Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Phu quân ta muốn nạp thiếp - Hoàn Chương 8: Ngoại truyện của Phó Tuấn

Chương 8: Ngoại truyện của Phó Tuấn

7:14 chiều – 01/06/2024

Ta là Phó Tuấn, xuất thân từ một gia đình thương nhân.

Từ nhỏ theo phụ thân buôn bán, năm mười sáu tuổi, ta gặp một cô nương.

Nàng ấy ăn mặc giản dị, trang điểm nhẹ nhàng.

Đôi mắt sáng bạo dạn nhìn ta, chỉ dừng lại một lúc, rồi nhanh chóng dời đi, không chút lưu luyến.

Nàng ấy giống như là chỉ nhìn thấy một người, ồ, là một nam nhân, thế thôi.

Nàng ấy, có chút đặc biệt.

Ta cười rồi rời đi, nghĩ rằng sẽ không gặp lại nữa.

Nhưng không ngờ bị kẻ thù phục kích, trong lúc sống chết được phụ thân nàng ấy cứu.

Ở Lý gia, họ đối xử với ta rất tốt, và sốt sáng giúp ta truyền tin với Phó Lễ.

Còn nàng ấy, giống như một người lớn nhỏ, nhắc nhở ta uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, khuyên ta đừng buồn mà hãy vận động nhiều hơn.

Thậm chí còn nghiêm túc khuyên ta thuê một người hộ vệ, nói không ngừng nhưng không khiến người ta thấy phiền.

Nàng ta thích cười, thích đùa nghịch, nhảy nhót như một mặt trời nhỏ.

Chỉ là không ngờ mặt trời này lại tắt nhanh tia nắng của mình như vậy.

Ta vừa mới được đón đi, Lý gia liền bị hại.

Nghe tin, ta vội vã trở lại, nhưng đã muộn.

Vợ chồng Lý gia vừa tươi cười tiễn ta lên xe ngựa về, giờ đây đã nằm trong vũng máu.

Tiếng sấm rền vang, mưa lớn vô tình đập lên thân thể họ, tạo ra những dòng máu dài.

Toàn thân ta run rẩy, cảm giác lạnh thấu xương như lưỡi dao vô hình cắt vào cơ thể.

Nhưng lúc này không thể để bản thân hối hận.

Nàng ấy sẽ không thấy đâu.

Ta nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lam Nhất, cũng không có dấu vết kéo lê trên đất.

Ta lập tức tìm kiếm trong viện, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Chỉ cần nàng ấy còn sống, dù có bắt ta làm gì cũng được.

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của ta, ta đã tìm thấy Lam Nhất trong một cái thùng ở nhà bếp.

Ánh mắt nàng ấy trống rỗng, thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả con dao cầm trong tay cũng run lên dữ dội.

Nhìn thấy như vậy, cảm giác thiếu nợ, tội lỗi, tức giận, không cam lòng trào dâng trong lòng ta:

“Ta sẽ dẫn ngươi đi báo thù.”

Lam Nhất run rẩy gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Phó Tuấn ta giết người.

Nhìn bề ngoài như nhẹ nhàng, dứt khoát.

Nhưng sau khi cơn giận qua đi, lòng ta hoảng loạn vô cùng.

Nhưng ta không thể sợ.

Từ nay, Lam Nhất chỉ còn mình ta.

Sau khi báo thù, bọn ta trở về Lý gia để an táng họ.

Ta quỳ trước mộ suốt nửa ngày.

Ta biết điều này không thể đủ để bù đắp cho tội lỗi của mình, nếu trên đời thực sự có thuốc hồi sinh, ta nhất định sẽ đi lấy về bằng mọi giá.

Ta đưa Lam Nhất về phủ Phó.

Nàng ấy vẫn không biểu cảm, không khóc không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhìn một điểm mà ngẩn ngơ.

Ta mời đại phu cho nàng ấy.

Đại phu nói nàng bị kích thích nặng, cần châm cứu và uống thuốc điều trị, quan trọng hơn là giải tỏa tâm lý.

Lam Nhất rất hợp tác, châm cứu và uống thuốc, không thiếu buổi nào.

Ta đã nghĩ ra nhiều cách để phân tán sự chú ý của nàng, nuôi một con mèo, mời một đoàn múa rối bóng, thuê một lão sư hành nghề kể chuyện.

Nhưng Lam Nhất dường như không mấy hứng thú.

Có lúc nàng ngồi bên cửa sổ nhìn cây hoa hoè trong sân mà rơi nước mắt, chỉ khóc chứ không làm ầm lên.

Ta nhìn như vâỵ mà đau lòng, nhưng đại phu lại nói đó là điều tốt.

