Vương phi chân chính đã trở về, ta – kẻ giả vương phi – cũng đến lúc phải quay về quê trồng ruộng rồi.
Trước lúc rời đi, ta cẩn thận dặn dò mọi người.
Rau ngoài vườn đã lớn, nhớ vót gậy tre để đỡ dây leo. Hoa quả trong rừng chín rồi, đừng hái hết, để lại chút ít cho chim chóc dự trữ mùa đông.
Tổ chim én trên cổng chính vương phủ hãy để lại, năm sau chúng sẽ quay về.
Nói nhiều lời là vậy, nhưng mọi người trong phủ đều cúi đầu, không ai đáp lại.
Ta chợt hiểu ra.
À, cũng đúng thôi.
Vương phi xuất thân phú quý, tiền của nàng mang về chắc chắn có thể nuôi sống cả vương phủ.
Ta cũng chẳng còn phải lo lắng về chuyện sinh kế cho mười mấy người nữa.
Quản gia nghẹn ngào hỏi: “Ngài không để lại lời nào cho vương gia sao?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, vậy chúc vương gia ăn thêm vài bát cơm nhé.”
1
Ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, một cô thôn nữ quê mùa, không biết mấy chữ như ta, lại có thể làm vương phi một lần.
Bởi vì vương phi thật sự, giữa đêm khuya, đã bỏ trốn mang theo tiền bạc!
Nàng nói rằng về nhà mẹ đẻ để tìm cách, cầu xin cho vương gia.
Nhưng ai ai cũng biết, những ngày thiếu ăn thiếu mặc này, nàng không chịu nổi nữa.
An Vương có ý đồ mưu phản, bị đánh gãy đôi chân và đưa về vương phủ. Thánh thượng hạ lệnh phong tỏa vương phủ ba năm, bắt An Vương ở lại trong phủ để suy ngẫm lỗi lầm.
Dân chúng trong thành đều bàn tán, rằng thánh thượng muốn giam sống An Vương đến chết.
Vương phủ chỉ cho phép vào mà không được ra, ăn mặc sinh hoạt hằng ngày từ đâu mà có?
Thánh chỉ vừa ban xuống, toàn bộ người hầu trong phủ như chim thú tan tác, một lúc chỉ còn lại mười mấy trung bộc ở lại.
An Vương phủ từng huy hoàng một thời, giờ trở thành chốn mà không ai dám lại gần, như ngục giam sống.
Ta cũng đen đủi vô cùng, chỉ đến vương phủ đưa đồ, mà bị mắc kẹt lại không ra được.
Quản gia Lưu thúc lo lắng đến mức đi vòng quanh: “Chân của vương gia còn chưa lành, trước đây toàn là vương phi ra ngoài lấy thuốc cho vương gia. Giờ vương phi bỏ trốn rồi, sau này thuốc của vương gia phải làm sao?”
Vương phi xuất thân từ nhà họ Thôi ở Thanh Hà, vô cùng giàu có. Thánh thượng muốn giam chết vương gia, nhưng không nói rõ sẽ xử lý vương phi thế nào.
Vương phi ra ngoài lấy thuốc mấy lần, rồi không chịu đi nữa, vì Lưu quản gia cầu xin vương phi mua thêm ít đồ ăn cho vương phủ.
Vương phi khóc mà nói: “Ta là đích nữ của nhà họ Thôi, lẽ nào phải giao thiệp với những kẻ tiểu thương, chẳng phải là làm nhục ta sao!”
Nàng ta không chịu nổi, bỏ trốn ngay trong đêm.
Ta nhìn vào bát cháo loãng trước mặt, nghĩ rằng thay vì lo thuốc cho vương gia, chi bằng lo cho bữa ăn kế tiếp là gì.
“Quản gia! Hết gạo rồi!”
“Quản gia! Chúng ta sắp hết tiền mua thuốc cho vương gia rồi!”
“Quản gia! Nếu không ăn chút rau, mọi người sắp không đi vệ sinh nổi rồi!”
Lưu thúc tức giận đến mức mặt trắng bệch: “Những chuyện bẩn thỉu này cũng mang đến trước mặt ta mà nói bậy bạ!”
Mười mấy người đứng giữa sân, ai ai cũng mặt mày xanh xao, dù trung thành đến đâu, người hầu cũng phải ăn cơm đi vệ sinh chứ?
