Ta bật cười, nghĩ thầm, nhìn xem Triệu Hy Quang nuôi cả một vương phủ đầy những hạng người thế nào.
Xuân Hoa ma ma là một thượng trù cụt ngón tay, người làm vườn là một kẻ ngơ ngẩn, Ảnh Nương thì lầm lì ít nói, tiểu đồng thì trẻ tuổi nhưng mồm mép liến thoắng.
Chả trách vương phủ từng có hàng trăm người, mà chỉ còn lại mấy tên ngốc này sau khi Triệu Hy Quang gặp chuyện, Triệu Hy Quang à, đúng là một người hiếm thấy trong hoàng tộc, có trái tim mềm yếu.
Ta đi gõ cửa phòng ngài ấy, ngài ấy không đáp, đứng bên cửa sổ đang mở. Sáu ngày không gặp, ngài ấy có vẻ gầy đi, mặc bộ áo dài xanh nhạt, phong thái vẫn thanh thoát.
Ngài ấy nhìn ta, nhưng không nói gì.
“Ta đã chặt mất cây mai lục ngạc của ngươi, đền ngươi một đóa mai vĩnh viễn không tàn có được không?” Ta lấy món quà đã chuẩn bị ra.
Dưới ánh trăng, đóa mai lục ngạc bằng tơ tằm tỏa sáng lấp lánh, rất đẹp.
An Vương nhìn một hồi, nhưng không đưa tay đón lấy, chỉ hỏi: “Vệ sĩ họ Lâm ngoài cổng cũng có sao?”
“Ngươi là người duy nhất có.” Ta nhảy qua cửa sổ, nhẹ nhàng dựa vào ngài ấy, “Thuốc bôi vết thương của ngươi hôm trước là do Lâm thị vệ cho ta. Để cảm ơn hắn, ta mới tiện tay mua cho hắn một gói mứt. Ngươi đừng giận nữa, ta với hắn không có gì đâu.”
An Vương nhận lấy đóa mai lục ngạc bằng tơ, hừ một tiếng: “Ta quan tâm các ngươi có gì hay không sao.”
“Chuyện ta đánh ngươi trước đây, là do ta hiểu lầm ngươi.” Ta nhắc lại chuyện đã đánh ngài ấy.
An Vương nhìn ta, ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Ta ngừng lại một chút, rồi thấp giọng nói: “Ngươi không hẳn là người bốc đồng, vô dụng như ta nghĩ. Việc ngươi giết yêu đạo, cũng là thuận thế mà làm, đúng không?”
Hôm nay, ra ngoài vương phủ, ta nghe được nhiều lời đồn, nghe nói sau khi yêu đạo chết, hoàng thượng đóng cửa tu luyện.
Hiền phi thì nắm quyền quản lý hậu cung, thậm chí bắt đầu buông rèm nghe chính sự.
An Vương im lặng hồi lâu.
Ta nghĩ ngài ấy sẽ không nói gì nữa.
Nhưng sau một lúc, ngài ấy cất tiếng, giọng buồn bã:
“Ta không phải kẻ bốc đồng như người đời vẫn nghĩ. Ta giết yêu đạo, vì hắn nói rằng đứa con trong bụng Hiền phi là thánh nhân chuyển thế. Nếu nấu đứa trẻ đó lên, hoàng thượng… sẽ trường sinh bất tử.”
“Hiền phi đã quyết định không sinh đứa trẻ đó. Sau khi đứa bé bị sảy, dù đã thành hình, hắn vẫn làm chuyện bỉ ổi đó. Hiền phi dùng đứa con của mình để đổi lấy quyền nắm giữ hậu cung.
Còn nữa, Thôi Quý phi đang mang thai, nếu bà muốn bảo toàn đứa bé trong bụng, bà sẽ phải tìm sự che chở của Hiền phi. Chẳng bao lâu nữa, Thôi gia sẽ ngấm ngầm thúc đẩy, khiến hoàng thượng chấp nhận, và sẽ chô ca ca ta trở về từ biên ải.”
Ca ca mà ngài ấy nhắc đến là con trai của Tiên hoàng hậu và hoàng thượng, bị đày ra biên ải sau khi Tiên hoàng hậu qua đời.
Còn Thôi Quý phi, chính là cô cô của vương phi.
Ta không ngờ rằng An Vương lại có thể nói ra những điều sâu xa đến vậy.
