Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NIÊN NIÊN YẾN HOÀI Chương 3 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

Chương 3 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

5:19 chiều – 20/12/2024

11

Trên bàn tiệc có không ít mỹ nhân múa hát giúp vui, vạt áo bay phất phơ, hương thơm thoang thoảng, tựa hoa sen trong khói thu.

Ta cảm thấy có chút đau bụng nên đứng dậy đi tìm nhà xí, khi trở về thì bị Yến Hoài chặn lại.

“Yến tiểu tướng quân sao lại ở đây? Chẳng lẽ nhà xí quanh đây mát mẻ thích hợp để hóng gió?”

Hắn đỏ mặt, miễn cưỡng nói:

“Niên Niên, ta tới đưa nàng về nhà.”

“Ta tên là Niệm Cố.”

“Niệm Cố, ta tới đưa nàng về nhà.”

Ta cau mày, lướt qua người hắn.

“Ta với tướng quân vốn không quen biết, xin tướng quân tự trọng.”

Hắn giữ lấy tay áo ta, giọng nói run rẩy:

“Không phải vậy, nàng và ta đã đính ước từ nhỏ, ta từng gửi đủ tam thư lục lễ, chỉ chút nữa thôi, nàng đã là thê tử của ta rồi.”

Thê tử của hắn?

Nghe đồn, Nhị tiểu thư nhà họ Thích đã hóa điên, còn bị giam tại Phổ Tế Đường.

Hai đóa hoa song sinh nhà họ Thích, một người gãy nát nơi quân doanh, một người gãy nát trong nhà giam điên loạn.

Quả thực khiến người đời thở dài.

“Yến tiểu tướng quân nhớ cố nhân, tại hạ khâm phục, nhưng nhận nhầm thân nhân thì không tốt lắm đâu.”

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, lén lút nói nhỏ:

“Nếu để Thái tử nhìn thấy ta và ngươi cùng nhau, e rằng hắn sẽ chỉnh chết ta mất.”

Ta cảm thấy hơi nóng, khẽ kéo cổ áo, vô tình để lộ vài tấc da thịt nơi cổ, trên đó là vài dấu đỏ do Thác Bạt Huyền để lại.

Hắn thở gấp, bất chợt siết chặt lấy tay áo ta.

“Các người… Hắn…”

Ta lập tức nhảy lùi ba bước, chắp tay nói:

“Xin Yến tướng quân giơ cao đánh khẽ, cho ta một con đường sống, tránh xa ta ra một chút.”

Ta vừa đi được vài bước, hắn liền lén đánh úp sau lưng, làm ta ngất đi.

“Niên Niên, ta đã tìm được cách, nhất định có thể giúp nàng khôi phục ký ức.”

12

Khói hương lượn lờ, ta chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, ta là một tiểu thư không hiểu lễ nghĩa của danh gia vọng tộc, thường bị cha mẹ trách mắng.

Họ luôn nói:

“Con à, nếu con được nửa phần hiểu chuyện như tỷ tỷ của con thì tốt biết bao.”

Ta và tỷ tỷ là song sinh, nhưng từ nhỏ tỷ ấ đã yếu ớt, thường chỉ quanh quẩn trong khuê phòng.

Còn ta thì nghịch ngợm như một thằng nhóc, một ngày không bị đánh thì sẽ trèo lên mái nhà lật ngói.

Mỗi lần cha rút cây roi lớn định đánh ta, tỷ tỷ luôn che chắn trước mặt ta.

“Cha đừng giận, Niên Niên chỉ là còn nhỏ nên ham chơi.”

“A Phù thật hiểu chuyện. Còn A Niên, con và tỷ tỷ là cùng tuổi với nhau, thế mà chẳng bằng một nửa của tỷ tỷ. Thôi được rồi, ai bảo hai tỷ muội các con tình thâm nghĩa trọng.”