Ta cẩn thận uống hết bát cháo loãng, đứng dậy nói: “Nếu các ngươi tin ta, thì từ hôm nay, ta sẽ là vương phi.”
2
Lưu thúc tất nhiên không muốn để một thôn nữ như ta giả mạo vương phi. Nhưng ông ấy chẳng còn cách nào, vương gia cao quý đang cần dùng thuốc.
Trong vương phủ, chỉ có ta có dáng người tương tự vương phi, có thể tạm thời giả trang.
“Đây là toàn bộ số bạc hiện có.” Lưu thúc đau lòng trao túi bạc cho ta, lo lắng hỏi: “Ngươi sẽ không cầm bạc bỏ trốn đấy chứ?”
Ta lập tức đáp: “Ngài nói thế là sao, ta đâu phải người như vậy!”
Lưu thúc nghe vậy, càng lo lắng hơn:
“Chuyện này khó nói lắm, năm ngươi năm tuổi ngươi đã có thể tự thân thoát khỏi tay bọn bắt cóc, còn đưa chúng vào ngục, kiếm được mười lượng bạc thưởng.
Chưa đầy tám tuổi, ngươi đã đốt nhà của đám lưu manh đầu làng, chúng còn phải bồi thường ngươi một con lừa gầy. Năm mười tuổi, ngươi…”
“Thôi thôi thôi!” Ta sững sờ, nói: “Lưu thúc, ngài đã trông thấy ta lớn lên, chẳng lẽ không tin tưởng vào phẩm hạnh của ta sao?”
Lưu thúc mím môi: “Chính vì trông thấy ngươi lớn lên, ta mới biết, chữ ‘phẩm’ thì ngươi chỉ có một nửa mà thôi.”
Ta lẩm bẩm: “Ta có lừa ai thì cũng không lừa ngài, nếu không có ngày ngài mặc quần đùi nhảy xuống ao cứu ta, ta đã sớm chết rồi. Mà này, ngài với quả phụ họ Trương dạo này còn liên lạc không? Cái đêm ấy, ngài ở ngoài đồng…”
“Đi đi đi! Mau đi!” Lưu thúc toát mồ hôi, hận không thể đá ta ra khỏi phủ.
Ta cải trang thành vương phi, đeo mạng che mặt, thuận lợi ra khỏi cửa, mãi đến khi giờ giới nghiêm gần tới, ta mới quay lại.
Cổng lớn vương phủ mở toang, Lưu thúc dẫn mười mấy trung bộc đứng chờ ở cổng, không ngừng ngóng trông ra ngoài.
Khi thấy ta xuất hiện, tất cả bọn họ đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Gã đại hán đi theo ta, giúp đẩy xe hàng đến cổng, nhận thưởng rồi vội vàng rời đi.
“Quản gia, dẫn người mang đồ vào. Xe là mượn, mai phải trả lại.”
Ta học cách vương phi sai khiến: “Đem vào hết.”
Thị vệ chặn trước cửa: “Vương phi, điều này không đúng quy củ.”
Ta cười lạnh: “Không đúng quy củ của ai? Của ngươi, hay của hoàng thượng? Hôm nay, dù ta không phải vương phi của An Vương, thì cũng là đích nữ của Thôi gia ở Thanh Hà!
Là cháu ruột của quý phi, vương phi hiện tại! Thế nào, hoàng thượng chưa hạ chỉ phế bỏ vương phi, Thôi gia cũng chưa nói không nhận ta, mà ngươi lại dám ra oai trước mặt ta sao?”
Thị vệ tái mặt, không dám nói gì thêm.
Ta rút kiếm của hắn, ném xuống đất, ngạo mạn nói: “Những thứ này, vương phi ta nhất định phải mang vào. Nếu ngươi dám cản, cứ một kiếm chém chết ta đi!”
Thị vệ khựng lại, không dám cản nữa.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Lưu thúc, ông ấy lập tức chỉ đạo mọi người mang xe hàng vào phủ.
Nửa canh giờ sau, ta lặng lẽ ra ngoài cùng một vò rượu.
“Hôm nay ta quát mắng ngươi trước mặt mọi người, cũng là để diễn cho người khác xem.
Vương phi ta biết ngươi cũng tận tâm làm việc, nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ nhận hết lỗi về mình, rằng ta là người ngang ngược.”
