Sáng hôm sau Thịnh Thiển Dư đến thỉnh an lão thái phi, dùng kỹ năng mát xa đã học được khi còn ở trong đội đặc công khiến cho lão thái phi yêu thích đứa cháu lạ mặt này hơn.
Thịnh Thiển Dư cười ngượng ngùng, trong lòng oán thầm, dẫu sao thì bà cũng là lão đại của cái vương phủ này, tất nhiên là phải nịnh nọt chút chứ.
Dự vương phi nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia u ám, chỉ cười chứ không nói.
Đêm đến Thịnh Thiển Dư lại đến góc tường làm như đêm hôm trước đặt một chiếc túi ở giữa, xung quanh đốt nến quỳ xuống đất lẩm bẩm vài câu.
Nghe thấy vô số bước chân đang lại gần, Thịnh Thiển Dư cười lạnh.
“Cuối cùng cũng đến.”
Dưới đất rải đầy tiền vàng, Thịnh Thiển Dư đang quỳ miệng lẩm bẩm, đột nhiên một giọng nói giận dữ vang lên.
“Bắt cô ta lại cho ta.”
Thịnh Thiển Dư kinh ngạc, vội vàng ôm lấy chiếc túi dưới đất, quay đầu nhìn vú già, trong lòng cười thầm nhưng ánh mắt lại làm ra vẻ hoảng loạn:
“Mẫu… mẫu phi ta không làm gì cả.”
Nói xong, Thịnh Thiển Dư vội vàng ôm chặt chiếc túi vào lòng, sợ hãi chạy loạn khắp nơi.
Lúc cô sắp bị gia đinh vây bắt thì lại có một giọng nói vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì thế?”
Dự vương trầm mặt, ánh mắt liếc nhìn đám người, cuối cùng dừng lại trên người Thịnh Thiển Dư.
“Khởi bẩm thái phi vương gia, thần thiếp
nghe nói Dư Nhi làm phép nên qua đây xem
nhưng không ngờ lại vừa nhìn thấy… nhìn thấy…”
Giọng nói của Dự vương phi có chút chần chừ dường như đang bao che giúp Thịnh Thiển Dư.
“Nô tì nhìn thấy tam tiểu thư đang đốt nhang rồi làm phép sợ xảy ra chuyện gì nên đã thông báo cho vương phi.”
Nha hoàn Trân Châu vội vàng tiếp lời, chỉ về phía Thịnh Thiển Dư.
“Chính là cái hương này, vẫn còn cháy.”
Thịnh Thiển Dư ôm chặt lấy chiếc túi, cúi mặt muốn giải thích nhưng không biết nói gì.
“Nghiệp chướng, nửa đêm canh ba rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”
Dự vương sắc mặt âm trầm tiến lên cướp lấy chiếc túi, ánh mắt Dự vương phi lóe lên tia đắc ý.
“Đây là cái gì?”
Nhìn thứ đồ trong túi, gương mặt âm trầm của Dự vương có thêm vài phần nghi ngờ.
“Đây là tượng Bồ Tát con cầu về khi còn ở Vân Châu.”
Thịnh Thiển Dư sợ hãi, lúc nói chuyện còn có chút yếu ớt, ánh mắt có phần mờ mịt.
Bồ Tát?
Vừa dứt lời thì Trân Châu và Dự vương phi sững sờ, biểu cảm trên gương mặt cô ta thay đổi, lập tức hô lên:
“Không phải cái đó, nô tì nhìn thấy một hình nhân mặt quỷ, hình như còn cắm kim châm lên đó, không phải cái này.”
Thịnh Thiển Dư ngẩng đầu nhìn về phía Dự vương và thái phi.
“Người ta đều nói mệnh con không tốt sẽ khắc chết người thân nên con đã cầu một tượng Bồ Tát về. Sư phụ nói mỗi đêm cầu khấn dưới ánh trăng thì sẽ có thể hóa giải tai họa.”
