Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ Chương 6 CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ

Chương 6 CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ

3:13 chiều – 07/10/2024

27

Tôi đặt ly rượu xuống, nhìn Trình Uyển:

“Trình tiểu thư muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“Hứa Tĩnh Thư, tôi chỉ muốn nói với cô rằng, dù là Chu Nghi Xuyên hay Trần Diên Đông, cô cũng không với tới được đâu.”

“Khuyên cô nên sớm từ bỏ đi.”

“Trình tiểu thư, cô không cần dùng lời lẽ để cảnh cáo tôi, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy Chu Nghi Xuyên.”

“Và bây giờ, tôi cũng không có ý định lấy Trần Diên Đông.”

“Cô không nghĩ đến, nhưng cô đã quyến rũ Chu Nghi Xuyên đến mức anh ấy mất hồn mất vía!”

Trình Uyển nhìn tôi đầy căm ghét:

“Bây giờ anh ấy nhất quyết đòi hủy hôn với tôi, cô có biết không, Hứa Tĩnh Thư?”

Tôi thực sự rất bất ngờ.

Trình Uyển là mối tình đầu của Chu Nghi Xuyên. Cô ta khác với tất cả những bạn gái sau này của anh ta.

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết. Sau khi chia tay, tôi chưa từng chủ động liên lạc với anh ta.”

“Chính vì cô nhanh chóng có người mới, nên Nghi Xuyên mới không thể buông bỏ cô!”

Trình Uyển vừa nói vừa khóc:

“Hứa Tĩnh Thư, cô có quyền gì mà có thể buông bỏ dễ dàng như vậy, tại sao cô không giống những cô gái trước đây, bám lấy anh ấy không buông?”

“Nếu cô cứ bám chặt lấy anh ấy, anh ấy đã sớm chán ngấy cô rồi.”

“Nhưng cô lại buông tay quá nhanh, rồi còn cặp với Trần Diên Đông, điều này chỉ khiến anh ấy càng không cam lòng, càng quyết tâm giành lại cô!”

Tôi thực sự cảm thấy điều này thật vô lý.

Đàn ông lăng nhăng, hai lòng, tại sao lại đổ lỗi cho người phụ nữ bị phản bội? Và tại sao người phụ nữ bị phản bội lại phải khóc lóc, níu kéo mãi? Người đã bỏ mình đi, sao mình phải luyến tiếc?

“Trình tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại.”

“Tôi không thể bình tĩnh được. Bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến anh ấy thay đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác.”

Đôi mắt Trình Uyển tràn đầy vẻ bi thương:

“Tôi hy vọng anh ấy sẽ thu mình lại, hồi tâm chuyển ý, chỉ yêu một người.”

“Cuối cùng, anh ấy đã cầu hôn tôi, tôi nghĩ rằng tôi đã đợi được đến ngày đó…”

“Nhưng Hứa Tĩnh Thư, anh ấy thực sự đã biết yêu một người, nhưng đó không phải là tôi.”

“Mà là cô.”

28

Không có gì ngạc nhiên khi tôi gặp lại Chu Nghi Xuyên. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là anh ta đã thay đổi quá nhiều.

Anh ta bây giờ gầy hơn, ăn mặc xuề xòa, gương mặt cũng có chút mệt mỏi, u buồn.

Khi thấy tôi bước ra, anh ta liền dập điếu thuốc.

“Thư Thư.”

Bắc Kinh đã vào cuối thu, trời rất lạnh, tôi quấn chặt áo khoác, nhìn anh ta mà không nói gì.

Ngày xưa, cô gái Hứa Tĩnh Thư ngồi trên mép sân thượng, đung đưa đôi chân, nghĩ rằng nhảy xuống là kết thúc tất cả. Cô ấy đã được anh cứu.

Dù thế nào đi nữa, giữa tôi và Chu Nghi Xuyên không có thù hận gì sâu sắc. Anh ta không phải người hoàn toàn xấu, chỉ là được nuông chiều quá mức, quá ích kỷ, quá tham lam.

“Anh đã đề nghị hủy hôn với Trình Uyển rồi.”

“Em chắc cũng nghe nói, hơn nửa năm nay, anh không dính dáng đến bất cứ cô gái nào.”

“Còn về Tần Nhược, anh chỉ cố ý dùng cô ta để chọc tức em, anh thậm chí còn không chạm vào cô ta.”

“Thư Thư, em quay lại với anh được không?”

Anh ta mặc chiếc sơ mi trắng mà tôi thích, tóc được cắt ngắn gọn gàng, trông thật sáng sủa. Đó là hình ảnh của Chu Nghi Xuyên trong ký ức của tôi, nhưng cũng không còn là anh nữa.

