Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta thành thân để trừ tà xung hỉ cho hắn.
Khi hắn còn sống, ta hận hắn đã giam cầm ta trong hậu viện sâu thẳm, phá nát mối lương duyên của ta với thái tử. Ta càng hận hắn hơn khi hắn bịa đặt tội danh, hại cả gia tộc ta.
Nhưng thì ra—
Người cứu mạng ta, hứa hẹn cùng ta bạc đầu, lại chính là hắn.
Người nhẫn nhịn, gánh chịu mọi thứ để bảo vệ cả gia tộc ta, cũng là hắn.
Thế mà hắn lại chết rồi.
Con đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo, ta đốt một ngọn lửa vì hắn. Biển lửa dâng trào, ta nằm vào trong quan tài của hắn:
“Tần Yến, đêm nay ta và chàng thành hôn. Dù quan tài này nhỏ, nhưng đủ để ta và chàng chung gối.”
…
Mở mắt ra, ta sống lại, trở về bảy năm trước.