Ta sững sờ, rồi nhanh chóng đáp: “Vương gia nói những chuyện này với một kẻ thô thiển như ta làm gì.”
“Ta và Thôi Dao dù đã thành thân, nhưng chúng ta chưa từng có quan hệ phu thê, cũng không có tình cảm gì với nhau.”
Ngài ấy càng nói càng xa, nhìn ta: “Đợi ca ca ta trở về kinh, khi ta được giải tỏa lệnh cấm, ta sẽ hoà ly với nàng ta. Lúc đó, ta sẽ nhờ Hiền phi làm chủ hôn cho chúng ta.”
Ngài ấy trao cho ta ngọc bội gia truyền, rồi thăm dò nắm lấy tay ta: “Tối nay, coi như chúng ta định tình. Sau này, ngươi cứ gọi ta là Triệu Hy Quang. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì, quản gia suốt ngày gọi ngươi là ‘con bé hôi hám’.”
Ta thật không ngờ, ngọc bội lại dễ dàng đến tay ta như vậy!
“Ta tên… Từ Dã Thảo.” Ta cũng nắm lấy tay Triệu Hy Quang.
Nghe vậy, ngài ấy nhíu mày: “Tên gì kỳ cục vậy, cha mẹ ngươi quá qua loa rồi.”
Ta cũng thấy cái tên này không hay.
Vậy nên sau này, ta tự đặt cho mình một cái tên khác, Từ Thiên Mệnh, nhận mệnh từ trời, trường thọ hưng thịnh.
7
Ta đến kinh thành, mục tiêu ban đầu chính là miếng ngọc bội khắc hình rồng trong tay An Vương.
Sau khi chiếm được Thanh Châu, ta mãi không thể tiến thêm bước nào nữa.
Phía trước chính là Định Châu, nơi mà từ xưa đến nay luôn là trọng điểm quân sự.
Chỉ khi chiếm được Định Châu, ta mới có cơ hội tiến vào kinh thành.
Nhưng Định Châu hầu tướng cầm trong tay binh quyền mạnh, cai quản nghiêm ngặt.
Nếu muốn chiếm Định Châu, tuyệt đối không thể đánh trực diện.
Suy đi tính lại, chỉ có cách nắm được điểm yếu của Định Châu hầu, buộc hắn phải phản bội triều đình.
Mà điểm yếu của ông ta, chính là An Vương – Triệu Hy Quang, người cháu trai mà ông ta yêu thương nhất.
Sau khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Định Châu hầu đã nhiều lần muốn đưa Triệu Hy Quang về Định Châu, nhưng hoàng đế sợ quyền lực của ông ta, không chịu để Triệu Hy Quang rời kinh.
Chỉ cần nắm giữ Triệu Hy Quang, Định Châu hầu chắc chắn sẽ phải mở cổng thành, để ta tiến vào Định Châu.
“Đây là thư ta viết cho cậu. Ngươi đem nó đến Định Châu, ông ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi.” Triệu Hy Quang cẩn thận gấp lá thư, rồi giúp ta chuẩn bị hành lý, “Đợi khi huynh trưởng của ta trở về kinh, ta sẽ đến Định Châu tìm ngươi ngay.”
Rõ ràng là ngài ấy không nỡ rời xa ta, nhưng vẫn đẩy ta đi, Triệu Hy Quang nhẹ nhàng xoa bụng ta, ánh mắt dịu dàng: “Đợi cha tìm hai mẹ con nhé.”
Khi ta rời vương phủ, Lâm thị vệ đứng bên cạnh, khẽ nói: “Chúc mừng tướng quân đã đạt được mong muốn.”
Lưu thúc thì nhìn ta với vẻ không nỡ, thở dài nói: “Vương gia thật là một người tốt hiếm có. Tướng quân, ngài lừa dối ngài ấy như vậy, sau này có hối hận không?”
Ta vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, thản nhiên nói: “Ta chỉ biết rằng, nếu ta không chiếm được Định Châu sớm, khi triều đình phát binh cùng Định Châu hầu tấn công từ hai phía, sẽ bao vây và tiêu diệt ta ở Thanh Châu. Lúc đó, ta sẽ mất mạng, và vô số đồng đội của ta sẽ chết không toàn thây, mười thành dân sẽ một lần nữa rơi vào cảnh hỗn loạn.”
