Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NIÊN NIÊN YẾN HOÀI Chương 4 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

Chương 4 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

5:19 chiều – 20/12/2024

17

Yến Hoài nhận lệnh dẫn quân, việc đầu tiên hắn làm là đưa ta và các nữ quyến nhà họ Thích đến quân doanh.

Ta và mọi người bị nhốt trong xe tù, dưới cái nắng gay gắt, miệng khô khốc không còn giọt nước.

Họ khóc lóc bên tai ta, âm thanh ồn ào đến nhức óc. Ta bịt tai, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại bị một người túm lấy tóc.

“Rõ ràng là lỗi của đại phòng nhà họThích, sao lại liên lụy đến những  nữ nhân vô tội như chúng ta?”

Họ phun nước bọt vào người ta, gọi ta là sao chổi, nói ta làm chủ nhà mà liên lụy đến họ.

“Thích Phù, nếu không phải ngươi làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, hoàng thượng làm sao tru diệt cả nhà họ Thích?”

Đến lúc này, ta mới chợt nhận ra, cha đã giấu ta những gì.

Hóa ra, tỷ tỷ ta vốn là người tài hoa, tâm tính cao ngạo, từng viết những bài văn đại nghịch bất đạo, lan truyền khắp phố chợ.

Khi hoàng đế phát hiện ra đã quyết ý tru di Thích gia, nhưng sau lại nghĩ ra một cách khiến Thích gia sống không bằng chết.

Nam làm nô, nữ làm kỹ.

Hoàng đế Nam Triều muốn để một nữ nhân kiêu ngạo như thế gãy chết nơi quân doanh, nhưng không ngờ, nàng đã được tráo đổi.

Người bị đưa đến quân doanh, hóa ra lại là phế vật của Thích gia.

Thật nực cười.

Ta không kìm được mà bật cười thành tiếng, ánh mắt mọi người nhìn ta như nhìn một kẻ điên.

Có lẽ sợ lây bệnh, họ lập tức lùi xa khỏi ta.

Giờ nghỉ trưa, Yến Hoài đưa cho ta một túi nước.

Tóc ta đã rối thành từng mảng, còn sinh cả chấy rận, bẩn thỉu đến không chịu nổi.

Trên chiếc áo tù dơ bẩn đầy dấu vết của nước bọt và nhục mạ, ta giờ đây không khác nào một mụ đàn bà điên.

Còn Yến Hoài vẫn sạch sẽ, bụi đường hành quân không làm giảm chút nào vẻ quý phái của hắn.

Hắn vẫn là công tử phong nhã, không dính chút bụi trần.

“Ngươi biết tội của tỷ tỷ, đúng không?”

Thì ra từ đầu, ân điển ngươi cầu không phải vì ta, mà là vì tỷ tỷ.

Còn ta, chẳng qua chỉ là kẻ chết thay trong trò tráo đổi của các ngươi, đúng chứ?

“Niên Niên, nàng cố gắng chịu đựng, ta nhất định sẽ cứu nàng trở về.”

Ta lạnh lùng đáp:

“Yến Hoài, ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

18

Gần đến quân doanh, loạn phỉ bất ngờ tấn công. Quan binh mở cửa xe tù để các nữ nhân tự mình chạy thoát thân.

Ta bị một đám người truy đuổi đến sát vách đá dựng đứng.

Phía trước là đao kiếm bức ép, phía sau là vực sâu trăm trượng. Khi nhảy xuống, ta mơ hồ nghe thấy ai đó xé lòng gọi tên ta:

“Niên Niên ——”

Nhưng rất nhanh, ta chẳng nghe được gì nữa, chỉ còn tiếng gió rít bên tai.

Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một ni cô đang hái nấm.

Bà ấy nhìn thấy ta, dường như sợ hãi giật mình, hỏi ta là người hay ma, tên gọi là gì?

“Niên… Niên…”

Ta thều thào không rõ, rồi bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, ta đã mất trí nhớ.