Quả nhiên, không lâu sau, nàng ấy ôm gối khóc thét trong phòng. Nàng gọi “mẹ”, gọi “cha”, từng tiếng khóc đầy bi ai.

Ta đứng ngoài phòng, nhiều lần muốn xông vào an ủi Lý Lam, nhưng lại sợ nàng ấy thấy ta – kẻ đầu sỏ gây ra tất cả – sẽ không kìm được cảm xúc mà một lần nữa tự giam cầm mình.

Lam Nhất khóc suốt cả đêm, mắt đỏ mọng.

Chắc là khóc mệt, nàng nằm xuống ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi gặp lại nàng ấy, nàng đang đứng dưới một cây hoa hòe.

Mặc dù nắng chói chang, nhưng trong đôi mắt Lam Nhất ta lại không thấy ánh sáng.

Nhớ lại dáng vẻ luyên thuyên ngày trước của nàng ấy, cảm giác tội lỗi lập tức đè nặng khiến ta không thở nổi, tất cả đều là lỗi của ta.

Nếu như ngày đó phụ thân của Lam Nhất không cứu ta, tất cả những điều này đã không xảy ra.

Khi đó nàng ấy vẫn sẽ là cô bé ngây thơ, hồn nhiên.

Những ngày sau đó, tôi không dám đối mặt mà gặp Lam Nhất.

Nhưng hàng ngày đều dặn dò mọi người trong phủ phải nghe theo nàng.

Hai năm trôi qua.

Lam Nhất lớn lên xinh đẹp, ngay cả khi mặc áo vải đơn giản cũng khó che giấu được vẻ thanh tú.

Nàng rất thông minh, ta chỉ dạy một lần, nàng đã có thể quản lý sổ sách trong phủ rõ ràng.

Khi được ta khen ngợi, Lam Nhất chỉ cười nhẹ.

Nhưng không còn là nụ cười thoải mái như trước ở Lý gia.

Sau này, có một gia đình tìm đến.

Họ nói là hàng xóm cũ cạnh Lý gia.

Họ từng bàn bạc với phụ mẫu của Lam Nhất về hôn sự của nàng.

Lý gia năm đó gặp tai họa, họ đã tìm kiếm nàng ấy khắp nơi.

Còn ba tháng nữa là Lam Nhất hết thời gian để tang.

Họ muốn đón nàng ấy về bàn chuyện hôn sự, để có chỗ an ổn.

Nghe tin này, lòng ta luôn thấy khó chịu, như có tảng đá đè lên, hễ thở mạnh là đau.

Năm nay Lam Nhất mười sáu, cũng đến tuổi cập kê.

Ta nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của nàng.

Trằn trọc, khó ngủ.

Ta… ta… ta đã hại phụ mẫu của nàng ấy.

Lam Nhất làm sao có thể chịu gả cho ta?

Ta ép mình không nghĩ nữa, nhưng cứ nghĩ đến cảnh nàng ấy gả cho người khác, sống với người đó đến đầu bạc răng long, lòng ta lại thấy bứt rứt, lo lắng, nhìn cát trong đồng hồ cát từng hạt rơi xuống, cứ thế ngồi từ tối đến sáng.

Ta hình như đã có người mình thích, cô ấy tên là Lý Lam Nhất, ta muốn nàng ấy trở thành người duy nhất bên cạnh ta.

Mặt trời mọc.

Ta đi đến trước cửa phòng Lam Nhất, định gõ cửa thì nàng đã mở cửa rồi.

Nàng ấy gọi ta là Phó ca ca.

Nhưng ta không muốn làm ca ca của nàng ấy.

Ta muốn…

“Lam Nhất, nàng có muốn gả cho ta không?”

Nàng ấy mở to đôi mắt sửng sốt, tim ta đập như trống.

Phó Tuấn ta xưa nay làm việc đúng mực, hành xử như một minh quân, giữ lễ nghi quân tử.

Nhưng về chuyện này, ta thừa nhận mình đã nhỏ mọn.

Ta giấu chuyện gia đình kia tìm Lam Nhất, chỉ muốn giữ nàng ấy lại.

Nhưng nếu nàng ấy không nguyện ý, ta sẽ nói cho nàng biết và từ bỏ.

“Muội đồng ý.”

Lam Nhất nói đồng ý.

Nàng ấy nói nàng ấy đồng ý!!!

Ta phấn khích đến mức cả đêm không ngủ, trong đầu toàn nghĩ về sau này sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào.

Ba tháng sau, bọn ta thành thân.

Khi Lam Nhất mặc hỷ phục màu đỏ, bóng dáng người sẽ sống cùng ta đến đầu bạc răng long đã có hiện ra thật rõ ràng.

