33
Sau buổi gặp với bà Trần, tâm trạng của tôi không tốt.
Vì từng được chẩn đoán trầm cảm nên tôi nhanh chóng nhận ra cơ thể mình có điều bất ổn. Tôi tìm đến bác sĩ trước đây và lấy thuốc nhưng dường như thuốc không có tác dụng nhiều.
Rồi đến buổi biểu diễn hôm đó, đã xảy ra sự cố.
Chúng tôi đang diễn vở Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà. Tôi đóng vai nữ chính Esmeralda.
Vai này có rất nhiều động tác khó. Khi xoay người ra giữa sân khấu, bụng dưới của tôi bất ngờ đau dữ dội, và ngay lập tức, nhịp chân của tôi bị rối loạn. Sau đó, cả người tôi ngã mạnh xuống sàn diễn.
Khi được đưa lên xe cấp cứu, máu dưới thân tôi vẫn không ngừng chảy. Tôi được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu.
Ca phẫu thuật không kéo dài. Khi Trần Diên Đông đến nơi, tôi đã nằm trong phòng bệnh, đang được truyền dịch.
Khoảnh khắc anh đẩy cửa bước vào, nước mắt tôi bất ngờ trào ra. Lời của bác sĩ vẫn vang bên tai tôi.
“U xơ tử cung vỡ do vận động mạnh nên cô mới bị đau bụng dữ dội và xuất huyết.”
“Không phải là cô nghĩ mình mang thai rồi sảy thai.”
“Và với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không phù hợp, và thực sự cũng không thể mang thai.”
“Hứa tiểu thư, cô quá gầy, và có lẽ trước đây cô đã dùng nhiều thuốc chứa hormone, điều này khiến hệ thống cơ thể của cô bị rối loạn.”
“Tất nhiên, nếu cô chăm sóc sức khỏe tốt, tình trạng này sẽ dần cải thiện.”
Trần Diên Đông nắm chặt tay tôi:
“Thư Thư, đừng lo, mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Trần Diên Đông.”
Tôi yếu ớt gọi tên anh.
“Anh ôm em, ôm chặt hơn một chút được không?”
34
Ngày tôi quyết định rời đi, chính là lúc Trần Diên Đông bận rộn nhất.
Dự án lớn nhất của công ty đang ở giai đoạn quan trọng nhất nên anh hoàn toàn không thể rời khỏi công việc.
Tôi để lại cho Trần Diên Đông một lá thư, sau đó dặn dò thư ký của anh, phải đợi đến khi dự án hoàn thành rồi mới đưa cho anh.
Trong thư, tôi nói với anh.
“Trần Diên Đông, từ lúc bắt đầu, em đã lợi dụng anh.”
“Lợi dụng anh để thoát khỏi Chu Nghi Xuyên, thoát khỏi sự kiểm soát và trả thù của anh ta. Lợi dụng anh để trở lại sân khấu, tiếp tục nhảy múa.”
“Em là một người rất tầm thường và thực dụng.Trong cuộc sống của em, ngoài múa và bản thân, không có gì quan trọng.”
“Khi còn học ở trường, lúc bị người ta bắt nạt, em đã bám lấy Chu Nghi Xuyên như một cái phao cứu sinh.”
“Sau khi Chu Nghi Xuyên đính hôn, em lại bám lấy anh. Em rất biết ơn vì sự giúp đỡ của anh, nhưng đó chỉ là lòng biết ơn mà thôi.”
“Em không có gì để trả ơn anh ngoài chính bản thân mình, những gì em có thể cho anh, em đã cho hết. Vì vậy, giữa chúng ta không còn nợ nần gì, coi như đã thanh toán xong.”
36
Chu Nghi Xuyên đã từng đến nước ngoài tìm tôi nhưng tôi không gặp anh ta.
Trong mỗi buổi biểu diễn của tôi, anh ta đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Anh ta đã tặng tôi vô số bó hoa, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ về buổi diễn ở Bắc Kinh, khi Trần Diên Đông đang công tác xa, nhưng anh vẫn gửi hoa đến cho tôi, phủ kín gần như cả nhà hát.
Còn bây giờ, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc được tròn một năm.
Trước khi Chu Nghi Xuyên về nước, anh ta nhờ người gửi cho tôi một bức thư.
“Thư Thư, trước đây anh rất không thích việc em cứ mãi đắm chìm trong múa.”
“Anh từng chế nhạo đôi chân bị thương của em trông thật xấu xí. Chế giễu rằng nghề của em không có giá trị, chẳng qua chỉ là một nghề để làm vui lòng người khác.”
“Trong lòng anh, anh chỉ muốn em quay quanh anh, trở thành của riêng anh. Anh tự tin nghĩ rằng, ngay cả khi anh cưới vợ, em vẫn sẽ ở bên anh. Với những người như anh, nuôi vài cô gái bên ngoài cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.”
“Nhưng khi em thực sự rời đi mà không ngoảnh lại, anh bắt đầu sợ hãi. Thư Thư, là chính tay anh đã phá vỡ giấc mơ của em nên mới không giữ được em.”
“Tiếc rằng, anh nhận ra điều này quá muộn.”
37
Khi tôi đang đọc bức thư, có người gõ cửa phòng nghỉ của tôi.
“Thư Thư.”
Là Jasmine, một đồng nghiệp gốc Á trong đoàn.
“Cậu cần gì à?”
Tôi cất lá thư, quay lại hỏi.
Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ phấn khích:
“Có một người đàn ông đến tìm cậu.”
Tôi nghĩ lại là Chu Nghi Xuyên nên lắc đầu thở dài:
“Không gặp, không gặp.”