Tôi có chút hoang mang, có chút buồn.

Chu Nghi Xuyên đáng lẽ phải kiêu ngạo, có chút ngông cuồng, không xem ai ra gì, chứ không phải dè dặt như bây giờ.

“Chu Nghi Xuyên.”

“Anh phải học cách bước về phía trước, nhìn về phía trước.”

“Hãy ở bên Trình Uyển, đừng làm tổn thương thêm một người vô tội nữa.”

“Nhưng Thư Thư, anh không còn chút tình cảm nào với Trình Uyển, người anh yêu là em.”

Chu Nghi Xuyên dần dần trở nên kích động.

“Chính anh là người đã cứu em từ bờ vực thẳm.”

“Em từng nói rằng cả đời này sẽ ở bên cạnh anh..”

“Đúng vậy, nếu không có anh, tôi đã chết rồi.”

“Chu Nghi Xuyên, mạng sống này của tôi là do anh cứu, cả đời này tôi sẽ không quên.”

“Tôi đã nói rằng sẽ mãi mãi bên cậu, nhưng tôi cũng đã nói rồi.”

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội, và sẽ không bao giờ làm người thứ ba, ngay cả khi phải chết.”

“Anh đã hủy hôn với cô ấy rồi mà…”

“Nhưng Chu Nghi Xuyên, đã quá muộn rồi.”

“Em yêu Trần Diên Đông rồi, đúng không?”

“Em nghĩ những thứ anh không thể cho em thì anh ta có thể sao?”

“Em có biết cửa nhà họ Trần còn khó vào hơn cả nhà anh không?”

“Và em nghĩ anh ta có thể đối xử thật lòng với em sao?”

“Thiên kim nhà họ Lâm, người ta đang bàn chuyện hôn nhân với anh ta rồi, Thư Thư, chỉ có em là vẫn bị anh ta lừa thôi!”

Tôi đẩy tay Chu Nghi Xuyên ra, chậm rãi lùi một bước.

29

“Đây là chuyện của tôi.”

“Chu Nghi Xuyên, tôi biết mình đang làm gì, và tôi cũng biết mình nên bước tiếp ra sao, nên lựa chọn thế nào.”

“Kết hôn không phải là con đường duy nhất của một người phụ nữ.”

“Những gì các anh cho là quan trọng, có lẽ trong mắt tôi chẳng là gì cả.”

“Từ giờ, đừng tìm tôi nữa, hãy sống tốt cuộc đời của anh đi.”

Tôi quay lưng lại và bước đi.

Gió lạnh đêm cuối thu khiến tôi run rẩy, nhưng cũng giúp tôi tỉnh táo hơn. Vào cái đêm tôi bước lên xe của Trần Diên Đông, tôi đã đưa ra quyết định của mình.

Tôi tỉnh táo và cũng hèn hạ khi lợi dụng anh ấy.

Tôi luôn tự nhủ trong lòng, đừng ham những món quà và con đường dễ dàng mà những người đàn ông quyền lực có thể tùy ý ban tặng.

Nếu không, khi họ chán nản và rút đi chiếc thang mà họ đã dựng cho cô leo lên, cô sẽ rơi xuống và không còn lại gì ngoài tro bụi.

Tốt hơn hết là tự xây từng viên gạch trên con đường của mình. Có thể sẽ vất vả hơn, nhưng ít nhất đó là con đường của cô, không ai có thể lấy đi.

Nhưng khi tôi đến ngã tư đợi đèn xanh lại bất giác nhận ra mặt mình ướt đẫm.

Tôi từ từ giơ tay lên chạm vào. Không biết từ lúc nào và vì lý do gì, nước mắt đã lặng lẽ tràn đầy trên khuôn mặt.

30

Tối hôm đó, khi Trần Diên Đông trở về, Bắc Kinh đón một trận tuyết nhỏ.

Tôi nhất quyết đến sân bay đón anh, điệu đà mặc một chiếc váy mỏng bên trong chiếc áo khoác.

Khi đến sảnh sân bay, tôi cởi áo khoác ra, dù sao thì trong sảnh có hệ thống sưởi, không lạnh lắm.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy anh.

Đàn ông thành công trong sự nghiệp luôn có một sức hút đặc biệt. Anh mặc bộ vest đen, phía sau là một nhóm thư ký và trợ lý, cùng với đội ngũ quản lý cấp cao.

Một nhóm người bước đi trong sảnh sân bay, thu hút mọi ánh nhìn.

