Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÓA CUNG Chương 1 KHÓA CUNG

Chương 1 KHÓA CUNG

12:20 chiều – 27/07/2024

Ta là tâm phúc của kế hậu, theo nàng ta vào lãnh cung, thay nàng ta lôi kéo tổng quản ngự tiền.

Thậm chí ta còn bị gãy chân thành kẻ què, mãi đến năm ba mươi tuổi mới xuất cung gả cho thái y.

Nhưng khi hoàng đế nghi ngờ nàng ta và thị vệ tư thông, nàng ta lại triệu hồi ta, người đã được gả đi, trở về cung, nàng ta tuyên bố đôi giày đó là do chính tay ta làm.

Quân mẫu và phu quân vì thế mà xa lánh ta, mặc kệ sủng thiếp đẩy ta xuống hồ sen.

Mọi người chế giễu ta chỉ là một con chó của kế hậu, lại còn là một con chó què.

Khi mở mắt ra, ta đã trọng sinh.

1

Ta đứng xa xa ngoài cửa cung, nghe thấy tiếng roi của Mai Quý Nhân vút lên mạnh mẽ.

Ta bưng trà đã nguội lui vào một góc tường, nghe thấy kế hậu la lên đau đớn.

Không đúng, bây giờ Hiền Phi còn chưa lên làm Kế Hậu.

Hiền Phi đang yếu ớt biện bạch:

“Ta không có, thật sự không có, không phải ta làm.”

Giống như cái ngày Ninh Nhược Nhược vu oan nàng hạ độc vậy.

“Ngươi bôi nhọ bổn cung thế này, bổn cung không biết phải nói gì.”

Thật là một kẻ ngu xuẩn.

Kiếp trước ta lại vì một kẻ ngu xuẩn như vậy mà tận tâm tận lực, đánh mất mạng sống.

Cả đời này, ta sống còn không bằng con chó Nhật của Gia Quý Phi.

Không biết Hiền Phi thanh tao như cúc như vậy, khi bị đánh có còn giữ được thể diện hay không.

Khi nghe thấy tiếng roi đánh dần nhỏ dần, ta mới bưng trà thong thả bước tới, giả vờ trách mắng tên thái giám ở cửa sao không ngăn cản lại.

Xông vào cửa cung, ta vội vàng lao đến che cho Hiền Phi đang bò lổm ngổm dưới đất vì bị đánh.

Hiện tại nàng ta đang nhếch nhác như vậy, nhưng vẫn không nỡ tháo bỏ giáp bảo vệ móng tay.

Hai tay như móng gà vung vẩy trước mặt ta, chỉ chờ ta đến phục vụ.

Ta giả vờ lo lắng:

“Chủ nhân, người thế nào rồi?”

“Chuyện còn chưa điều tra rõ, sao Mai Quý Nhân có thể tự tiện động thủ với Hiền Phi?”

Mai Quý Nhân lườm Hiền Phi một cái rồi quay người rời đi.

Ta đỡ Hiền Phi lên giường.

Nàng ta vừa rơi lệ vừa kêu đau, vừa bĩu môi nói:

“Lạc Tâm, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”

Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ nghĩ nàng ta đang quan tâm ta đi đâu.

Ta thương xót cho hoàn cảnh của nàng ta trong cung, vì vậy luôn che giấu những lần bị nàng ta làm liên lụy đến mức bị bắt nạt.

Lúc này ta mới nhận ra, lời này của nàng ta rõ ràng là đang trách móc ta không đến kịp thời.

Ta thở dài, giơ cánh tay lên, trên đó có vết đỏ do bị bỏng: “Chủ tử, bây giờ không ai đun nước, nô tỳ đành phải tự mình làm.”

Nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn, một lúc sau mới mở miệng: “Vậy lát nữa ngươi đi đến Thái y viện lấy thuốc cho ta, tiện thể nhờ Giang thái y xem giúp ngươi một chút.”

Ta cúi đầu, che giấu sự ghê tởm trong mắt.

Đây chính là Hiền Phi ấm áp trong hậu cung.

Chỉ có ta, tâm phúc của nàng ta, mới hiểu được sự giả dối của nàng ta.

Kiếp trước, ta thay nàng ta cản Mai Quý Nhân, chịu đựng bao nhiêu đòn roi, toàn thân đầy vết thương.

Nàng ta lại bảo ta tự mình từng bước một đi đến Thái y viện.

Trên đường đi, đều là vết máu của ta để lại khi đi qua.

Lý công công, thanh mai trúc mã, thương xót ta chịu đau đớn.

Hắn khéo léo nói với hoàng thượng, Hiền Phi nương nương đang chịu khổ.

Giang thái y, người mà ta sẽ lấy làm phu quân.

Vì muốn lấy ta, hắn cam tâm làm con chó trung thành của Hiền Phi nương nương.

Hiền Phi thì vẫn giữ được thể diện, không tổn hại chút nào.

(Truyện được đăng tại page Bơ không cần đường đứa nào reup làm chó)

Vừa được Hoàng Thượng thương yêu, lại được sự trung thành của những người này.

2

Khi ta đến Thái y viện, Giang Cần đang xem y thư.

Hắn đỡ ta đang run rẩy ngồi xuống, mặt đầy lo lắng: “Lạc Tâm, muội lại bị thương sao?”

Ta giơ cổ tay lên, lộ ra một vết đỏ nhỏ, đó là chỗ bị roi của Mai Quý Nhân đánh trúng.

“Không sao, chỉ cần Hiền Phi nương nương không sao, ta bị thương thế nào cũng không quan trọng.”

