cả không khỏi ngạc nhiên.

Không khí bỗng khựng lại, Tô Phi Vũ không ngờ chỉ một chiêu đã bị Thịnh Thiển Dư khống chế, sắc mặt bỗng tái nhợt ra sức giãy giụa.

Ai ngờ cơ thể nhỏ bé của Thịnh Thiển Dư lại khóa chặt được cơ thể cứng cáp cao to của mình, không thể giãy ra được.

Thịnh Thiển Dư ép người xuống lại gần đối thủ.

“Tô tiểu thư, linh thước đao ta có thể cho cô, nhưng trận đấu này liên quan đến tính mạng của nhị tỷ tỷ, ta xin cô giơ cao đánh khẽ. Ta chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, không muốn làm trò cười trước mặt mọi người.”

Thế nhưng Tô Phi Vũ trước nay không nhường nhịn ai, hơn nữa hiện giờ còn bị Thịnh Thiển Dư khống chế, cô ta giả vờ đồng ý.

Nhân lúc Thịnh Thiển Dư buông lỏng, ánh mắt lóe lên lửa hận, muốn đấm vào chân của Thịnh Thiển Dư.

Thịnh Thiển Dư rất kinh ngạc, nhanh chóng nhảy lên né được một chiêu. Không nghĩ nhiều, cô liền nâng chân đạp về phía ngực Tô Phi Vũ.

Cô ta hét lên thảm thiết, cả người Tô Phi Vũ ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Vốn dĩ không muốn làm bị thương người khác nhưng không ngờ Tô Phi Vũ lại phản ứng mạnh như vậy, Thịnh Thiển Dư cũng bàng hoàng liền đưa tay ra kéo cô ta.

Lúc tay Thịnh Thiển Dư sắp chạm vào Tô Phi Vũ, một lực lao nhanh như gió khiến Thịnh Thiển Dư né không kịp. Cảm giác cánh tay rất đau vì trúng một đao, máu trào ra thấm đẫm cả áo.

Thịnh Thiển Dư vô cùng đau đớn nhìn Tô Phi Vũ, cô ta dám giấu dao lam trong tay?

“Tô Phi Vũ, cô dùng chiêu bẩn.”

Ngưng quận chúa luôn ở bên quan sát, cô thấy bất bình thay Thịnh Thiển Dư.

“Binh bất yếm trá!”

Ân Ly Tu cất lời thu hút sự chú ý của Ngưng quận chúa, mắt nhìn về phía Thịnh Thiển Dư, mặt mày cau có nhưng nhanh chóng giãn ra.

“Trên chiến trường, hai quân đối địch trước nay không có chuyện quy định cứng nhắc, sống sót mới có quyền nói chuyện.”

Ngưng quận chúa ngẩn người, không tìm được lời lẽ đối chất lại.

Nghe thấy lời Ân Ly Tu như muốn bênh vực mình, Tô Phi Vũ vô cùng hả dạ nhếch mép cười, đắc ý nhìn sang Thịnh Thiển Dư.

Thịnh Thiển Dư nắm chặt tay cúi đầu xuống, ánh mắt ngập tràn sát khí.

Nghe lời lẽ vô tình của Ân Ly Tu đã kích động đến lòng tự tôn của cô, lần này Thịnh Thiển Dư đã tức giận thật rồi!

Cô nhanh chóng lao đến tấn công Tô Phi Vũ, xuất chiêu dứt khoát không cho cô ta cơ hội thở, bỗng chốc đã ép Tô Phi Vũ không có sức lực tiếp chiêu, cuối cùng Thịnh Thiển Dư nhấc vai cô ta đập mạnh xuống khiến cô ta phải gục ngã dưới đất.

Sau tiếng tiếp đất dữ dội là tiếng hét thảm của Tô Phi Vũ. Lần này thật sự đau đớn chứ không phải giả vờ.

“Thịnh Thiển Dư cô dám làm tôi bị thương. To gan lắm!”

Tô Phi Vũ đau đớn run rẩy, không còn bộ dáng kiêu ngạo như vừa nãy nữa.

“Binh bất yếm trá!”

Thịnh Thiển Dư từ trên nhìn xuống, Tô Phi Vũ lạnh lùng hừm một tiếng.

“Ta là đích nữ của Dự vương phủ, ta và cô đều là đời sau của dòng dõi vương hầu, không chia giai cấp. Cho dù ta làm cô bị thương cũng không tính là phạm tội. Càng huống chi ta cũng bị thương, hai ta không ai nợ ai.”

“Ngươi…”

Tô Phi Vũ nằm dưới đất trừng mắt với Thịnh Thiển Dư, không nói lại được một câu phản bác.

Thịnh Thiển Dư ngước mắt xuống nhìn rồi quay về phía Ân Ly Tu ngẩng đầu thật cao như tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt hắn kèm theo chút bản lĩnh ngông cuồng.

“Ngưng Nhi cây linh thước đao này không phải muội muốn có sao?”

Mãi không thấy Ngưng quận chúa trả lời, Ân Ly Tu đặt linh thước đao trước mặt cô.

Linh thước đao cô đương nhiên muốn nhưng nhìn cánh tay Thịnh Thiển Dư bị thương, tranh đấu với người bị thương thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ân Ly Tu khẽ mỉm cười, ném linh thước đao trong tay cho Thịnh Thiển Dư.

“Ngươi có vài phần bản lĩnh đấy! Nếu đã thắng, Linh thước đao này thuộc về ngươi. Hoàng đế sẽ tha cho Thịnh Tâm Nhã.”

Thịnh Thiển Dư bước đến trước bàn quận chúa hơi cúi đầu hành lễ đa tạ.

“Ngưng quận chúa giơ cao đánh khẽ, ta muốn đem cây linh thước đao này mượn hoa dâng Phật tặng cho Ngưng quận chúa.”

Ngưng quận chúa không nhận, khuôn mặt chán nản bỗng hơi kinh ngạc.

Thịnh Thiển Dư dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Ta chỉ biết chút võ thuật không biết võ công, dùng đồ tốt như này cũng lãng phí, bây giờ hoàng thượng đã tha thứ cho nhị tỷ tỷ, ta đã cảm tạ vô cùng, không dám cầu xin gì thêm.”

Ánh mắt Ngưng quận chúa nhìn linh thước đao sáng rực, cũng không dám từ chối nữa, nhận lấy linh thước đao giơ về phía Ân Ly Tu.

Ân Ly Tu không để ý đến Ngưng quận chúa.

“Ngươi rất biết đối nhân xử thế đấy! Chỉ là bổn vương thấy tội nghiệp cho ngươi, ngươi một lòng một dạ vì người khác nhưng ngươi nhìn ngươi xem, máu đã thấm ướt cả y phục, có ai lo cho ngươi không?”

Mặc dù hắn nói không to nhưng từng chữ từng chữ đều mang theo ngữ điệu mỉa mai.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dự vương phủ khiến cho thần sắc của họ bỗng trở nên trầm xuống, vô cùng ngượng ngùng.

Chỉ quý phi nghe vậy sắc mặt bỗng trở nên khó coi, liền nhìn về phía hoàng thượng.

“Hoàng thượng tam muội muội bị thương rồi! Xin hoàng thượng truyền thái y băng bó cho muội ấy.”

Hoàng thượng gật đầu sau đó nhìn về phía Thịnh Thiển Dư.

“Ái phi tam muội muội này cũng có bản lĩnh đấy!”

Trong lúc nói, ánh mắt sâu thẳm của hoàng thượng nhìn về phía Thịnh Thiển Dư.

Chỉ quý phi che miệng nở nụ cười gượng gạo.