Trần Diên Đông cũng nhìn thấy tôi.

Anh nhận lấy chiếc áo khoác từ tay trợ lý và ra hiệu cho họ không cần đi theo. Sau đó, anh bước một mình về phía tôi.

“Trần Diên Đông…”

Tôi vẫy tay với anh.

Anh không phải là người hay cười, khuôn mặt ấy hầu hết thời gian đều không có biểu cảm gì, nhưng vào khoảnh khắc tôi vẫy tay, tôi nhìn thấy rất rõ ràng nụ cười trong ánh mắt anh.

Anh muốn gặp tôi.

Giống như trong suốt nửa tháng anh đi xa, tôi nhận ra mình nhớ anh nhiều hơn tôi tưởng.

Trần Diên Đông khoác chiếc áo lên người tôi, rồi cúi xuống nhìn đôi chân của tôi.

Vì mặc váy nên dĩ nhiên tôi phải đi giày cao gót cho đẹp. Còn việc có lạnh hay không, điều đó không quan trọng nữa.

Anh đưa tôi đến phòng chờ VIP, rồi một mình ra ngoài. Khi anh quay lại, trên tay cầm một chiếc túi giấy.

Bên trong là một đôi giày UGG lông xù.

Anh thậm chí còn chu đáo mua cho tôi một đôi tất len.

“Thay đi, bên ngoài rất lạnh.”

Tôi không chịu thay:

“Em không muốn, đôi giày này không hợp với váy của em…”

Trần Diên Đông quỳ xuống trước mặt tôi, kiên nhẫn dỗ dành.

“Chân của vũ công rất quan trọng, đừng để lạnh cóng.”

“Ồ, thì ra anh không phải xót em à.”

Tôi cố ý tỏ vẻ “bóng gió”.

“Hứa Tĩnh Thư…”

Anh có vẻ bất lực. Anh đặt đôi giày xuống, đứng dậy tiến lại gần tôi.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn. Anh chống hai tay lên tay vịn. Tôi bị anh dồn vào giữa tựa lưng ghế và lồng ngực anh, toàn bộ cơ thể tôi ngay lập tức bị bao phủ bởi hơi thở của anh.

Người tôi đang quấn chiếc áo khoác của anh, căn phòng thì ấm áp.

Mồ hôi lấm tấm trên mũi tôi, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Khi anh cúi xuống hôn tôi làm tôi mơ màng, tôi nghe anh nói:

“Thay giày rồi về nhà, hay là em muốn ở lại đây?”

“Về nhà, về nhà.”

Tôi vội vã trả lời.

Trần Diên Đông lại hôn tôi thêm một lúc lâu, rồi mới chịu buông ra.

31

Vừa về đến nhà, vừa bước qua cửa là tôi đã đá văng đôi giày ra và bám lấy anh.

“Trần tiên sinh…”

Anh không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi giở trò.

“Có muốn thử với một vũ công không?”

Anh dựa vào tủ giày ở cửa, đôi mắt dần dần ánh lên dục vọng:

“Thử thế nào?”

Tôi ngẩng lên hôn nhẹ vào cằm anh, tai ửng đỏ nhưng lời nói thì đầy táo bạo.

“Anh chưa từng thấy vũ công tập luyện bao giờ à?”

Thực ra, câu nói này vừa thốt ra, tôi lập tức hối hận. Nhưng, hối hận cũng chẳng ích gì.

Trần Diên Đông là người thế nào. Anh có khuôn mặt thanh tâm quả dục nhất. Nhưng khi ở cạnh tôi, anh lại là kẻ vô lại và xấu xa nhất.

Ý định ban đầu của tôi là trêu đùa lại anh, trả thù việc anh khiêu khích tôi ở sân bay, nhưng giờ đây, tôi giống như là đưa gối cho người đang buồn ngủ thì đúng hơn.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể yếu ớt cầu xin anh.

“Vũ công cũng không thể chịu nổi nữa rồi à?”

“Em quên mất anh đã đi công tác hai tuần…”

Thật đúng là muốn khóc mà không khóc được, trên đời này chắc chẳng có ai ngốc hơn tôi.

Đây quả thực là một hành động ngu ngốc, tự mình đưa con cừu non vào miệng hổ.

32

Ba ngày sau khi Trần Diên Đông trở về từ chuyến công tác, thiên kim nhà họ Lâm, Lâm Cảnh, đột nhiên quyết định ra nước ngoài du học.