Lão thái phi đột nhiên mềm lòng, nghĩ đến hành động ban ngày của cô thì lại càng đau lòng không thôi.
“Haizz đứa trẻ này…”
Dự vương phi thấy chuyện ngoài dự đoán vội vàng quát:
“Người đâu kéo cái thứ có mắt như mù này xuống, phạt hai mươi trượng cho ta.”
Thịnh Thiển Dư cũng phải tán thưởng cho sự nhanh nhạy của bà ta. Thấy chuyện không ổn liền vội trốn tránh, đúng là một trợ thủ đắc lực lo liệu việc nhà của Dự vương.
Vừa dứt lời lập tức có người tiến lên kéo Trân Châu đi.
Lão thái phi xoa xoa ấn đường, có chút bất mãn với vương phi.
“Thật là một đám nghiệp chướng! Vương phi, ngươi phải quản cho tốt đám nô tài này.”
Dự vương phi liền đáp lại nhưng Thịnh Thiển Dư lại không muốn dừng ở đây.
“Chắc thái phi mệt rồi, mời người vào phòng nghỉ ngơi chút, con đi lấy nước.”
Nói xong Thịnh Thiển Dư liền đi ra ngoài.
“Đứng lại.”
Sắc mặt của thái phi vừa hòa hoãn lại lập tức trầm xuống.
“Đường đường là tiểu thư của vương phủ mà lại phải tự mình đi lấy nước ư? Kim ma ma đâu?”
Thái phi chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng của Dự vương phi đã vang lên.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Các ngươi dám bảo tam tiểu thư tự mình đi lấy nước.”
“Vương… vương phi nô tì không có.”
Kim ma ma quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy, nào còn vẻ hống hách như trước.
Thịnh Thiển Dư vội vàng đưa tay đỡ lấy lão thái phi, cô vẫn tỏ ra đáng thương khuyên nhủ:
“Thái phi đừng tức giận, bình thường bọn họ rất bận, những chuyện nhỏ như lấy nước trải giường ta tự mình làm được.”
Nghe vậy lão thái phi càng trầm mặt, vừa định nói thì thấy những nốt đỏ trên tay Thịnh Thiển Dư thì trừng mắt.
“Đây… đây là làm sao?”
Thịnh Thiển Dư không để ý còn cười nói: “Không sao, chỉ là bị côn trùng cắn thôi, không có gì đáng lo.”
“Vương phi, đây là cách ngươi đối xử với tam tiểu thư sao?”
Giọng nói lạnh lùng của thái phi vang lên, nói xong liền nhìn Dự vương phi.
Dự vương phi cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, vội vàng nói:
“Phải, tuy căn phòng này có hơi xa nhưng ở hướng Nam…”
“Đổi chỗ khác.”
Lão thái phi không cho vương phi cơ hội giải thích, lập tức hạ lệnh:
“Nô tài bắt nạt chủ tử, phòng thì cũ nát, đổi hết cho ta, lập tức để Dư Nhi vào ở trong Lưu Sương viện đi!”
“Nhưng… nhưng đó là phòng dành cho… hay là…”
Dự vương phi lập tức nhíu mày. Vốn dĩ Lưu Sương viện là căn phòng dành cho Thịnh Tâm Nhã.
“Ta làm chủ ngày mai ngươi cử người đi quét dọn, hai ngày sau Dư Nhi sẽ chuyển vào.”
Giọng nói của thái phi không lớn nhưng lại mang uy nghiêm không thể cãi được.
Trong một buổi tối mà đã đạt được hết các mục đích, Thịnh Thiển Dư vui vẻ trở về căn phòng rách nát, vừa đóng cửa thì một giọng nói từ phía sau vang lên:
“Chỉ đổi nô tài và căn phòng mà thôi, cũng chẳng có gì to tát.”
Thịnh Thiển Dư đột nhiên rùng mình, trong lòng oán thầm.
