6
Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, đột ngột đấm mạnh vào thân cây bên cạnh khiến bầy chim trên cây kinh động bay tán loạn.
Giữa rừng cây, chim muông tản đi khắp nơi, giọng nói hắn trở nên khàn khàn:
“Là ta đáng chết.”
Hắn bước tới gần, đưa tay chạm lên vết sẹo hình trăng khuyết trên trán ta, một lúc lâu mới chậm rãi mở lời:
“Niên Niên, là ta có lỗi với nàng, ta đến muộn rồi.”
Ta né tránh bàn tay hắn, lùi ra sau thân cây.
“Ta thật không phải Niên Niên, ngươi đến muộn hay sớm, có liên quan gì đến ta?”
Ta cảm thấy mình đã gặp phải một kẻ điên không thể lý lẽ, nhưng hắn sức mạnh quá lớn, ta chỉ có thể bị hắn kéo đi.
Bị dồn đến đường cùng, ta nắm lấy tay hắn, hung hăng cắn một cái.
Rừng sâu heo hút, mùa thu lá hoa đã úa vàng. Hắn không nói lời nào, lặng lẽ chịu đựng, không phản kháng.
Ta cắn rất mạnh, thậm chí trong miệng đã nếm được vị máu tanh nhạt, mới lấy lại được bình tĩnh, vội vã hất tay hắn ra.
Ánh nắng rơi rải rác trong rừng, ta ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy Thác Bạt Huyền vận bộ y phục Hồ, tay cầm cung tên, dường như đang truy tìm con mồi mà tới.
Hắn vốn là người được ngưỡng vọng, nhưng lúc này lại đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm, tựa như một quả pháo sắp nổ tung.
“Yến Hoài, ngươi gan lớn thật.”
Ta như nhìn thấy cứu tinh, liền chạy nhanh về phía hắn. Chỉ còn vài bước chân thì hắn đã vươn cánh tay dài, kéo ta vào trong lòng.
“Niệm Cố, nàng khiến Cô phải tìm khắp nơi, thật sự là rất giỏi.”
Ta ở cạnh Thác Bạt Huyền gần ba tháng, ít nhiều cũng hiểu tính cách của hắn. Nếu hắn vui vẻ, hắn thích dùng chữ “ta”; còn khi tức giận, hắn sẽ xưng “Cô”.
Nếu hắn thốt lên những lời như “thật tốt lắm” một cách âm u khó chịu, điều đó có nghĩa hắn đang rất rất giận, mà kiểu giận này không thể dỗ dành trong một sớm một chiều.
A di đà Phật, ta tự vì mình mà đốt một nén hương.
Ta thật thê thảm….
Ta vốn ở trong am ni cô yên ổn, đã chọn xong ngày cạo đầu, nhưng Thác Bạt Huyền tìm tới, hết lời thuyết phục, khăng khăng rằng ta là người định mệnh của hắn.
Hắn còn quyên một khoản tiền hương khói lớn khiến sư thái không còn cách nào khác đành đuổi ta ra ngoài để trả nợ.
Trước khi rời đi, sư thái nói với ta:
“Niệm Cố, đây là kiếp nạn của con.”
7
Thác Bạt Huyền ném ta vào trong suối nước nóng, sau đó hung hăng hôn tới.
Tóc ta đã xõa tung, mái tóc dài trong nước như rong rêu quấn lấy thân thể hắn.
Hắn cười, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn:
“Hóa ra Niệm Cố không thể rời xa ta như vậy.”
Ta có chút xấu hổ, khi lưng chạm tới tường gạch bạch ngọc, liền thuận thế lật người, nhảy lên để thoát ra.
Nhưng khi sắp thành công thì lại bị hắn nắm lấy cổ chân, kéo trở lại.
Hơi nước lượn lờ, làm gương mặt tựa ngọc của hắn càng thêm thoát tục như thần tiên, chỉ là hành động của hắn quá đỗi ngang tàng, không xứng với vẻ ngoài thanh cao đó.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
Ta trong nước bị sặc vài ngụm, chân không đứng vững đành bám lấy cánh tay hắn, hỏi với giọng tức giận.
Hắn cười như gió xuân, ngón tay trắng ngần tựa bạch ngọc chạm lên môi ta, nhẹ nhàng lau đi, rồi cạy mở đôi môi, từ từ đưa ngón tay vào, lướt qua hàng răng trắng bạc.
Khi ngón tay hắn lướt qua mặt trong hàm răng, ta không kiềm được mà cả người run rẩy.