Người ta đồn rằng, ta đã lấy mất sức khỏe của tỷ tỷ. Ngày mẫu thân mang thai, nếu không có ta thì khi sinh ra tỷ tỷ đã không yếu ớt như vậy.

Tỷ tỷ hiểu biết, đoan trang, tinh thông cầm kỳ thư họa, là tài nữ xứng danh của nhà họ Thích.

Còn ta, là nỗi sỉ nhục của gia tộc.

Năm ta mười ba tuổi, ta nhập cung làm bạn đọc của công chúa, lại đánh cho tam hoàng tử đang nổi danh thời bấy giờ tơi bời hoa lá.

Lần này, cha thật sự nổi giận, đánh ta ba ngày không xuống nổi giường, chỉ có tỷ tỷ ở bên chăm sóc.

“Niên Niên, bất kể muội làm gì, tỷ tỷ đều tin là muội đúng.”

Tỷ tỷ nói, tỷ ghen tị với ta vì có thể tự do tự tại, nhìn ngắm cả thế giới rộng lớn.

Nhưng tỷ ấy không biết, ta cũng ghen tị với tỷ, vì tỷ nhận được toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ thứ gì tốt đẹp trong nhà, đều được mang đến cho tỷ tỷ trước, phần còn lại mới tới ta.

Ta không dám oán hận, vì trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi.

Đôi khi ta nghĩ, nếu không có ta, liệu tỷ tỷ có thể có một cơ thể khỏe mạnh hơn không?

13

“Niên Niên, không thể tự hạ thấp mình như vậy.”

Chàng thiếu niên tuấn tú đứng bên bờ sông xanh, lời nói của hắn khẽ làm gợn sóng cả hồ nước.

“Muội là muội, tỷ ấy là tỷ ấy, vốn dĩ trời sinh như vậy, muội chưa từng thiếu nợ tỷ tỷ của mình điều gì.”

Đó là Yến Hoài thời thiếu niên, khuôn mặt tuy còn nét ngây thơ nhưng không che lấp được đôi chân mày nổi bật.

Ta ngồi xổm bên hồ, tuy buồn bã nhưng dần dần hiểu ra, liền vỗ vai hắn.

“Không hổ là huynh đệ tốt của ta!”

Ta hài lòng gật đầu, nhưng hắn lại đỏ cả vành tai.

“Niên Niên, nếu ta không muốn làm huynh đệ với muội thì sao?”

Khi đó, ta kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn rộng lượng đáp:

“Không làm huynh đệ? Chẳng lẽ ngươi muốn làm tỷ muội với ta? Tuy hơi khó, nhưng cũng không phải không thể.”

Hắn dường như có chút bực mình, một thân áo trắng như tuyết khẽ lay động, bất ngờ nắm chặt lấy tay ta.

Ta đang câu cá thì bị hắn làm giật mình, đến mức quên cả con cá đang kéo cần.

“Niên Niên, nàng nên biết rằng, hai nhà chúng ta đã có hôn ước.”

Ta nghĩ một chút, quả thực có chuyện này, từ khi ta và tỷ tỷ còn trong bụng mẹ, tiên đế đã ban hôn cho ta và Yến Hoài.

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi định cưới tỷ tỷ của ta à?”

Nghe vậy, hắn gõ nhẹ lên đầu ta.

“Đúng là ngốc, bao lâu rồi, chỉ có nàng là không hiểu lòng ta.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã nghe hắn nói:

“Niên Niên, ta thích nàng.”

Mặt ta khẽ nóng lên, trong lòng lại có chút vui sướng.

Ta và Yến Hoài lớn lên bên nhau, tuổi trẻ ngây thơ, cũng từng có tình cảm với hắn. Nhưng mẫu thân từng nói, Yến Hoài là vị hôn phu của tỷ tỷ, bảo ta phải giữ chừng mực.

Ta vội lùi lại, cười trừ:

“Ngươi đừng đùa nữa, tỷ tỷ của ta là tài nữ nổi danh gần xa, làm sao không xứng với ngươi được?”

