Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ Chương 5 CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ

Chương 5 CHIẾN TRANH LẠNH VỚI ẢNH ĐẾ

3:13 chiều – 07/10/2024

23

Tôi đã nghĩ rằng bữa tiệc tối chỉ có tôi và anh thôi nhưng không ngờ anh lại mời nhiều người như vậy.

Khi người phục vụ kéo cửa phòng riêng ra, Trần Diên Đông nắm lấy tay tôi.

Mọi người trong phòng lập tức đứng dậy và tiến đến.

“Anh Đông, chị dâu.”

“Chào chị dâu, cuối cùng cũng được diện kiến dung nhan rồi.”

“Thảo nào anh Đông giấu kỹ thế, chị dâu đẹp quá trời.”

Tôi có chút không thoải mái, không thể không nhìn sang Trần Diên Đông.

Giới này ở Bắc Kinh nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Trần Diên Đông và Chu Nghi Xuyên có vài người bạn chung. Những người này từng gặp tôi khi tôi còn bên Chu Nghi Xuyên, giờ đây, tôi lại đứng cạnh Trần Diên Đông, không biết họ sẽ nghĩ gì về tôi sau lưng.

“Mọi người dập hết thuốc đi.”

Trần Diên Đông vừa nói xong.

Mọi người trong phòng đều tự giác dập tắt điếu thuốc.

Sau khi anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngồi xuống theo.

Lúc này, trợ lý của Trần Diên Đông bất ngờ vội vã bước vào. Trước khi nói, anh ta nhìn tôi một cái rồi cúi đầu, nói nhỏ vào tai anh:

“Trần tiên sinh, Chu tiên sinh đang ở dưới tầng, khăng khăng đòi lên, người ở dưới không cản nổi.”

Tôi theo phản xạ mím chặt môi.

Những ngày qua đã yên bình đến mức tôi suýt quên mất Chu Nghi Xuyên, quả bom hẹn giờ này.

“Để anh ta lên, không cần cản.”

Trần Diên Đông bình tĩnh đáp.

Bàn tay tôi để trên đầu gối, bắt đầu đổ mồ hôi. Anh nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ như thể để trấn an.

Chưa đầy hai phút sau khi trợ lý rời khỏi, Chu Nghi Xuyên đã đẩy mạnh cửa phòng bước vào.

24

Anh ta rõ ràng vừa mới uống rượu, mùi rượu trên người nồng nặc.

Khi đẩy cửa ra, ánh mắt anh ta lập tức rơi vào tôi.

“Hứa Tĩnh Thư.”

Chu Nghi Xuyên bước thẳng về phía tôi, đưa tay định kéo tôi đi.

Trần Diên Đông lập tức giơ tay chắn lại, giọng lạnh lẽo:

“Chu Nghi Xuyên, hãy nhớ vị trí của mình.”

“Vị trí của tôi là gì?”

Chu Nghi Xuyên nhìn Trần Diên Đông, cười khinh bỉ:

“Trần Diên Đông, lúc anh tán tỉnh bạn gái tôi, có nhớ vị trí của mình không?”

“Bạn gái của anh?”

Trần Diên Đông đứng chắn trước mặt tôi, chậm rãi nói:

“Theo tôi được biết, vị hôn thê của anh họ Trình, là tiểu thư nhà họ Trình.”

“Thì sao.”

Đôi mắt Chu Nghi Xuyên đỏ ngầu:

“Trình Uyển là vợ chưa cưới của tôi, nhưng Hứa Tĩnh Thư cũng là người của tôi.”

“Cô ấy có phải là của anh hay không, không phải anh nói là được.”

“Trần Diên Đông, anh định đối đầu với Chu Nghi Xuyên tôi đúng không!”

Anh ta cười khinh miệt nhưng có chút độc ác.

Ánh mắt anh ta vượt qua Trần Diên Đông, rơi vào tôi:

“Cô ấy lúc ở với tôi vẫn còn là sinh viên, là một trang giấy trắng.”

“Có biết bao nhiêu cô gái sạch sẽ mà anh không chọn, lại đi dính vào thứ tôi đã chơi qua…”

Những lời tiếp theo của Chu Nghi Xuyên không thể thốt ra được nữa.

Trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, Trần Diên Đông đã tóm lấy cổ áo anh ta, ấn mạnh vào tường.

Chu Nghi Xuyên cố gắng vùng vẫy nhưng cổ họng đã bị bóp chặt.

Tôi thấy từng mạch máu xanh nổi lên trên tay Trần Diên Đông, rất đáng sợ. Tay áo sơ mi của anh kéo lên, để lộ phần cánh tay rắn chắc với cơ bắp căng cứng đến cực hạn.

Sắc mặt Chu Nghi Xuyên thay đổi trong chớp mắt.

Mọi người xung quanh cố gắng can ngăn nhưng đều bị giữ lại. Mặt Chu Nghi Xuyên bắt đầu chuyển sang tím tái. Có người không nhịn được, thì thầm nhắc tôi:

“Chị dâu, chị mau khuyên anh Đông đi, tiếp tục như vậy, Chu Nghi Xuyên sẽ tắt thở mất…”

Tôi thở ra một hơi, lau đi những giọt nước mắt trực trào.

Chu Nghi Xuyên nhìn tôi, cố sức lắc đầu không cho phép nhưng tôi vẫn bước tới.

Tôi nắm lấy tay áo của Trần Diên Đông, giọng run rẩy, khẽ cầu xin:

“Trần Diên Đông, anh thả anh ta ra, đừng gây ra án mạng.”

25

Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.