“Ngươi đã cắn hắn sao?”
Ta có chút bối rối, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
“Là hắn ép ta trước, hắn cứ khăng khăng nói ta là Niên Niên, còn nói muốn đưa ta đi.”
Thác Bạt Huyền vẻ mặt âm trầm khó lường, ta không sao đoán được hắn nghĩ gì.
“Ngươi muốn theo hắn đi không?”
“Không muốn, đó chỉ là một kẻ điên mà thôi.”
Kẻ điên đội lốt mỹ nhân.
Thác Bạt Huyền bật cười, là một tiếng cười sảng khoái không chút kiềm chế.
Hắn ghé sát tai ta, hơi thở như lan tỏa:
“Trừ ở bên cạnh ta, cả đời này, nàng chẳng thể đi đâu được.”
Lời vừa dứt, hắn lại cúi xuống hôn ta. Ta ởtrong nước không tìm được điểm tựa, đành phải ôm chặt lấy cổ hắn.
Suýt nữa quên mất, người trước mắt tuy có dung mạo xuất sắc, nhưng thực chất vẫn là một kẻ điên không hơn không kém!
8
Ta bị Thác Bạt Huyền cấm túc.
A Thanh mang đến cho ta một quyển truyện đang rất thịnh hành ngoài phố, tên gọi Thanh Mai Truyện, nói rằng câu chuyện này dựa trên nguyên mẫu thực tế.
Yến gia và Thích gia đều là danh gia vọng tộc của Nam Triều.
Thích gia vốn bị kết án tru di cả tộc, nhưng nhờ Yến gia hết lòng cầu xin, cuối cùng đổi thành lưu đày cả nhà, nam làm nô, nữ làm kỹ.
Yến Hoài là con trai trưởng của Trưởng công chúa Nam Triều, thân phận tôn quý.
Để bảo vệ vị hôn thê thanh mai trúc mã của mình, hắn đã quỳ trước cửa cung suốt ba đêm, không ăn không uống.
Hoàng Thái hậu thương yêu cháu ngoại, ép vua Nam Triều Lưu Nghĩa chấp nhận lời thỉnh cầu, bảo toàn tính mạng cho Nhị tiểu thư nhà họ Thích – người đã đính ước với Yến Hoài.
Một thời gian, khắp nơi đều ca ngợi Yến gia trọng tình trọng nghĩa, Yến tiểu lang quân đối với Thích Nhị tiểu thư quả thực si tình vô hạn.
Ta lại cảm thấy đó chỉ là sự giả dối cùng cực.
“Đúng là mớ chuyện rối ren, nếu hắn thực sự trọng tình nghĩa với vị hôn thê kia, cớ sao lại không nhận ra người trước mắt mình?”
Lần trước còn kéo ta gọi là “Niên Niên”, Thích Nhị tiểu thư Thích Niên thật đáng thương, lại vướng phải một kẻ điên như thế.
A Thanh bặm môi, khẽ nói:
“Cô nương đừng hiểu lầm, Yến tiểu tướng quân nhất định là có nỗi khổ riêng.”
“Hắn không có miệng sao? Có khổ sở gì không thể nói rõ ràng? Nói qua nói lại chỉ tổ thêm hiểu lầm. Những truyện kiểu này thật phiền, lúc nào cũng viết về mấy gã ậm ờ, chẳng lẽ thiên hạ không còn người đàn ông nào tốt hơn sao?”
“Cô nương, Thái tử điện hạ…”
Ta cứ tưởng nàng định thay Thác Bạt Huyền biện minh, liền lắc đầu nói:
“Chủ tử của các ngươi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Ta chỉ cắn Yến Hoài một cái thôi mà hắn đã cắn lại ta mấy lần! Ngươi nói xem, hắn là chó sao? Hay hắn thực sự thích Yến Hoài, nên trút giận lên ta?”
Ta đang nói đến hăng say, ngẩng đầu lên vừa hay lại thấy Thác Bạt Huyền đứng ở cửa.
Hắn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thong dong, dung mạo thanh cao thoát tục, quả là chỉ để ngắm nhìn chứ không thể mạo phạm.
Ta vội vàng đổi giọng, nén lương tâm khen ngợi:
“Chủ tử của các ngươi đích thực là nam tử hiếm có trên đời… ờm… vừa đẹp vừa tốt…”
9
Ta thật hối hận, thật sự.
Ta biết Thác Bạt Huyền là kẻ vô lại, nhưng không ngờ hắn lại có thể vô lại đến mức như vậy, hỏi ta không biết bao nhiêu lần:
“Cô có tốt không?”