Hắn lại bất ngờ nắm lấy tay ta, từng chữ từng lời, như lời thề:

“Trừ Niên Niên, ta không cưới ai khác.”

14

Ngày ta và Yến Hoài đính hôn, trời trong nắng đẹp.

Tỷ tỷ lại bị phong hàn, không thể tham dự. Sau buổi lễ, ta đến thăm tỷ, nhưng gặp phải ánh mắt xa lạ của nàng.

Trong phòng đầy mùi thuốc, nàng mặc áo mỏng, lạnh lùng chất vấn:

“Tại sao? Ngươi đã cướp của ta rất nhiều thứ, tại sao ngay cả Yến Hoài cũng không tha?”

Đó là lần đầu tiên ta biết, hóa ra tỷ tỷ cũng thích Yến Hoài.

Nhưng tất cả đã quá muộn. Ta áy náy trong lòng, liên tục tránh mặt Yến Hoài, thậm chí còn đến gặp cha, xin trả lại hôn ước để tỷ tr gả thay.

Cha quở trách ta một trận, nói ta không biết trời cao đất dày, chuyện đã định, làm sao có thể tùy tiện thay đổi.

“Ngươi mới là vị hôn thê của Yến Hoài, Yến gia.”

Cuối cùng ta cũng vực dậy tinh thần, bắt đầu học cầm kỳ lễ nghi của gia tộc, học cách quản lý gia đình, thậm chí tập nữ công đã bỏ bê từ lâu.

Chỉ mong một ngày nào đó, ta có thể xứng với hắn.

Yến Hoài đến phủ tìm ta, nhưng ta luôn bận rộn, mỗi lần ra đón hắn đều là tỷ tỷ.

Tỷ tỷ thay ta xin lỗi, cùng hắn đàm luận thơ ca, chơi cờ.

Tỷ tỷ dịu dàng, thân thiện, hiểu lòng người, là tri kỷ hiếm có, cũng là đóa hoa biết nói trong nhân gian.

Ánh mắt Yến Hoài nhìn tỷ tỷ dần thay đổi, không biết từ khi nào, ở bên ta hắn thường vô tình nhắc đến tỷ ấy.

“Sinh nhật của A Phù sắp tới, nàng nói muốn một quyển Thủy Kinh Chú, Niên Niên, nàng muốn gì?”

Ta nên cảm thấy may mắn vì hắn vẫn nhớ sinh nhật ta. Nhưng hắn đã đặt tỷ tỷ lên trước, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra ánh mắt của hắn  dịu dàng bao nhiêu khi nhắc đến tỷ tỷ.

Ta giữ nụ cười dịu dàng của một quý nữ, đáp:

“Chỉ cần là đồ ngươi tặng, ta đều thích.”

Mặt Yến Hoài đỏ lên:

 “Niên Niên, nàng cười như vậy, thật sự rất giống A Phù.”

15

Ngày cưới của ta và Yến Hoài càng lúc càng gần, phủ đệ treo đèn kết hoa, náo nhiệt chuẩn bị.

Nhưng ngay lúc ấy, nhà họ Thích bị kết tội mưu phản, gia đình bị tru diệt. Cha ta im lặng không biện giải một lời.

Mẫu thân ôm lấy tỷ tỷ khóc đến chết đi sống lại:

 “A Phù đáng thương của ta, sao có thể đến nơi nhơ bẩn như vậy?”

Tỷ tỷ yếu ớt tựa như liễu rủ trong gió, nhưng giọng nói lại kiên quyết:

“Mẹ, thay vì làm quân kỹ trong quân doanh, con thà chọn cái chết.”

Cha không nói một lời nào, nhưng lại tự vẫn trong từ đường vào đêm trước khi bị lưu đày làm nô.

Yến Hoài quỳ trước cửa cung suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cầu được một ân điển cho ta.

