“Ngươi – độc phụ – thật sự sẽ từ bỏ binh quyền và ủng hộ Triệu Hy Quang sao?” Định Châu hầu nghi ngờ hỏi ta.
Ta xoa bụng, buồn bã nói: “Phụ nữ mà, làm nương thì sẽ mạnh mẽ. Nếu có thể sống yên ổn, ai muốn suốt ngày chém giết ngoài chiến trường? Sau này, Triệu Hy Quang đăng cơ, ta làm hoàng hậu, một cuộc sống tốt đẹp như thế, tại sao ta lại từ chối?”
Định Châu hầu nhìn lá thư của Triệu Hy Quang lần nữa, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta không thể liên minh với ngươi, nhưng ta có thể giả vờ bại trận, để ngươi qua Định Châu.
Triệu Tùng Vân sẽ dẫn binh về kinh dưới danh nghĩa mừng thọ hoàng thượng, chiếm lấy quân phòng thủ kinh thành.
Đến lúc đó, nó sẽ cho phép ngươi vào kinh. Khi ngươi đã vào kinh, Hiền phi sẽ hợp tác với ngươi để cứu Triệu Hy Quang. Đợi đến khi Triệu Hy Quang đăng cơ, ta sẽ vào kinh.”
“Hầu gia đã quyết định, tất nhiên là điều tốt.” Ta cúi người vái chào, “Cháu dâu xin cảm tạ cữu cữu, ta sẽ trở về tập hợp binh lính.”
Định Châu hầu tức đến mức đau đầu, phất tay ra hiệu cho ta cút, ta trở lại Thanh Châu.
Lưu thúc mang một bát thuốc đến, nhẹ giọng nói: “Đại phu nói tướng quân mới mang thai chưa đầy hai tháng, uống thuốc này rồi nghỉ ngơi sẽ không làm hại đến đứa bé.”
Ta uống cạn bát thuốc, cúi đầu nhìn bản đồ, suy nghĩ một chút rồi cất cao giọng: “Triệu tập ba quân! Đêm mai, phát binh tiến đánh Định Châu!”
8
Khi ta dẫn binh tấn công kinh thành, đi qua Thanh Thủy huyện, nơi từng có non xanh nước biếc, giờ chỉ còn lại một vùng đất cháy khô cằn.
Ta đứng trên sườn đồi, nhìn xa xăm, ký ức thời thơ ấu càng hiện rõ hơn, Lưu thúc ngồi trên ngựa, lén lau nước mắt.
Tám năm trước, ta vừa tròn mười tuổi.
Khi đó, Lưu thúc đã làm phó quản gia ở vương phủ.
Ta đến kinh thành tìm ông xin ít đồ, khi trở về, Thanh Thủy thôn đã bị binh lính bao vây.
Toàn bộ ngôi làng, bị lửa lớn thiêu rụi.
Chỉ vì một tên yêu đạo bói toán, hớn hở nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng! Cách kinh thành hai mươi dặm, có một nơi gọi là Thanh Thủy thôn, địa linh nhân kiệt, ẩn chứa long mạch. Nếu có thể luyện dân chúng nơi đó thành nhân đan, hoàng thượng dùng xong, chắc chắn sẽ trở thành tiên nhân!”
Vậy là hàng vạn binh lính bao vây Thanh Thủy thôn. Năm đó, ta cũng như giờ đây, đứng trên đỉnh đồi, lòng đau như cắt, Lưu thúc quỳ dưới đất, khóc lóc thảm thiết, đôi mắt đẫm máu.
Ta không quỳ, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ nhìn.
Nhìn ngọn lửa thiêu rụi tất cả, nhìn những người chạy thoát bị bắt lại. Ta lắng nghe tiếng họ kêu gào, cố nhận ra từng giọng nói.
Là Tiểu Nha Nha đang khóc, đứa bé luôn thích theo sau ta, đòi ta hái táo cho ăn.