“Không phải người trước đó!”
Tim tôi đột ngột ngừng một nhịp.
“Người này siêu đẹp trai, cậu không biết đâu, anh ấy vừa xuất hiện là tất cả bọn mình đều choáng váng!”
“Chắc anh ấy cao phải 1m88 ấy nhỉ? Mình chưa từng thấy người đàn ông châu Á nào mặc áo khoác dạ đẹp đến vậy.”
“Điều quan trọng nhất là khuôn mặt đó! Người phương Đông hiếm khi có người có được đường nét gương mặt sắc sảo như vậy!”
“Thư Thư, cậu không biết lúc anh ấy đến, cô gái đầy phong cách như Carrie đã ngay lập tức tiến đến bắt chuyện…”
Ngón tay tôi vô thức siết chặt lại.
Carrie là một cô gái tóc vàng vô cùng quyến rũ. Bất cứ người đàn ông nào cô ấy muốn tán tỉnh đều không thể thoát khỏi cô ấy.
Jasmine dừng lại một chút để tạo sự hồi hộp:
“Thư Thư, cậu đoán xem, phản ứng của anh ấy thế nào?”
“Sao mình biết được.”
Tôi trả lời như vậy, nhưng trong lòng không khỏi chua xót.
Trần Diên Đông rất dễ bị tán tỉnh. Carrie lại thật sự quá đẹp, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận rằng vóc dáng của cô ấy là vô đối.
Jasmine đột nhiên cười phá lên:
“Anh ấy rất lịch sự, nhưng vẫn từ chối thẳng thừng!”
Cô ôm lấy vai tôi, đầy vẻ tò mò:
“Cậu đoán xem, anh ấy từ chối như thế nào?”
“Không muốn đoán.”
“Anh ấy nói… ‘Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.’ Thư Thư, cậu nói xem, bạn gái của anh ấy là ai? Không phải là cậu chứ?”
“Không trách được vì sao cậu lại từ chối anh Chu không biết bao nhiêu lần.”
“Nhưng sao cậu lại giấu kín đến vậy? Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn thân nhất sao? Cậu đã ở đây cả năm trời, mà mình hoàn toàn không biết cậu có một người bạn trai đẹp như vậy.”
“Anh ấy không phải bạn trai mình…”
“Đừng có chối.”
Jasmine tức giận nhìn tôi:
“Hình nền điện thoại của cậu là ảnh hai người chụp chung cơ mà!”
“Mình không bị mù, và mình cũng không ngốc!”
Tôi không biết phải giải thích thế nào vì mọi thứ đều là sự thật.
Tôi ích kỷ nhưng lại tham lam. Không thể từ bỏ nghiệp múa, nhưng cũng không thể buông bỏ anh.
Tôi không muốn hy sinh múa vì anh nhưng lại âm thầm cất giữ anh trong lòng, có những đêm khóc thầm vì nhớ anh.
Một người phụ nữ tệ hại như tôi, đáng phải cô đơn đến già.
Nhưng Trần Diên Đông…Tại sao anh vẫn đến tìm tôi?
Tôi ích kỷ lại vô tình, lạnh lùng và bạc bẽo, nói đi là đi.
Trần Diên Đông chưa từng làm gì sai với tôi, nhưng tôi đã đối xử với anh như thế nào?
38
“Thư Thư, cậu khóc à?”
“Vậy nên, thực ra cậu vẫn còn yêu anh ấy đúng không? Thế thì mau đi tìm anh ấy đi, xuống gặp anh ấy ngay!”
Jasmine liên tục giục tôi.
Tôi lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy.
…
Khi xuống lầu, tôi đã nhìn thấy anh ngay lập tức.
Một năm không gặp, anh gầy đi đôi chút, nhưng giữa chân mày càng toát lên vẻ trầm tĩnh, xa cách.
Ánh mắt tôi nhòe đi, nhìn mãi cũng không rõ được hình bóng của anh.
“Thư Thư.”
Giọng nói của Trần Diên Đông vang lên, như vượt qua cả khoảng cách thời gian mà đến.
Và ngay khoảnh khắc anh cất tiếng, tất cả mọi rào chắn trong lòng tôi đều sụp đổ.
Không suy nghĩ gì nữa, tôi lao vào lòng anh, khóc đến mức không còn giữ được hình tượng.
Anh mở rộng vòng tay, như mọi lần trước mà vững vàng ôm trọn tôi.
“Thư Thư.”
Tôi ôm chặt lấy anh, dốc toàn lực.
“Trần Diên Đông, đưa em về nhà đi.”
Anh không trả lời mà giống hệt như đêm hôm đó trong phòng tập, chỉ nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên:
“Hứa Tĩnh Thư, nhìn anh đi, và nói lại một lần nữa.”
Tôi vừa cười vừa khóc, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Tôi làm theo lời anh, nhìn thẳng vào mắt anh không chớp, sau đó lớn tiếng nói lại lần nữa:
“Trần Diên Đông, đưa em về nhà đi!”
Anh rất ít khi cười, nhưng nụ cười của anh là liều thuốc chữa lành vô vàn vết thương của Hứa Tĩnh Thư.
Anh từ từ cúi xuống, trán kề vào trán tôi.
“Còn muốn chạy nữa không?”
“Không chạy nữa…”
“Lần trước chạy, coi như xong rồi sao?”
“Vậy em sẽ đền bù cho anh.”
“Đền bù thế nào?”
Tôi cười qua làn nước mắt, nhưng tai lại bắt đầu ửng đỏ.
“Vậy… Trần tiên sinh, đêm nay, anh có muốn thử với vũ công một lần nữa không?”
(Hết)