“Không biết hắn là cái thứ kỳ cục gì? Cứ thích nửa đêm đến đây để châm chọc ta.”
Cô cố gắng nhẫn nhịn. Thịnh Thiển Dư cười nói:
“Phải, Huyền vương điện hạ nói đúng lắm! Trời đã khuya rồi, ta sẽ không làm lỡ thời gian ngắm trăng của người nữa. Ta cũng mệt rồi, muốn đi ngủ, không tiễn!”
Vừa nói, Thịnh Thiển Dư vừa bày ra tư thế tiễn khách.
Ân Ly Tu nhìn cô, khóe môi giật giật. Lần thứ hai, lần thứ hai cô đuổi hắn ra ngoài.
Đột nhiên Ân Ly Tu tiến sát vào tai Thịnh Thiển Dư nói:
“Ngươi hôn bổn vương một cái thì bổn vương sẽ để ngươi đi ngủ.”
Một vương gia lạnh lùng nửa đêm chui vào phòng con gái nhà người ta, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu vô lý.
“Ngươi hôn bổn vương một cái thì bổn vương sẽ để ngươi đi ngủ?”
Hơi thở phả vào cổ cô khiến cho Thịnh Thiển Dư ngây người, quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Ân Ly Tu, không thèm nghĩ, đôi môi mềm mại áp lên gương mặt hắn chụt một cái.
Cảm giác mềm mại khiến Ân Ly Tu giật mình lập tức lùi lại mấy bước.
“Ngươi là con gái sao lại hành động tùy tiện như thế? Thật là vô liêm sỉ!”
Ân Ly Tu đỏ mặt, ánh mắt mang theo tức giận.
Thịnh Thiển Dư giật giật khóe miệng, sau đó mới hồi hồn lại tức giận mắng:
“Tên Ân Ly Tu, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Thịnh Thiển Dư đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Ân Ly Tu đứng ngoài cửa ngây người, không ngờ không những không trêu chọc được mà còn bị cô chiếm tiện nghi.
Sáng hôm sau, nha hoàn cùng Thịnh Thiển Dư đi thỉnh an lão thái phi, từ xa cô đã nhìn thấy một bóng dáng đáng ghét.
Thịnh Thiển Dư tiến vài bước đầu đập vào lưng người đó.
Bịch!
Mộ Uyển Thuần nhíu mày nhìn Thịnh Thiển Dư đầy ghét bỏ.
“Ngươi là ai? Không hiểu lễ nghi à?”
“Bái kiến thế tử phi!”
Thịnh Thiển Dư cười gương mặt xán lạn.
“Ta là tam tiểu thư Thịnh Thiển Dư, vừa nãy có hơi hấp tấp, xin thế tử phi thứ lỗi!”
Mộ Uyển Thuần nghe vậy hừ lạnh, quay người đi vào viện của lão thái phi.
“Được rồi, sau này phải cẩn thận hơn.”
Nhưng cô ta còn chưa đi được vài bước thì câu nói của Thịnh Thiển Dư lại khiến cô ta suýt chút nữa hộc máu.
“Dư Nhi vừa mới trở về có vài chuyện biết hơi muộn, xin chia buồn cùng thế tử phi.”
Vừa nói cô vừa lại gần Mộ Uyển Thuần, ánh mắt sắc bén.
“Nhưng mà cả nhà vừa bị giết chết còn chưa hết tang kỳ mà thế tử phi lại trang điểm thật xinh đẹp. Chẳng trách người không phải là thế tử phi.”
Câu nói này khiến Mộ Uyển Thuần hoảng sợ, ánh mắt tức giận nhìn về phía Thịnh Thiển Dư.
“Ngươi có ý gì?”
Thịnh Thiển Dư còn chưa kịp nói tiếp thì phía sau lại vang lên một giọng nói uy nghiêm:
“Thái phi đã thức giấc, các ngươi không đi thỉnh an còn đứng đây lề mề cái gì?”