Lam Nhất rất đẹp, nhưng cũng rất căng thẳng, nhìn ta với ánh mắt đầy lo sợ.

Chắc nàng ấy đang nhớ đến phụ mẫu của mình.

Ta không ép buộc, chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh nàng.

Lam Nhất rất rụt rè, thậm chí không dám trở mình.

Ta cũng căng thẳng, thậm chí không dám thở mạnh.

Sau khi thành thân.

Lam Nhất vẫn ngại ngùng, ta gọi nàng ấy một tiếng “phu nhân”, nàng ấy đỏ mặt rất lâu.

Nàng bắt đầu làm việc cẩn thận, mọi việc đều cố gắng hoàn hảo.

Ta đã hỏi nàng, như vậy có vui không?

Nàng nói vui.

Ta thật ngốc, thực sự tin.

Một lần tình cờ, khi ta xuất phủ thì bị bỏ thuốc.

Ta chống đỡ cơ thể về tìm Lam Nhất, sau đêm ân ái, nàng ấy không có nhiều thay đổi, cũng không vì thế mà trở nên thân thiết với ta.

Nghĩ lại cũng đúng.

Ai lại thích một người đã hại phụ mẫu của mình?

Từ đó ta không dám làm quá, ngoài việc ôm nàng mỗi khi trời mưa bão.

Chỉ là không lâu sau.

Lam Nhất lại bệnh.

Trước đây sức khỏe nàng ấy không tốt, ta sợ là bệnh cũ tái phát, bèn tìm đại phu khắp nơi để chữa trị.

Đúng lúc đó, Phó Lễ có ý đồ xấu, ta lo Lam Nhất biết sẽ làm bệnh tình nặng hơn.

Bèn giấu nàng ấy, còn đón tiểu thiếp của Phó Lễ về.

Ta tưởng bọn chúng sẽ không làm hại nàng, không ngờ lại gặp nàng trên thuyền.

Lam Nhất đeo mặt nạ da người, còn tát ta một cái.

Ta nhìn bóng lưng nàng ấy rời đi, lòng đầy vui mừng, Lam Nhất chắc đã tức giận rồi, cuối cùng cũng tức giận.

Nhưng vì có người của Phó Lễ trên thuyền, ta không tiện nhận ra nàng ấy.

Hơn nữa phải giả vờ như biết tin nàng ấy rơi xuống hồ, nhảy xuống để trở về.

Lam Nhất nhảy xuống thuyền, có thể bơi ra từ hồ trong phủ, chắc là người quen thuộc với sông nước.

Ta nhảy xuống theo, nhưng bị sóng lớn đánh, va vào tấm gỗ trôi, bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, ta vui mừng phát hiện là nàng ấy đã cứu ta.

Chỉ là Lam Nhất vẫn đeo mặt nạ, ta đành cẩn thận hỏi:

“Chúng ta… có phải đã gặp nhau rồi không?”

Không ngờ nàng ấy muốn chấm dứt với ta.

Chấm dứt? Cả đời này chúng ta cũng không thể nào chấm dứt được.

Nàng ấy nói chuyện với khí thế, ánh mắt linh hoạt, đâu có vẻ gì là bệnh nhân.

Tiểu cô nương này, đóng kịch giỏi.

Nhưng ta nhìn thấy trong mắt nàng ánh sáng, một ánh sáng mang hy vọng, là điều ta chưa từng thấy kể từ khi nàng vào phủ.

Có vẻ Lam Nhất quyết tâm muốn rời đi.

Ta đành đánh cược, cược rằng cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi.

Ta giả vờ mất trí nhớ.

Nhưng tiểu cô nương này không dễ lừa, nàng ấy rất thông minh, có nhiều mưu kế.

Nàng ấy sẽ gọi một đại phu đến, rồi lại gọi thêm một đại phu nữa.

Chỉ là nàng ấy không biết.

Trước khi nhảy xuống thuyền, ta đã nhét hai phân đồng tiền vàng vào đế giày.

Không sợ bị ướt, lại có thể dùng khi ta không còn đồng nào.

Hai vị đại phu thấy đồng tiền, cười tươi như hoa.

Ta có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên nàng ấy, gọi nàng ấy là tỷ tỷ.

Mùa hè mưa bão nhiều.

Ta lo nàng ấy sợ, nên chạy đến phòng của nàng.

Khi nàng ấy ôm ta, trong đầu ta hiện lên vô số lý do để ở lại.

Nàng ấy có lẽ đã quá sợ hãi nên không nhận ra lời bào chữa vụng về của ta.

Ta thành công ở lại bên cạnh nàng, đây là lần đầu tiên từ khi thành hôn ta ngủ ngon đến vậy.