Sư thái nghĩ ta gọi “Niệm”, lại thêm lúc đó bà đang hái nấm, bèn đặt tên cho ta là “Niệm Cố”.

Một giấc mơ qua, ta bất ngờ nhớ lại tất cả.

Thị nữ thân cận của Yến Hoài nói với ta rằng, Yến Hoài không phải chưa từng đi tìm ta. Nhưng ta được cứu quá nhanh, mà am ni cô lại ẩn sâu nơi thâm sơn cùng cốc, như chốn đào nguyên.

Hắn lật tung các làng mạc xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng ta.

Hắn suy sụp trong một thời gian dài, ngày ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu. Ngay cả khi tỷ tỷ đến cầu hắn vực dậy tinh thần cũng chỉ nhận được những lời lạnh lùng:

“Ta không muốn gặp ngươi nữa. Nếu không phải vì ngươi, ta đã không mất Niên Niên.”

Tỷ tỷ mạo danh thân phận của ta mà chạy đến gặp Trưởng công chúa, lớn tiếng nói về lời hẹn của quân tử, muốn thành thân với Yến Hoài.

Nhưng nàng lại khiến Trưởng công chúa chướng mắt.

Công chúa lén bỏ thuốc vào đồ của tỷ tỷ khiến nàng trở nên uể oải, cuối cùng lấy một lý do vô lý, đưa tỷ tỷ vào Phổ Tế Đường – nơi giam giữ toàn người điên.

Còn Yến Hoài, mặc kệ tất cả, chỉ ngày ngày tìm ta dưới chân vách đá.

Người ta nói rằng nữ tù kia đã chết, khuyên hắn từ bỏ, nhưng hắn không nghe, cũng không muốn tin.

Tại nơi ta nhảy xuống, hắn dùng tay không bới những tảng đá, bới đến mức tay rách da, máu thịt bầy nhầy.

Cuối cùng, hắn chỉ tìm thấy một mảnh áo tù của ta.

Mảnh vải nát ấy thấm đầy máu.

Hắn tìm ta suốt ba tháng mà tựa như trải qua ba năm, đến mức tóc ngả hoa râm.

19

Sau tiệc mừng thọ, ta bị Yến Hoài bắt cóc, nhốt trong một biệt viện nơi khe núi, hắn ngày ngày đến thăm ta.

Hôm nay mang đèn thỏ, ngày mai mang bánh quế hoa, mỗi ngày mỗi khác, không món nào trùng lặp.

Nhưng ta chẳng đụng đến thứ gì, chẳng ăn thứ nào.

Hắn từng là thiếu niên nổi danh khắp kinh thành, là công tử cao quý của danh gia vọng tộc, nay lại thấp hèn như viên cát hạt bụi, gượng cười hỏi ta:

“Niên Niên thích gì? Ta đều có thể tìm cho nàng.”

Ta nhìn hắn, trong lòng khẽ thở dài.

“Hà tất phải như vậy, Yến Hoài. Ngươi biết đấy, ta đã không còn thích ngươi nữa.”

Hắn bỗng luống cuống, trên gương mặt tuấn tú ngày nào thoáng hiện vẻ bất an.

“Niên Niên, từ nay về sau, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa.”

Hắn tiến lên một bước, ta liền lùi lại một bước.

Hắn đành cười bất lực:

 “Đừng sợ, ta sẽ không ép buộc nàng.”

Ta lắc đầu:

 “Yến Hoài, những chuyện đã qua, đều đã qua rồi. Ngươi có thể buông tha cho ta không?”

“Niên Niên, ta muốn bù đắp cho nàng.”

“Hà tất phải thế. Ta đã không còn thích ngươi, cũng không muốn hận ngươi nữa. Hãy để ta đi đi.”

Hắn sốt ruột, ánh mắt sắc lạnh kéo dài đến đuôi mày.

“Nàng muốn đi đâu, đi tìm Thác Bạt Huyền sao?”