Giang Cần khẽ nhíu mày, hắn vừa lấy thuốc cao vừa nói: “Cả cung này, ta chưa thấy ai ngốc nghếch như muội.”

Ta rụt cổ lại, lộ ra vẻ đáng yêu của một thiếu nữ.

Không còn vẻ uể oải như khi theo sau Hiền Phi hàng ngày.

“Giang Cần, trở thành nữ nhân của hoàng đế có gì tốt?”

“Nhược Nhược vì vị trí này mà vu oan Hiền Phi nương nương hại long thai của Mai Quý Nhân.”

“Huynh còn nhớ Lan quý nhân, người được hoàng thượng sủng hạnh một lần bất chợt không? Người thật đáng thương, không tên không phận, bị người đời khinh bỉ. Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ sẽ xấu hổ mà chết ngay lập tức.”

Giang Cần thở dài: “Cô gái ngốc, muội ngốc như vậy, tất nhiên không hiểu được. Chuyện này cũng sẽ không xảy ra với muội.”

Khi ta cầm thuốc cao rời khỏi Thái y viện, Giang Cần đứng nguyên tại chỗ, dõi theo ta rời đi.

Lúc này trong lòng hắn thật sự thích ta, nhưng sự nghi kỵ, ngờ vực và hành hạ ở kiếp trước cũng là thật.

Ta quay người lại, nụ cười biến mất.

Hiền Phi nương nương, nàng ta giữ vẻ thanh tao như cúc.

Nắm giữ sinh mạng của ta, mới có được nhiều sự giúp đỡ.

Số phận của phụ mẫu, gia tộc nàng ta, những người bên cạnh cống hiến hết mình cho nàng ta, sống chết ra sao, nàng ta chẳng hề bận tâm.

Nàng ta dùng lụa là gấm vóc, nhưng lại cắt xén vài lượng bạc cứu mạng bà đỡ.

Mạng sống của nô bộc, trong mắt nàng ta như cỏ rác.

Nàng ta quan tâm đến hoàng đế trẻ tuổi, cũng quan tâm đến Linh thị vệ hảo bàn hữu của nàng ta.

Càng quan tâm đến sự thể diện trên giáp bảo vệ mà nàng ta dùng để bảo vệ móng tay.

Nếu những người này sau này phản bội nàng ta, nàng ta có thể giữ được thể diện này không?

Khi ta về cung, vừa khéo Lan Quý Nhân đến thăm Hiền Phi.

Nàng thương xót vết thương của Hiền Phi, khóc rất đau lòng.

“Ngỡ rằng Ninh Nhược Nhược là kẻ tiểu nhân ác độc, còn Lạc Tâm ít ra cũng hữu dụng, không ngờ lại không bảo vệ được tỷ!”

“Nàng ta trẻ đẹp như vậy, có lẽ cũng như Nhược Nhược, có ý định mượn thế của tỷ tỷ, trèo lên long sàng?”

3

Nếu nói kiếp trước ta là con chó giữ cửa của Hiền Phi, thì Lan Quý Nhân chính là con chó điên gặp ai cũng cắn.

Nàng quên mất cảnh tượng khúm núm khi được Hoàng Thượng lâm hạnh, miệng vẫn nói trong lòng chỉ có Hiền Phi là tỷ tỷ.

Cung nữ bình thường nói một câu với hoàng thượng, nàng cũng tưởng tượng rằng người ta có ý đồ quyến rũ hoàng thượng.

Nàng đúng là tay sai đắc lực nhất của Hiền phi, nói ra những lời như vậy cũng không có gì lạ.

Ta đợi đến khi trong phòng không còn động tĩnh mới vào, lấy thuốc mỡ ra để bôi cho Hiền Phi.

Lan Quý Nhân giật lấy thuốc mỡ, lạnh lùng nói: “Để ta, ngươi ra ngoài canh cửa, đừng để ai xông vào nữa!”

Ta ngoan ngoãn gật đầu lui ra ngoài, trong lòng lại vui mừng vì không phải bôi thuốc cho Hiền Phi.

Ta đứng ở cửa suy nghĩ về thánh chỉ vài ngày tới.

Hiền Phi Chu Anh, sai cung nữ Nhược Nhược hạ độc vào đồ ăn của Mai Quý Nhân và Phương Quý Nhân, khiến Phương Quý Nhân sảy thai, Mai quý nhân sinh ra thai chết lưu.

Bị tước bỏ phong hiệu, phế làm thứ dân, suốt đời giam cầm trong lãnh cung.

Trước khi vào lãnh cung, Lý công công đặc biệt nhắc nhở thu dọn ít vàng bạc châu báu.

Chu Anh lại phớt lờ, nhất định mang giáp bảo vệ móng vào lãnh cung để giữ thể diện.

Ta theo nàng ngày ngày giặt giũ nấu cơm, ăn cháo trắng

Bánh kẹo ta mang theo còn bị nàng tùy tiện chia cho những người khác trong lãnh cung.

Chu Anh chỉ cần giả vờ giúp ta làm việc, rồi ngồi trò chuyện với Lâm thị vệ ở cửa.

Lâm thị vệ có người thanh mai trúc mã tên Giang Oản, tính tình cao ngạo, thấy người mình thương canh giữ lãnh cung nương nương không có cơ hội tiến thân, đương nhiên nàng ấy muốn tìm chỗ khác cao hơn.

(Truyện được đăng tại page Bơ không cần đường đứa nào reup làm chó)

Nàng ấy chịu khổ lại xinh đẹp, nắm bắt cơ hội là có thể tiến lên.

Nhưng không biết Chu Anh thương Lâm thị vệ, trong lòng hận nàng ấy đến tận xương tủy, sau khi ra cung tìm cách làm khó nhiều lần.