A, người bị bắt lại kia là Lý thẩm, bà thường mắng ta là đứa ăn xin, nhưng khi trời lạnh vẫn đưa ta một chiếc áo khoác.
Còn người kia là ai?
Đó là Tề lão gia, người từng tham gia chiến tranh. Ông đang gào thét trong đau đớn: “Tại sao! Chúng tôi đã làm sai điều gì!”
Dần dần, chỉ còn lại tiếng lửa cháy, không còn tiếng người.
Ta khẽ nói: “Ta sẽ báo thù.”
Lưu thúc vội ôm chặt ta, lo sợ nói: “Dã Thảo, con đừng làm chuyện dại dột! Đó là hoàng thượng! Là hoàng thượng đó! Chúng ta, những dân thường thấp cổ bé họng, sao có thể chống lại vua chúa!”
“Cao Tổ từng nói, vương hầu tướng tương, há có phải trời sinh?” Ta lau mạnh nước mắt trên mặt Lưu thúc, hận thù nói, “Từ hôm nay, ta đổi tên thành Từ Thiên Mệnh! Nhận mệnh từ trời, trường thọ và hưng thịnh. Sẽ có một ngày, ta sẽ dẫn binh vào kinh thành, kéo hoàng thượng xuống khỏi long ỷ! Ta sẽ treo đầu hắn trên cổng thành, để hắn tận mắt nhìn thấy cuộc sống khốn khổ của dân chúng!”
Ngày này, ta và Lưu thúc đã chờ đợi mười năm.
Khi ta đến cổng kinh thành, hoàng thượng đã sớm phát hiện kế hoạch của Triệu Tùng Vân.
Hắn cho người áp giải Triệu Hy Quang lên tường thành, ra lệnh hét lớn.
“Kế hoạch của ngươi và Triệu Tùng Vân đã bị hoàng thượng đoán ra từ lâu!
“Từ Thiên Mệnh! Hiện giờ phu quân của ngươi đang trong tay ta, biết điều thì mau đầu hàng!”
Tên lính đó cứ thao thao bất tuyệt.
Triệu Tùng Vân là kẻ vô dụng, may mà ta đã chuẩn bị trước, lấy được năm vạn quân từ Triệu Tùng Vân.
Nếu không, chỉ dựa vào binh lính của ta, việc chiếm thành sẽ rất khó khăn.
Triệu Hy Quang trông không có vẻ gì bị hành hạ, ngài ấy vẫn mặc quần áo sạch sẽ, bị trói đứng trên tường thành.
Từ nhỏ ta đã có thị lực hơn người, dù ở xa cũng có thể nhìn rõ biểu cảm của ngài ấy.
Gương mặt Triệu Hy Quang thoáng hiện lên vẻ bàng hoàng, dường như ngài ấy vẫn chưa hiểu ra, làm sao một cô thôn nữ như ta lại trở thành phản tặc nổi danh Từ Thiên Mệnh.
Làm sao quản gia trung thành trong vương phủ lại trở thành một thành viên trong quân của ta.
Ta giơ tay lên, Phó tướng bên cạnh đưa cung tên cho ta.
Trước đây thượng trù nói nữ tặc Từ Thiên Mệnh mặt xanh nanh vàng, sức mạnh vô biên.
Câu đó nói đúng một nửa, quả thực ta rất mạnh.
Ta giương cung, nhắm thẳng vào Triệu Hy Quang, hét lớn: “Giết cho ta!”
9
Tấn công hoàng thành dễ dàng hơn ta tưởng.
Ngồi trên ngai vàng, nhìn xuống đám quan lại đang phẫn nộ, ta cười thản nhiên.
Hiền phi dẫn các cung tần phi nữ đứng ở dưới, tất cả đều bồn chồn lo lắng.