Chu Nghi Xuyên được vài người phục vụ dìu ra ngoài. Sắc mặt Trần Diên Đông không tốt, anh uống liên tiếp mấy ly rượu.

Trên đường về, anh yêu cầu tài xế dừng xe lại. Ngay tại ghế sau, anh có phần mạnh mẽ và thô bạo khi hôn tôi. Nhiều lần sức lực quá lớn, nhưng tôi cắn răng chịu đựng, không lên tiếng.

Tôi biết tâm trạng anh không tốt. Những lời Chu Nghi Xuyên nói quá khó nghe. Khi đó lại có rất nhiều người chứng kiến.

Trần Diên Đông, một người luôn ở vị thế cao như anh, làm sao có thể không quan tâm đến thể diện của mình.

“Hứa Tĩnh Thư.”

Trần Diên Đông đột nhiên nắm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh.

“Em đang xót cho anh ta đúng không?”

Tôi bối rối:

“Anh nói gì?”

“Tôi nói, khi đó, em xót cho anh ta, đúng không?”

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Không, không phải, lúc đó em cản anh chỉ vì không muốn anh gây chuyện lớn vì em thôi.”

Dường như lời giải thích của tôi không làm anh hài lòng.

Trần Diên Đông nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn dục vọng nhưng lại lạnh lùng.

“Trần Diên Đông…”

Anh không để tôi nói tiếp.

Sức mạnh va chạm đột ngột tăng lên.

Tôi đau đến rơi nước mắt ngay lập tức:

“Trần Diên Đông…”

Cuối cùng, tôi không kìm được sự ấm ức, nước mắt tuôn trào.

“Nếu anh không vui…”

Tôi dần khóc đến nấc lên:

“Cảm thấy em làm anh mất mặt.”

Tôi gắng sức đẩy tay anh ra, muốn thoát khỏi anh.

“Vậy thì anh đừng tìm em nữa, chúng ta cứ kết thúc đi…”

“Hứa Tĩnh Thư, đừng mơ.”

Anh lại nắm chặt lấy cằm tôi, cúi xuống hôn tôi một cách dữ dội hơn.

“Đau quá, Trần Diên Đông, anh là đồ khốn.”

Tôi mở miệng định cắn anh, nhưng anh đã siết chặt eo tôi, xoay người để tôi ngồi lên đùi anh.

“Trần Diên Đông…”

Tôi hét lên vì sợ hãi.

Trần Diên Đông một tay ôm chặt eo tôi, tay kia nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai.

Anh cúi đầu cắn nhẹ vào tai tôi, giọng khàn khàn bên tai:

“Thư Thư… Tôi không cho phép trong lòng em còn nhớ đến người đàn ông nào khác, bất kỳ ai cũng không được.”

26

Một tuần sau, tôi thuận lợi vào làm việc tại đoàn múa mới.

Nửa tháng sau, tôi bắt đầu tham gia biểu diễn và đảm nhận vai nữ phụ thứ ba trong vở kịch.

Buổi biểu diễn rất thành công, và ngay tối hôm đó, đoàn múa của chúng tôi cùng đơn vị tổ chức đã có một buổi tiệc mừng.

Lúc đó, Trần Diên Đông đang công tác ở Anh nên không thể tham gia cùng tôi, nhưng anh đã cho trợ lý gửi rất nhiều hoa đến.

Toàn bộ khu vực dưới nhà hát gần như được trang trí thành một biển hoa.

Tại buổi tiệc, tôi gặp vị hôn thê của Chu Nghi Xuyên, Trình Uyển. Bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ trung niên sang trọng và một cô gái trẻ xinh đẹp, dịu dàng.

Chẳng hiểu sao, trông Trình Uyển có vẻ tiều tụy. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, như thể vừa khóc cách đây không lâu.

“Hứa tiểu thư.”

Trình Uyển chủ động chào tôi trước.

“Trình tiểu thư.”

Tôi cũng chỉ có thể gật đầu xã giao.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên mặt tôi, rồi từ từ lướt xuống, dừng lại ở phần eo của tôi một lúc.

Sau đó, cô ta mỉm cười và quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh.

“Dì Trần, đây là Hứa Tĩnh Thư, cô ấy là một vũ công, vừa đẹp vừa có dáng chuẩn, khí chất thật khác biệt, đúng không?”

Người phụ nữ bên cạnh là bà Trần, lập tức nhìn tôi. Ánh mắt bà sắc bén, mang theo một chút phòng bị và thăm dò.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút không thoải mái.

“Cô là Hứa Tĩnh Thư?”

Bà Trần đánh giá tôi một lúc, sau đó mới mở miệng. Giọng nói của bà tuy dịu dàng nhưng mang theo uy lực ngầm.

Tôi gật đầu:

“Chào bà Trần.”

Bà không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn cô gái trẻ kia đi khỏi.

Trình Uyển khẽ cười. Đợi khi họ đi xa, cô ta mới nhẹ nhàng nói với tôi:

“Hứa Tĩnh Thư, cô nghĩ giới hào môn dễ vào vậy sao?”

“Với xuất thân như cô, kiếp sau cũng không có khả năng bước chân vào nhà họ Trần.”

Tôi cầm ly rượu, nhấp một ngụm. Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nặng nề.

“Cô có thấy cô gái bên cạnh bà Trần không? Đó là Lâm Cảnh, thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm.”

“Là con dâu tương lai mà nhà họ Trần đã chọn.”

Trình Uyển nhìn tôi với ánh mắt đầy ác ý:

“Trần Diên Đông cũng biết điều đó.”