Khi Lam Nhất ngủ say, trông nàng rất thoải mái, lúc thì duỗi tay duỗi chân, lúc thì cuộn tròn như một con mèo nhỏ trong lòng ta. Đôi lúc còn đặt chân lên người ta.

Thật là một tiểu cô nương nghịch ngợm.

Sáng hôm sau, nàng ấy nói muốn tìm việc làm.

Ta năn nỉ mãi để nàng ấy đồng ý cho ta ra ngoài cùng, hình ảnh nàng ấy nỗ lực muốn kiếm tiền khiến ta nhớ mãi.

Cuối cùng, nàng ấy nghe theo ý kiến của ta, mua vải về may y phục.

Ta vừa quạt cho nàng, vừa đưa ra ý kiến, bọn ta hỏi đáp, thảo luận với nhau.

Ta ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.

Ta thực sự say mê, lưu luyến cảm giác bấy giờ.

Khi nàng ấy hoàn thành bộ y phục mang đến cửa hàng thêu, ta tranh thủ lúc đó bảo hộ vệ bắt chuột.

Nàng ấy sợ chuột, điều này ta đã phát hiện khi ở Lý gia.

Khi nàng ấy trở về, ta đã chuẩn bị một màn kịch giữa người và chuột.

Trước mặt nàng, ta cởi áo rửa mặt.

Sự nho nhã của ta đã tan thành mây khói, sự nghiêm túc và liêm khiết của ta đã bị ném ra ngoài cửa sổ.

Ta vốn không phải người như thế này.

Cho đến khi gặp nàng ấy, ta mới có ham muốn riêng tư.

Ta học cách nũng nịu, học cách giả ngốc, học cách không biết xấu hổ.

Chỉ để có thể theo đuổi nàng ấy.

Ngày hôm sau nàng ấy đến cửa hàng thêu, khi về mắt nàng ấy sáng rực lên.

Nàng nói bộ y phục của nàng đã được bán ngay lập tức, còn nói chủ cửa hàng rất hài lòng với nàng ấy.

Nàng ấy rất vui, miệng cười không ngớt.

Ta thấy nàng vui, ta cũng vui theo, liền khuyến khích nàng ấy theo đuổi ước mơ của mình.

Và ta cũng nhân cơ hội này để điều tra Phó Lễ.

Ngày đầu tiên Lam Nhất đi làm, ta đã nhớ nàng ấy rồi.

Nỗi nhớ thúc giục ta đi tìm nàng ấy.

Khi Lam Nhất thấy ta, nàng rất vui vẻ.

Ta đưa cho nàng ấy xiên kẹo hồ lô mà nàng ấy thích ăn.

Nhưng không kìm được, ta muốn hôn lên môi nàng.

Ta càng ngày càng say mê nàng.

Ngày hôm sau.

Ta muốn thổ lộ tình cảm với nàng ấy.

Nhưng ngày hôm đó khi thấy ta, nàng liền chạy đi.

Ta hoảng sợ.

Ta sợ nàng ấy ghét bỏ ta, sợ nàng ấy vì thế mà rời xa ta, không muốn gặp lại ta nữa.

Nhưng nàng ấy nói, nàng ấy đã để ý ta.

Đúng vậy, người ta yêu cũng để ý đến ta.

Hóa ra không phải chỉ có ta đơn phương.

Ta xúc động ôm nàng ấy lên, tình cảm không thể kiềm chế.

Bầu trời đều nhuốm màu hồng.

Ta cõng nàng đến cửa hàng thêu, khi về hộ vệ tới nói rằng người của Phó Lễ đã tìm đến Hoài An.

Ta muốn đi tìm nàng ấy.

Nhưng nàng ấy lại phát hiện trước là ta đang giả vờ.

Nàng ấy rất giận, giống như một đứa trẻ lớn tuổi, cằn nhằn trách móc ta.

Ta rất vui, cuối cùng nàng ấy cũng biết ghen, cuối cùng cũng quan tâm đến ta.

Cuối cùng nàng ấy bị ta năn nỉ mãi mới chịu tha thứ.

Bọn ta quay lại Phó gia, xử lý Phó Lễ và thiếp của hắn ta.

Nhưng vì công việc, bọn ta lại bận rộn riêng.

Ta rất nhớ Lam Nhất, vào ngày sinh nhật của nàng, ta đã kịp trở về.

Nàng ấy đã mang thai, được hai tháng rồi.

Ta xúc động vô cùng, muốn hét lên cho cả thế giới biết, ta sắp làm cha.

Ta cảm ơn nàng ấy, vì đã bước vào cuộc đời ta, cùng ta sống hết quãng đời còn lại.

Thật tuyệt, ta đã có người mình yêu, nàng ấy tên là Lý Lam Nhất, là duy nhất của ta.

-Hết-