Nhưng ngay trước ngày ta được thả, mẫu thân đã quỳ xuống đất, cầu xin ta nhường cơ hội cho tỷ tỷ.

“Niên Niên, con hãy thương xót A Phù một chút, cũng hãy thương mẫu thân một chút. Tỷ tỷ con từ nhỏ đã thương yêu con, nếu không phải vì con khi còn trong bụng ta đã tranh hết dinh dưỡng của con bé thì con bé làm sao đến nỗi ốm yếu như vậy.”

Ta quỳ trên đất, tay nắm chặt thành quyền.

“Mẫu thân, con cũng là con gái của người, sao người không thể nghĩ cho con một lần?”

Mẫu thâ ngẩng đầu, nhưng trong mắt bà không có ta, chỉ có tỷ tỷ.

“Con từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh nặng, nhưng tỷ tỷ của con thì không giống vậy. Thân thể con bé yếu ớt, nếu vào nơi đó, làm sao sống nổi?”

Lúc này, tỷ tỷ bước tới đỡ lấy tay mẫu thân, nước mắt như hoa lê trong mưa:

“Mẫu thân, người đừng nói nữa, đừng ép Niên Niên, chỉ cần con chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Ta nghe mà lòng rối bời, đúng lúc ấy, Yến Hoài đến.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt đầu tiên không dành cho ta, mà dừng lại ở dáng vẻ đáng thương của tỷ tỷ.

Sau khi mẫu thân cầu xin ta không thành, bà quỳ từng bước đến trước Yến Hoài, nước mắt giàn giụa cầu cứu.

Thật lâu sau, Yến Hoài mới nhìn về phía ta, lời nói tựa băng nhọn xuyên thấu lòng ta:

“Niên Niên, lời của Thích phu nhân không sai. Nếu A Phù vào nơi đó, nàng sẽ chết.”

16

Ta cười, nụ cười điên cuồng.

“Yến Hoài, ngươi điên rồi sao? Ta mới là thê tử của ngươi!”

“Niên Niên, nàng không giống, thân thể nàng tốt, nhất định có thể chịu đựng được…”

Hóa ra hắn cũng nghĩ như vậy. 

Ta cười, cười mãi rồi bật khóc. Giữa đất trời bao la, ta chẳng có ai để dựa vào.

Ta khóc đến đứt ruột đứt gan:

“Nhưng ta cũng sẽ chết mà!”

Ta đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay hắn, muốn hắn nhìn ta thật kỹ, nhớ lại tình cảm trước kia của chúng ta.

“Niên Niên, nàng bình tĩnh lại!”

Ta không thể khống chế được bản thân, lòng đầy hoảng loạn nói:

“Không phải ngươi đã nói không cưới ai ngoài ta sao? Yến Hoài, là ngươi đã đến trêu chọc ta trước!”

Ta sợ Yến Hoài cũng như mẫu thân mà bỏ rơi ta, liền vô thức dùng móng tay cào mạnh, để lại vết hằn đỏ trên cổ tay hắn.

Hắn lại xoay tay giữ chặt, bẻ từng ngón tay ta.

“Niên Niên, ta cứ nghĩ nàng là người trọng tình nghĩa, không ngờ nàng cũng là kẻ tham sống sợ chết.”

Hóa ra, hắn nghĩ ta như vậy.

Người từng nói không lấy ai ngoài ta, giờ lại đứng trên đỉnh cao của đạo lý mà mỉa mai, chế nhạo ta là kẻ tham sống sợ chết.

Ta cười lớn, ngã xuống đất.

“Yến Hoài, đời này ta hối hận nhất là quen biết ngươi.”

Hắn nắm lấy tay tỷ tỷ, tỷ tỷ cúi đầu e thẹn nhìn hắn, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu. Hai người tay trong tay chậm rãi bước đi.

Trước khi rời đi, hắn nói với ta:

“Nàng nhẫn nhịn một chút, chờ ta đến đón nàng.”