Lưu thúc do dự một chút, bất an nói: “Là ta nói sai rồi.”
“Lưu thúc, ta hiểu tình cảm của ngươi dành cho Triệu Hy Quang. Đợi khi ta chiến thắng trở về, ta sẽ đối xử tử tế với hắn.” Ta vỗ vai Lưu thúc, nói, “Đi thôi, có Lưu Bình và Hiền phi chiếu cố, Triệu Hy Quang sẽ không gặp chuyện gì lớn đâu.”
Lưu thúc vẫn lưu luyến, cùng ta rời khỏi kinh thành.
Ba ngày sau, một thị vệ trong vương phủ tố cáo rằng An Vương – Triệu Hy Quang đã tư thông với phản tặc Từ Thiên Mệnh.
Chuyện này đã được xác minh, Triệu Hy Quang bị bắt giam vào thiên lao, chờ xét xử.
Còn ta, cầm miếng ngọc bội và lá thư, ngồi trong phủ Định Châu hầu.
Định Châu hầu nổi giận đùng đùng: “Ngươi chính là Từ Thiên Mệnh!”
“Thưa hầu gia, giờ này nổi giận thì ích gì, mọi người đều thấy ngài vui vẻ nghênh đón ta vào phủ. Ngài tức giận chẳng bằng suy nghĩ xem, sau khi hoàng thượng xuất quan sẽ xử lý ngài và Triệu Hy Quang thế nào.” Ta xoa bụng, cười nhàn nhã nói, “Chuyện đã rồi, hoàng thượng chẳng quan tâm ngài hay Triệu Hy Quang có bị ta lừa hay không.”
Định Châu hầu hít sâu một hơi, cúi đầu trầm ngâm, nói chuyện với người thông minh không cần nói nhiều.
Hoàng thượng vốn là người đa nghi, thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Trước đây, để lật đổ Tiên Hoàng hậu, Thôi Quý phi đã tung tin đồn rằng Tiên Hoàng hậu có tư tình với người khác.
Vô tình, chính Triệu Hy Quang lại tiết lộ với hoàng thượng rằng Tiên Hoàng hậu từng có tình cảm với đại nho vương triều – Vương Chi Viễn.
Trong cơn thịnh nộ, hoàng thượng đã tự tay bóp chết Tiên Hoàng hậu.
Vì vậy, Triệu Tùng Vân, người khi ấy suýt nữa được lập làm thái tử, bị nghi ngờ về huyết thống và bị đày ra biên ải.
Những năm qua, Định Châu hầu chắc hẳn vẫn ấm ức không thôi.
Người muội muội được yêu quý nhất chết không minh bạch trong cung, người cháu trai được thương yêu nhất thì bị đánh gãy chân.
“Hầu gia, ngay cả khi Triệu Tùng Vân trở về kinh, cũng chưa chắc đã cứu được Triệu Hy Quang.” Ta điềm tĩnh nói, “Hơn nữa, cứu được Triệu Hy Quang rồi thì có ích gì. Thôi Quý phi đang mang long thai, đứa trẻ sẽ sớm được lập làm thái tử. Đến lúc đó, Triệu Tùng Vân và Triệu Hy Quang sẽ ở vào tình thế nào? Ngài cầm giữ binh quyền trong tay, liệu có thể giữ được bao lâu?”
“Giao binh quyền ra, ngài chết. Không giao binh quyền, ngài cũng chết.
“Hầu gia, ngài không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa. Hoàng thượng sẽ xuất quan trong mười ngày tới, đó cũng là lúc Triệu Hy Quang chết.”
Định Châu hầu ngẩng đầu nhìn ta, nghiến răng nói: “Ngươi là một độc phụ!”
Ta cười: “Hầu gia quá khen. Trong bụng ta là con của Triệu Hy Quang. Nếu ngài nghe theo ta, cùng liên minh với Triệu Tùng Vân và ta, cùng tiến vào kinh thành.
Đến lúc đó, Triệu Hy Quang đăng cơ, ta giao lại binh quyền, an ổn gả cho hắn, cùng nuôi con. Từ đó, thiên hạ thái bình, không còn nạn Hoàng Cân quân, cũng không còn hoàng thượng nghi kỵ. Định Châu hầu ngài cũng có thể yên tâm hưởng thụ, việc gì mà không làm?”