Vương phi chân chính đã trở về, ta – kẻ giả vương phi – cũng đến lúc phải quay về quê trồng ruộng rồi.
Trước lúc rời đi, ta cẩn thận dặn dò mọi người.
Rau ngoài vườn đã lớn, nhớ vót gậy tre để đỡ dây leo. Hoa quả trong rừng chín rồi, đừng hái hết, để lại chút ít cho chim chóc dự trữ mùa đông.
Tổ chim én trên cổng chính vương phủ hãy để lại, năm sau chúng sẽ quay về.
Nói nhiều lời là vậy, nhưng mọi người trong phủ đều cúi đầu, không ai đáp lại.
Ta chợt hiểu ra.
À, cũng đúng thôi.
Vương phi xuất thân phú quý, tiền của nàng mang về chắc chắn có thể nuôi sống cả vương phủ.
Ta cũng chẳng còn phải lo lắng về chuyện sinh kế cho mười mấy người nữa.
Quản gia nghẹn ngào hỏi: “Ngài không để lại lời nào cho vương gia sao?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, vậy chúc vương gia ăn thêm vài bát cơm nhé.”