19
Cuối cùng, tôi được Trần Diên Đông bế ra khỏi phòng tập.
Chiếc áo sơ mi của anh đã nhăn nhúm đến lộn xộn. Là do tôi cào khi bị anh hôn đến nghẹt thở.
Lúc lên xe, thấy tài xế ngồi phía trước thì tôi có chút ngượng ngùng không được thoải mái cho lắm. Còn Trần Diên Đông thì vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Ngồi yên trong xe, tôi lén liếc nhìn về phía anh.
Trần Diên Đông không nhìn tôi, nhưng anh đưa tay lên che mắt tôi.
“Đừng nhìn lung tung.”
“Nhìn chút thì có sao đâu.”
Tôi nhỏ giọng lầm bầm:
“Có giỏi thì đừng để nó bị tôi nhìn thấy chứ.”
Trần Diên Đông bật cười khẽ, tiếng cười vang lên trong không gian mờ ảo của chiếc xe.
Miệng tôi cũng bất giác cong lên theo.
20
Trần Diên Đông thường ngày trông cao gầy là vậy, nhưng tôi không ngờ cơ thể của anh lại rắn chắc hơn tôi tưởng.
Tôi chạm nhẹ vào cơ bụng của anh, mặt đỏ lên.
“Thân hình cũng khá đấy.”
Tôi cố tỏ ra thoải mái, nhưng thật ra trong lòng rất căng thẳng.
Ban đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ có chút bài xích và khó chịu, nhưng khi anh từ phòng tắm bước ra và tự nhiên bảo tôi sấy tóc cho anh, cả người tôi bất ngờ cảm thấy thư giãn và thoải mái.
“Thư Thư.”
Khi anh cúi xuống hôn tôi, lần đầu tiên anh gọi tôi thân mật như vậy.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh:
“Trần Diên Đông, em vừa nhớ ra, có chuyện em chưa hỏi anh.”
“Cứ hỏi.”
“Nghe đồn anh chưa từng có bạn gái, cũng không có hôn ước gì cả.”
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn anh:
“Anh sẽ không đột nhiên xuất hiện một cô vợ chưa cưới và đính hôn bất ngờ chứ, đúng không?”
“Sẽ không.”
“Vậy… nếu sau này anh muốn đính hôn hay kết hôn, hãy nói trước với em, được không?”
Trần Diên Đông hôn nhẹ lên trán tôi:
“Đừng suy nghĩ lung tung.”
“Anh hứa với em đi.”
Anh đưa tay lên, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi chân mày và khóe mắt tôi. Một lúc sau, anh mới lên tiếng:
“Được.”
Tôi thấy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn.
Nhưng ngay sau đó, lại có một cảm giác trống trải không rõ từ đâu len lỏi vào tim.
Dường như, từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi không thực sự muốn nghe anh nói ra chữ “được” ấy.
21
Tôi nằm trên vai anh, mơ màng bị anh bế vào phòng tắm.
Khi tắm, tôi mệt đến nỗi không muốn mở mắt, cả người gần như bám vào anh.
“Trần Diên Đông…”
“Ngày mai, ngày mốt, và ngày kia, ba ngày này anh phải kiêng cữ.”
“Ngày kia em thi rồi, phải giữ sức.”
Bây giờ chân tôi mềm nhũn, đừng nói là nhảy múa, chắc đi bộ thôi cũng sẽ ngã mất.
“Nghỉ một ngày không đủ sao?”
Tôi cố gắng hết sức mở mắt, trừng anh:
“Không, không đủ!”
Đùa à? Chẳng lẽ anh không biết khả năng của mình đáng sợ đến mức nào sao?
Khi về lại giường, tôi chạm vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh.
“Đồ lừa đảo.”
“Lừa đảo gì chứ?”
“Anh đeo cái này chỉ để lừa người ta thôi.”
“Lần đầu gặp anh, em nghĩ anh thực sự là người thanh tâm quả dục.”
“Dù thanh tâm quả dục đến đâu, cũng có thất tình lục dục.”
“Em vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn em lúc đó.”
“Ánh mắt gì?”
“Không có chút cảm xúc, rất lạnh lùng, chỉ nhìn một cái rồi dời đi ngay, suốt cả buổi tối, anh không nhìn em thêm lần nào nữa.”
Tôi nói xong thì mệt mỏi ngáp một cái.