Ta nói “tốt” vẫn chưa đủ, hắn nhất quyết bắt ta thêm chữ “ca ca” phía sau.
Hắn chạm tay lên mái tóc ướt mồ hôi của ta, vẫn chưa thỏa mãn, nói:
“Vài ngày nữa là sinh thần của Yến tướng quân, Niệm Cố muốn đi không?”
Yến Giang là cha của Yến Hoài.
Từ khi Bắc Triều thống nhất Nam Triều, ông trở thành một nhân vật mới nổi trong triều đình.
Dẫu văn nhân Nam Triều không coi trọng ông, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến vị thế ngày càng cao của ông ở Bắc Triều.
Ta vốn không muốn đi, nhưng lại nghe hắn nói:
“Nghe nói tiệc mừng sẽ có những món ăn đặc sắc của Nam Triều, đầu bếp nhà họ Yến từng là bếp trưởng của Tụ Tiên Lâu, rất thông thạo các món ngon nhiều nơi.”
“Điện hạ có lòng, thảo dân không dám trái ý.”
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào mũi ta, cười nói:
“Thật là, con mèo tham ăn.”
Gió thu nổi, nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân, người trước mắt cười đầy ý nhị.
Tim ta đập như sấm, biết làm sao đây, hình như ta thực sự thích tên “chó” này rồi.
10
Tiệc thọ của Yến gia được tổ chức vô cùng long trọng.
Khi Yến Giang hành lễ với Thác Bạt Huyền, ông có liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dường như đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ bình thản.
Ta nghĩ mình nhìn nhầm, mắt lại bị cuốn theo những món bánh tinh xảo trên bàn tiệc.
Nào là bánh tuyết hoa, chè hạt đào, mật hoa quế, bánh trôi sen, cả những viên cầu phượng hoàng ánh vàng, thực sự kể không hết.
Ta vốn muốn ngồi xa chút, nhưng Thác Bạt Huyền lại để ta ngồi ngay bên cạnh hắn.
Chúng nhân đều cho rằng ta là ái thiếp của hắn nên không dám thất lễ, càng không dám nhìn kỹ.
Ngoại trừ Yến Hoài.
Hôm nay, hắn vận áo lụa xanh thẫm, chất vải cao cấp, chỉ có điều ống tay áo hơi ngắn, dáng vẻ không vừa vặn.
Đường chỉ lộ ra ngoài không chỉ thô mà còn vụng, như thể được may bởi người không giỏi nữ công.
Bên hông hắn treo một chiếc túi thơm xấu xí không chịu nổi, trên đó thêu một chữ “Hoài” méo mó xiêu vẹo.
Không hiểu sao, trong ta bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ, như thể bộ đồ và túi thơm này chính tay ta làm ra vậy.
Chẳng lẽ ta cũng mắc cái bệnh xấu hổ thay người khác?
Yến Giang nghênh tiếp mọi người xong, thấy bộ dạng kỳ cục của Yến Hoài liền vội quát hắn về thay đồ.
Các đại thần trong kinh nhìn thấy cảnh này, người thì cố nhịn cười, người lại bật cười lớn để xoa dịu bầu không khí:
“Hahaha, bộ đồ này chắc là do tình nhân trong lòng Yến tiểu tướng quân làm ra rồi.”
Yến Giang vừa định xua tay nói gì đó, Yến Hoài đã nhanh miệng đáp:
“Thế bá nói không sai, bộ đồ này do vị hôn thê của cháu tốn hàng tháng làm ra. Cháu từng hứa với nàng, sẽ trân quý như bảo vật.”
Không hiểu sao, khi hắn nói câu này, ánh mắt dường như hướng về phía ta.
Ta vốn đang mải mê với những món ngon, nhưng không chịu nổi ánh nhìn nóng rực của hắn, vừa định ngẩng đầu thì trước mặt đã bị một thân ảnh áo đen che khuất.
Thác Bạt Huyền cúi xuống, cười nói:
“Nghe lời, mở miệng ra.”
Ta khó hiểu, vừa định hỏi tại sao, môi vừa hé thì hắn đã nhón một miếng bánh đào hoa, thản nhiên thả vào miệng ta, mà độ chính xác lại cực kỳ cao.
Ta suýt sặc chết.
Hôm qua còn bị ta mắng là “chó”, hôm nay lại coi ta như chó mà cho ăn, chẳng lẽ đây chính là cái mà sư thái gọi là nhân quả báo ứng?