Ta nhẹ giọng nói, “Tối nay trời vừa mưa, hơi lạnh, vò rượu này để ngươi uống cho ấm người.”
Thị vệ cầm lấy rượu, ngượng ngùng nói: “Vương phi khách khí quá.”
Ta không nói thêm, quay người trở về, Lưu thúc giơ ngón cái lên khen ngợi ta.
Trong sân, ma ma đang phàn nàn: “Sao toàn là đậu thối, nước cống! Còn có hạt giống, rau cỏ gì đó.”
“Đúng vậy, mấy thứ này làm sao chúng ta ăn được.”
“Gạo này cũng thô kệch quá, ngay cả chúng ta còn khó nuốt, làm sao vương gia ăn nổi?”
Mọi người thất vọng bàn tán.
Ta ngạc nhiên nói: “Ai bảo các ngươi ăn những thứ đó?”
Một canh giờ sau, tất cả bọn họ đều muốn giết ta.
Ta nhổ sạch đám hoa mà người làm vườn cẩn thận trồng: “Sau này, ở đây trồng rau! Đậu thối để làm phân bón, mai ta sẽ lấy thêm phân gà phân vịt về.”
“Đây, đám gà vịt này, nuôi trong cái gọi là hoa viên gì đó đi. Ở đó có cây, có nước, nhiều côn trùng, gà vịt sẽ mau lớn. Còn ngươi,” ta liếc nhìn tên tiểu đồng ngây người, “Nhìn gì mà nhìn! Từ giờ đừng lo chăm hoa sen nữa, tập trung chăm gà vịt. Nếu gà vịt chết, ta sẽ làm thịt hết cá chép cảnh của ngươi.”
“Ma ma, từ giờ nấu ăn không được dùng nhiều dầu nữa! Sáng mai dậy sớm cùng ta đi trồng rau. Nếu rau không mọc được, chẳng còn gì để ăn. Các ngươi cứ có ngồi lì trong nhà xí, cũng không thể đi ngoài ra nổi đâu.” Ta nói thêm.
Ta nhìn thợ thêu, cười tươi: “Ngươi hãy cắt bớt vài bộ quần áo tốt của vương gia, may thành khăn tay, khăn lau mồ hôi, không khó phải không? Chúng ta mười mấy mạng người, chỉ có thể dựa vào đôi tay khéo léo của ngươi để kiếm chút tiền trước.”
Thợ thêu tính tình nhút nhát, nhìn sang Lưu quản gia, mới gật đầu đồng ý.
Lưu thúc sững sờ: “Con bé này! Ngươi coi vương phủ như nông trại của ngươi sao! Trồng rau, bón phân, nuôi gà vịt!
Những bông hoa ngươi nhổ đi là thứ mà vương phi quý nhất! Còn nữa, vương gia yêu thích phong cảnh thanh tao, ngươi dám nuôi gà trong hoa viên của ngài?
Nếu ngài biết, nhất định sẽ một kiếm chém bay đầu ngươi!”
“Ngài cũng đừng rảnh rỗi nữa, mau đi sắc thuốc đi.” Ta ném gói thuốc cho ông, “Tiền không đủ nên ta mua ít thuốc hơn hai liều, sau này hãy sắc thêm lần từ bã thuốc. Khi nào ta kiếm thêm tiền, sẽ mua đủ thuốc cho ngài.”
Lưu thúc ôm gói thuốc, mặt đầy lo lắng, thở dài nói: “Dù ta mặc kệ ngươi, nhưng vương gia không thể mặc kệ ngươi.
Nửa canh giờ trước, vương gia còn hỏi vương phi đâu rồi, lần này ta thật không biết phải làm thế nào nữa. Vương gia vốn đã trọng bệnh, nếu biết vương phi bỏ trốn, còn không tức chết mới lạ.”
Ta nghĩ đến vương gia bị gãy chân, cả ngày nằm trong phòng, chờ chết mà thôi.
Ta cười nói: “Vương phi ta không phải đã trở về rồi sao? Lưu thúc, từ ngày mai, ta sẽ mang cơm cho vương gia, hầu hạ ngài chải chuốt. Các ngài đừng can thiệp vào nữa, nếu không, ta sẽ không ra ngoài mua thuốc hay lương thực nữa đâu.”