“Các vị, mắng chửi đủ chưa? Uống miếng trà nghỉ ngơi đi. Dù các ngươi có mắng thế nào, ta cũng sẽ làm hoàng đế.” Ta vuốt ve rồng khắc trên ngai, mỉm cười nói, “Từ hôm nay, ta đăng cơ, lấy niên hiệu Nguyên Hưng. Quan lại triều trước, kẻ có thể dùng thì dùng, kẻ không thì giết.”
Ngự sử đại phu nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Bảo lão phu cúi đầu trước một nữ tặc, thà lão phu chết còn hơn!”
Lão ngự sử đập đầu tự vẫn.
Ta vỗ tay khen ngợi: “Tốt lắm! Chết rất có khí tiết! Nếu còn ai không phục, cứ tiếp tục đập đầu. Ta sẽ truy phong cho các ngươi, để lại tiếng thơm trong sử sách! Còn gia đình các ngươi, sau khi các ngươi chết, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
Mấy lão thần định đập đầu, nghe ta nói vậy, liếc nhìn nhau không ai dám hành động.
Hiền phi nhìn ta, thản nhiên nói: “Chuyện đã rồi, nói gì đến trung quân ái quốc cũng muộn. Triều đại nhà Triệu đã nắm quyền trăm năm, các vị ở đây đều là lão thần. Nếu Từ tướng quân có thể hứa một điều, ta sẽ dẫn dắt các lão thần nhà Triệu thừa nhận ngươi làm tân đế.”
Ta gật đầu: “Xin mời nói.”
Hiền phi nói: “Nếu ngươi đăng cơ, lập Triệu Hy Quang làm hoàng phu, Triệu Tùng Vân làm hoàng quý phu. Trăm năm sau, sẽ trao trả lại ngôi vị cho dòng dõi nhà Triệu, ngươi thấy thế nào?”
“Được.” Ta cười.
Các lão thần nhà Triệu, dưới sự dẫn dắt của Hiền phi, quỳ lạy.
“Bái kiến hoàng thượng!”
Ta đứng dậy, giọng lớn: “Bình thân.”
Sau khi ta đăng cơ, bận rộn trăm công nghìn việc, mãi đến ba tháng sau, ta mới gặp lại Triệu Hy Quang, cũng nhờ Hiền phi thúc giục.
“Người ghét ta đến chết, ta đi gặp hắn làm gì?” Ta vắt chân ngồi xem tấu chương.
Ta gọi Hiền phi một tiếng “nương nuôi” là có lý do.
Ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong cung, khi đó Hiền phi còn là nữ quan trong cung, nhận ta làm con nuôi, Hiền phi vốn định sau khi xuất cung sẽ nuôi dưỡng ta lớn lên.
Không ngờ sau khi Tiên Hoàng hậu qua đời, bà ở lại cung để chăm sóc Triệu Hy Quang và trở thành phi tần được hoàng thượng sủng ái.
Năm đó ta mới năm tuổi, Hiền phi đã gửi ta về quê bà ở Thanh Thủy thôn.
Hiền phi thở dài: “Hoàng thượng, ngài bận rộn mấy cũng phải có lúc ăn một bữa cơm chứ? Hy Quang mềm lòng, chỉ cần ngài dỗ dành đôi câu, nó sẽ nguôi giận thôi. Cứ căng thẳng như thế này, hại thân không nói, mà ngài cũng sẽ nhớ nhung nó mà thôi.”
Lưu thúc nhìn ta một cái, rồi mang đến cho ta một chén trà: “Nghe nói hoàng phu điện hạ hàng ngày chỉ ngồi nhìn đóa hoa lụa, đến cơm cũng không ăn, người ngày càng gầy gò. Gần đây trời mưa dầm, chân ngài ấy đau, nhưng ngài ấy cố chịu, không gọi ngự y.”
Ta nghĩ một lúc: “Truyền chỉ, bữa tối nay trẫm sẽ đến An Ninh cung.”
Tối đó trời mưa, ta đến An Ninh cung.