Đến lúc dùng bữa, Thịnh Thiển Dư nghe hạ nhân nói chủ động gắp đồ ăn cho lão thái phi, gắp toàn những món lão thái phi thích ăn.
Lão thái phi thấy rất hài lòng với hành động của Thiển Dư, yêu thương cầm lấy tay cô.
“Dư Nhi, trước kia con phải chịu khổ rồi! Chuyện chuyển chỗ lần này của Dư Nhi vương phi phải quan tâm hơn.”
Dự vương cố nhẫn nhịn, cười rồi nhỏ giọng đáp lại, còn chưa kịp nói thì Mộ Uyển Thuần đã chen vào:
“Tam muội muốn chuyển đến Lưu Sương viện ở bên cạnh viện của ta, một mình ở viện rộng như thế có lẽ nào sẽ thấy không quen.”
Cô ta đã sớm nghe nói Dự vương phi muốn để Lưu Sương viện cho Thịnh Tâm Nhã.
Mộ Uyển Thuần đang biểu thị lòng trung thành với vương phi nhưng lại chọc phải lão thái phi.
Sắc mặt lão thái phi chợt trầm xuống.
“Vậy theo thế tử phi thì chỗ nào sẽ thích hợp hơn?”
Giọng nói của lão thái phi không lớn nhưng khiến cho Mộ Uyển Thuần phải run rẩy.
Dự vương phi vội vàng hòa giải:
“Thế tử phi vừa đến nên không biết.”
Đến lượt Mộ Uyển Thuần nói:
“Sự sắp xếp của thái phi là tốt nhất.”
Mộ Uyển Thuần biết mình đã sai, không dám mở lời, chỉ đành trừng mắt nhìn Thịnh Thiển Dư, trong lòng rất tức giận.
“Sẽ có một ngày, ta sẽ cho cô ta biết ở cái vương phủ này ai hơn ai.”
Cùng lúc đó Thịnh Tâm Nhã biết được lão thái phi để cho Thịnh Thiển Dư vào Lưu Sương viện ở thì tức giận đập phá đồ đạc trong phòng.
Dự vương phi đưa tay giữ lại bảo cô nhẫn nại.
“Con nói nhỏ thôi, lão thái phi đã nói vậy rồi, ai cũng không thay đổi được.”
“Ai bảo mẫu phi không quét dọn phòng đó một chút.”
Thịnh Tâm Nhã vẫn tức giận, ngữ khí nói chuyện có chút oán trách.
“Con…”
Dự vương phi đang định nói thì thấy Thịnh Tâm Duyệt tức giận xông vào.
“Mẫu phi nghe nói tam tiểu thư ở Lưu Sương viện? Sao có thể?”
Ánh mắt Dự vương phi lóe lên tia độc ác, đứa con ngu ngốc của tiểu thiếp này đã đến lúc ra trận rồi.
Dự vương phi thở dài:
“Vốn dĩ chỗ đó là chuẩn bị cho hai chị em các con. Ai ngờ…”
“Dành cho con và nhị tỷ sao?”
Ánh mắt Thịnh Tâm Duyệt lập tức sáng lên nhưng lại nghĩ đến việc chỗ đó giờ đã dành cho Thịnh Thiển Dư thì ánh mắt lại trở nên oán hận.
Dự vương phi buồn rầu nhíu mày.
“Vốn dĩ ta chuẩn bị cho con và Tâm Nhã, ai ngờ… Haizz, thôi bỏ đi con đừng đi gây chuyện với lão thái phi.”
“Chỉ có tam tỷ chủ động từ chối thì mới được, vừa trở về đã cướp đồ của chúng ta, thật đúng là sao chổi!”
Thịnh Tâm Duyệt tức giận.
“Mẫu phi yên tâm, con có cách đòi lại công bằng cho mẫu phi và nhị tỷ.”