Trước khi anh kịp nói gì, tôi đã cầm chuỗi tràng hạt trên tay anh và ngủ thiếp đi.
Đêm đó đúng thật là như vậy.
Anh không nhìn Hứa Tĩnh Thư lần thứ hai là vì khi đó cô ấy vẫn là bạn gái của Chu Nghi Xuyên.
Và vì ngay cái nhìn đầu tiên, trái tim anh đã hơi rung động. Nhưng anh không có sở thích biến thái là thèm muốn bạn gái của người khác.
Ngay cả khi người đó là kẻ đối đầu với anh thì anh cũng không muốn kéo những cô gái vô tội vào trận chiến của đàn ông.
Họ không nên là trò chơi, không nên là con tốt. Họ cần được tôn trọng và chăm sóc.Vì vậy, anh kiềm chế, không nhìn cô thêm lần nào.
Cho đến khi gặp lại cô ở nhà hát.
Xem xong cả buổi biểu diễn, nhưng không thấy cô lên sân khấu.
Anh cảm thấy không yên tâm, đợi thêm một lúc sau khi khán giả rời đi hết rồi mới đứng dậy rời đi. Để rồi anh thấy cô một mình nhảy múa trên sân khấu.
Cuối cùng, cô gục xuống khóc nức nở.
Anh không thể kiểm soát được lí trí của mình nữa mà bước đến bên cô.
Và rồi từng bước, mọi thứ đã diễn ra đúng như anh muốn.
22
Trong kỳ thi, tôi chọn múa Triều Tiên, một trong những thể loại khó nhất.
Một vị bậc thầy vũ đạo trong ngành từng nói rằng, múa Triều Tiên là một trong những thể loại khó nhất.
Bà ấy không khuyến khích các vũ công trẻ chọn thể loại này để thi đấu hay tham gia các kỳ thi quan trọng.
Khi học múa, giáo viên của chúng tôi cũng từng đùa rằng:
“Múa Triều Tiên mà nhảy đẹp thì là thần, nhảy không đẹp thì là bà thím.”
Thực ra, tôi cũng rất phân vân.
Suốt sự nghiệp múa của mình, dù đã biểu diễn múa Triều Tiên trên sân khấu nhưng vẫn thiếu chút tinh tế.
Nhưng lần này khác, trong lòng tôi có một sự quyết tâm mãnh liệt, dồn nén bao lâu nay.
Khi luyện tập, tôi cảm nhận rõ ràng, sức mạnh và tinh thần này có thể sẽ giúp tôi đạt được bước đột phá lớn.
Quả nhiên, trong kỳ thi, tôi đã thể hiện xuất sắc hơn mong đợi. Khi tiếng nhạc dừng lại, thậm chí một vài giám khảo còn vỗ tay khen ngợi tôi.
Khi bước xuống sân khấu, một cô gái nắm lấy tay tôi, phấn khích nói.
“Chị ơi, khi chị nhảy trên sân khấu, em thật sự cảm nhận được sát khí, chị thật sự rất đỉnh!”
“Cảm ơn em, chúc em thi tốt nhé.”
Tâm trạng tôi tốt đến không ngờ, mọi căng thẳng và mệt mỏi trong những ngày tập luyện đã tan biến.
Vừa thay đồ xong thì Trần Diên Đông gọi điện đến.
“Trần Diên Đông.”
Tôi chạy nhanh ra ngoài, chạy về phía ánh nắng rực rỡ.
Vào khoảnh khắc đó, dường như những xiềng xích vô hình trên người tôi đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
Hứa Tĩnh Thư, người từng xuất sắc đến mức khiến người ta ghen tị chỉ vì biết chịu khổ và chăm chỉ; người từng bị cô lập và bắt nạt đến mức muốn chết; người từng phải đối mặt với trầm cảm và tự hại bản thân để giải tỏa áp lực, vào khoảnh khắc chạy về phía ánh mặt trời, cô đã tái sinh.
Tôi lao vào vòng tay của Trần Diên Đông, ôm chặt lấy anh.
“Có vẻ như chúng ta phải ăn mừng sớm rồi.”
Anh đón lấy tôi một cách vững chãi, cười nhẹ, nhưng rất dịu dàng.
“Đi thôi, tối nay anh sẽ đưa em đi ăn tiệc lớn.”