Những nha hoàn cũ của Triệu Hy Quang từ phủ cũ, ta đều triệu vào cung.
Thượng trù Trương Xuân Hoa giờ đã làm tổng quản ngự thiện phòng, người làm vườn chăm sóc hoa viên, còn Ảnh Nương thì quản lý việc thêu thùa của An Ninh cung.
Nghe nói gần đây Triệu Hy Quang gọi họ đến nói chuyện, toàn là chuyện cũ ở An Vương phủ.
Trời sắp vào đông, mưa lạnh rơi không ngớt, cửa sổ phòng ngủ mở ra, có tiếng ho khẽ truyền đến.
Ta bước vào, thấy Triệu Hy Quang ngồi bên cửa sổ.
Ngài ấy thấy ta.
“Nghe nói hoàng thượng đã phong đại ca ta làm hoàng trắc phu.” Câu đầu tiên ngài ấy nói ra lại là câu này.
Ghen tuông nồng nặc.
Ta xoay xoay chiếc ô trong tay, chán nản nói: “Ngươi nói Triệu Tùng Vân à? Hắn chỉ có dũng mà không có mưu, là kẻ đầu đất. Ngay cả việc chiếm lấy phòng thủ kinh thành cũng không làm nổi, khiến ta mất oan ba nghìn binh lính. Ta đã đày hắn trở lại biên cương, nếu không nhìn thấy hắn là ta lại tức.”
Khuôn mặt Triệu Hy Quang dần hiện lên chút ấm áp: “Đại ca nói, hoàng thượng và huynh ấy quen biết từ lâu.”
“Chuyện này nói ra dài lắm, lúc làm thổ phỉ ta từng cướp hắn.” Ta nhìn ngài ấy, “Lạnh lắm, chúng ta cứ nói chuyện qua cửa sổ thế này à?”
Triệu Hy Quang mím môi, cúi đầu nói: “Vậy hoàng thượng vào đi.”
Lưu thúc cầm ô của ta, sai cung nữ mang chậu than vào, rồi hỏi: “Hoàng thượng, có cần mang nước nóng vào không?”
Ta ngồi xuống chiếc sập mềm, dùng cằm chỉ vào Triệu Hy Quang: “Việc này phải hỏi hoàng phu chứ.”
Lưu thúc cười nhìn Triệu Hy Quang.
Mặt Triệu Hy Quang đỏ bừng, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Ta tắm rồi.”
Lưu thúc dẫn người lui ra.
“Ngươi gầy đi rồi, ở trong ngục chịu khổ sao?” Ta nắm lấy tay ngài ấy.
Khóe mắt Triệu Hy Quang đỏ hoe, không nói gì.
Ta tiếp tục nói: “Khi ta đi, đã để Lâm Bình chăm sóc ngươi, nói ra thì không chịu khổ gì. Nghe nói mấy tháng nay ngươi không ăn uống đàng hoàng, sao? Lại không muốn sống nữa à?”
“Đứa bé đâu?” Triệu Hy Quang mắt ướt đẫm hỏi ta.
Ta im lặng một lúc, buông tay ngài ấy ra, bình tĩnh nhìn hắn: “Triệu Hy Quang, ta vĩnh viễn sẽ không sinh ra một đứa con mang dòng máu nhà Triệu. Dù sau này ta có con, nó cũng sẽ mang họ Từ, ngươi hiểu không?”
Chuyện trăm năm sau, trả lại ngai vàng cho nhà Triệu, chẳng qua chỉ là lời nói để xoa dịu lòng người mà thôi.
Không cho họ một lý do danh chính ngôn thuận, làm sao họ có thể mặt dày mà thừa nhận ta là tân đế?
Ta có thể cho Triệu Hy Quang sự yêu thương, để ngài ấy làm hoàng phu.
Nhưng ta sẽ không bao giờ cho ngài ấy quyền lực, cũng không sinh cho ngài ấy một đứa con mang dòng máu Triệu gia.