Ta theo bản năng gật đầu:

“Ta mất tích đã lâu, hẳn là hắn đang rất lo lắng.”

“Vậy ta thì sao? Ta đã tìm nàng lâu như vậy, nàng không thể nhìn ta thêm một lần nữa sao?”

Ta cảm thấy mệt mỏi, ánh mắt dừng trên mũi giày.

“Yến Hoài, nếu có thể, kiếp này kiếp sau, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Từ khi ngươi chọn tỷ tr của ta, ta đã tuyệt vọng rồi.”

“Khi ta định xuất gia, chính Thác Bạt Huyền đã cứng rắn kéo ta trở lại.”

Yến Hoài nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng, ánh mắt dần trở nên vô lực.

“Cuối cùng, vẫn là ta đến quá muộn sao?”

20

Yến Hoài nói rằng sẽ đưa ta về vào ngày hôm sau, nhưng đêm đó ta bị đánh thức bởi tiếng binh khí.

Ánh trăng mờ ảo, hương quế lan tỏa khắp không gian.

Thác Bạt Huyền và Yến Hoài, kiếm chạm đao, hai người giao đấu.

Cả hai đều mặc bạch y, một người thanh cao thoát tục, một người đầy khí khái tuổi trẻ.

Dáng vẻ cao ngạo, động tác kiếm múa như hoa, quả thực khiến người xem say lòng.

Qua vài hiệp, cả hai cuối cùng cũng ngừng tay.

Ta không kìm được, vỗ tay hoan hô:

O”Hay lắm, thêm một hiệp nữa đi!”

May mà ta không có tiền trong tay, nếu không thật sự muốn ném vài đồng xu xuống dưới.

Yến Hoài nói gì đó với Thác Bạt Huyền, khiến hắn đen mặt, rồi dẫn ta về cung.

Ta lẽo đẽo theo sau hắn, giống như gà con đi theo gà mẹ.

Hắn ôm nỗi tức giận một mình, suốt cả ngày không nói lời nào với ta.

Ta ngược lại lại cảm thấy yên tĩnh, thật nhẹ nhàng.

Nhưng không ngờ đến đêm, hắn lại trèo lên giường ta, nói muốn hỏi cho rõ ràng.

“Nàng có phải vì Yến Hoài mà nhớ tình cũ, không cần ta nữa?”

Câu này nghe có chút ấm ức, ta khẽ xoa đầu hắn.

“Thái tử điện hạ, chàng là Đông Cung Thái tử, chứ không phải Đông Cung dấm chua.”

“Yến Hoài nói, nếu một ngày nào đó nàng không yêu ta nữa, hãy trả nàng lại cho hắn.”

Ta lập tức “phì phì phì”.

“Ta với Yến Hoài đã sớm đường ai nấy đi, ta đi thế nào cũng không liên quan đến hắn.”

Thác Bạt Huyền đột nhiên nhíu mày.

“Thế còn ta? Nàng sẽ cùng ta đi tiếp chứ?”

Ta khẽ chạm vào đôi mày đang cau lại của hắn, bật cười thành tiếng.

“Ta đã lên thuyền giặc rồi, còn trốn được sao?”

Hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, cùng ta mười ngón đan vào nhau.

Đêm thật đẹp, mong rằng ta như sao, ngươi như trăng, mỗi đêm tỏa sáng rực rỡ bên nhau.

21 Ngoại truyện: Thác Bạt Huyền

Ta là một hoàng tử không được sủng ái.

Năm mười ba tuổi, ta bị hoàng huynh xem như quân cờ, đưa đi làm sứ thần đến Nam Triều.

Tuy là hoàng tử, nhưng thân phận thấp kém, lời nói chẳng trọng. 

Ta không thông thạo lễ nghi Nam Triều nên đã gây ra không ít trò cười, thậm chí còn nhấc chiếc chậu vàng dùng để rửa tay trước bữa ăn lên uống một ngụm lớn, khiến hoàng tộc và các thế gia tử cười nhạo.