Nghe nói sau này cô ấy sẽ định cư ở nước ngoài. Sau đó, chuyện hôn nhân giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trần cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Tôi biết điều này chắc chắn không phải là một sự trùng hợp. Quả nhiên, không lâu sau đó, bà Trần hẹn gặp tôi riêng.

“Hứa tiểu thư, tôi không muốn vòng vo với cô.”

“Tôi chỉ có một đứa con trai là Diên Đông, nên về chuyện hôn nhân của nó, tôi và cha nó đều rất quan tâm.”

“Tôi đã điều tra lý lịch của cô.”

“Cô xuất thân trong sạch, tự mình nỗ lực, rất tài năng.”

“Nhà họ Trần chúng tôi không có định kiến về gia thế, chỉ cần cô gái đó có xuất thân đàng hoàng và phẩm chất tốt, tôi và cha Diên Đông sẽ không phản đối.”

“Chuyện cô từng hẹn hò với cậu con trai nhà họ Chu cũng không quan trọng.”

“Dù sao thì bây giờ không giống thời của chúng tôi, tôi cũng không phải người cổ hủ, chẳng có gì không chấp nhận được.”

“Diên Đông rất thích cô, điều này tôi nhìn ra được.”

Bà Trần khẽ thở dài:

“Cô cũng nghe nói về chuyện của Lâm Cảnh rồi, đúng không?”

“Chuyện kết hôn với nhà họ Lâm là ý của chúng tôi, nhưng Lâm Cảnh cũng rất thích Diên Đông.”

“Diên Đông từ chối thẳng thừng sau chuyến công tác vừa rồi, con bé rất buồn, lần này đi rồi chắc cũng không quay về nữa.”

“Hứa tiểu thư, nếu Diên Đông thật lòng với cô, tôi và cha nó cũng sẽ không phản đối.”

“Nhưng chúng tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Bà cứ nói.”

Thật ra, tôi đã đoán được yêu cầu là gì.

Không nghi ngờ gì nữa, bà Trần là một người rất thông minh.

Bà không lập tức sỉ nhục tôi, châm chọc hay dùng tiền để ép tôi rời đi. Bà để quyền quyết định cho tôi, để tôi tự chọn.

Chắc chắn trong cuộc điều tra về tôi, bà đã xác định được vài điều Nên bà rất tự tin rằng tôi sẽ chọn như thế nào.

“Nếu cô định ở bên Diên Đông, tôi hy vọng cô có thể từ bỏ công việc ở nhà hát múa.”

“Và sau này cũng đừng tiếp tục làm công việc này nữa.”

“Dù sao, nghề múa yêu cầu phải giữ tỷ lệ mỡ cơ thể rất thấp, điều này không có lợi cho việc mang thai, càng không tốt cho sự phát triển của thai nhi.”

“Tôi đã xem qua báo cáo sức khỏe của cô. Nói thật, các chỉ số sức khỏe của cô không tốt lắm.”

“Và Hứa tiểu thư từng bị trầm cảm đúng không?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng, nhưng tôi đã ngừng thuốc từ lâu.”

Bà Trần lắc đầu.

“Hứa tiểu thư, tôi chỉ có một đứa con trai, hy vọng cô có thể hiểu cho nỗi lòng của những người làm cha mẹ như chúng tôi.”

“Tôi biết việc yêu cầu cô từ bỏ ước mơ là rất tàn nhẫn.”

“Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô đăng ký một khóa học ở nước ngoài, và tất nhiên, tôi cũng sẽ bồi thường cho cô về mặt tài chính.”

Thái độ của bà Trần rất chân thành. Quan trọng hơn, những gì bà ấy nói không hề sai, khiến người ta không thể trách móc hay oán giận.

“Bà Trần, không giấu gì bà, trước đây tôi cũng nhận được lời mời từ một vài đoàn múa quốc tế, nhưng tôi chưa từng đồng ý.”

“Bây giờ, tôi sẽ cân nhắc lại.”

“Bà nói đúng, từ bỏ ước mơ đối với tôi là rất tàn nhẫn.”

Tôi nhìn bà, mỉm cười chân thành:

“Ngoài việc múa ra, tôi không biết làm gì khác, yêu cầu tôi từ bỏ nó là điều không thể.”

“Có vẻ như cô đã đưa ra quyết định rồi.”

Tôi khẽ gật đầu.

“Nhưng bà Trần, tôi không cần bất cứ khoản bồi thường tài chính nào, Trần Diên Đông đã giúp tôi rất nhiều rồi.”

“Cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu cô không cần gì cả…”

Bà Trần thở dài:

“Diên Đông làm sao có thể dễ dàng buông tay cô được.”