Chỉ có một người, biết rõ là sai, nhưng vẫn cố ý làm theo.

“Nước này uống ngọt lắm.”

Nàng trợn mắt nói dối, giúp ta gỡ rối.

Sau đó, Tam hoàng tử Nam Triều cầm lấy miếng ngọc bội của ta, giả vờ vô ý làm rơi, rồi dẫm nát thành từng mảnh.

Đó là vật duy nhất mẫu phi ta để lại cho ta, nhưng ta chỉ có thể cười gượng, nói rằng mình không cẩn thận.

Nàng không nói một lời, liền giơ chân đá thẳng vào người Tam hoàng tử khiến hắn ngã lăn ra đất, mặt mũi bầm dập.

“Tam hoàng tử, xin lỗi nhé, ta cũng không cẩn thận.”

Ta vốn cảm thấy nàng nhiều chuyện, nhưng nàng lại cười, ghé sát tai ta nói nhỏ:

“Tỷ tỷ của ta dạy rồi, thấy chuyện bất bình phải rút đao tương trợ. Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”

Trong lòng ta bỗng thắt lại, như có thứ gì nắm chặt khiến ta không thở được.

Lúc ấy, lòng ta đột nhiên nặng nề.

Sau khi về Bắc Triều, ta nghĩ mình sẽ dần quên đi, nhưng lại luôn nhớ tới bóng hình năng động của nàng.

Ta ẩn nhẫn suốt ba năm, từng bước từng bước tiến lên, cuối cùng cũng đạt được ngôi vị Thái tử.

Đúng lúc ấy, thám tử báo tin, nhà họ Thích phạm tội.

Ta cứ ngỡ Yến Hoài đã cầu được đặc xá cho nàng, nhưng lại nghe tin mật báo rằng, Thích Niên và Thích Phù đã tráo đổi thân phận.

Yến Hoài không bảo vệ được nàng, vậy thì chỉ có thể là ta.

Ta phái người âm thầm đi theo nàng, nhưng vẫn bị lũ sơn phỉ chặn đường, để lạc mất nàng.

Cuối cùng, khi tìm thấy nàng ở một ngôi chùa nơi đào nguyên, nàng đã mất trí nhớ, còn nói muốn xuất gia làm ni cô.

Ta chỉ còn cách giữ nàng bên mình, như bóng với hình, cố gắng dùng tay trần hái sao, bước vào trái tim nàng.

Có lẽ nàng đã sớm quên.

Nhiều năm trước, một đêm trong hoàng cung Nam Triều, ta bị lạc đường. Khi đó nàng xách một chiếc đèn thỏ, như từ trên trời giáng xuống, dùng ánh sáng mờ nhạt ấy dẫn đường cho ta.

Gió đêm nhẹ nhàng, ta cứ ngỡ nàng sẽ cùng ta đi đến cuối con đường. Nhưng Yến Hoài lại xuất hiện giữa chừng, tìm nàng trở về phủ.

“Niên Niên, ta tới đưa nàng về nhà.”

“Được thôi, được thôi.”

Khi nhìn thấy Yến Hoài, nụ cười của nàng rạng rỡ như hoa, trong mắt chỉ có hắn.

Hai người trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi vừa lứa.

Tim ta nhói lên một chút, ta nghĩ, có lẽ là do gió đêm quá lạnh.

Nàng mỉm cười từ biệt ta:

“Ta không thể tiếp tục đi cùng ngươi nữa, ta phải về nhà rồi. Ngươi chỉ cần đi theo con đường này, sẽ đến được quán hội đồng.”

Ta muốn níu giữ, nhưng không biết mở lời thế nào, chỉ có thể nhìn nàng và Yến Hoài ngày càng xa, cuối cùng chẳng còn thấy gì.

Thời gian thấm thoắt như bóng câu qua cửa sổ.

Lần này, cuối cùng ta cũng nắm được tay nàng, có thể cùng nhau đi tiếp.

End