Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NIÊN NIÊN YẾN HOÀI Chương 1 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

Chương 1 NIÊN NIÊN YẾN HOÀI

5:18 chiều – 20/12/2024

Chàng thiếu niên từng nói không cưới ai ngoài ta, nay lại yêu tỷ tỷ của ta. Chàng lạnh lùng đưa ta vào quân doanh làm quân kỹ.

“Niên Niên, thân thể nàng khỏe mạnh, nếu là A Phù, nàng ấy sẽ chết.”

“Nhưng ta cũng sẽ chết mà.”

Ta khóc đến ruột gan đứt đoạn, hắn lại bẻ từng ngón tay ta, dứt khoát rời đi.

“Nàng nhẫn nhịn một chút, đợi ta đến đón nàng về.”

Sau này, ta mất trí nhớ, nằm trong lòng Thái tử, hắn lại quỳ xuống cầu xin ban hôn.

“Nữ nhân của Cô, ngươi cũng xứng sao?”

1

Ta mất trí nhớ, quên đi rất nhiều chuyện, cung nhân trong cung lén gọi ta là “Niệm Cố cô nương”.

Các mưu sĩ nói ta lai lịch bất minh, là gian tế từ địch quốc gửi tới.

Trong cung, ta không được coi trọng, bèn tìm hỏi Thác Bạt Huyền:

“Khi nào thả ta đi? Ta muốn về am làm ni cô.”

Hắn đang đọc sách trong thư phòng, nghe vậy liền kéo ta lên giường.

“Muộn rồi, không thể quay về nữa.”

Sương khuya lạnh buốt, dưới ánh nến khi tỏ khi mờ, nụ hôn của hắn dài triền miên.

Ta cảm thấy ngứa ngáy liền đẩy hắn ra, hắn lại siết lấy eo ta, khóe môi nhếch lên nụ cười, làm say lòng người.

“Đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

Hoa hải đường rụng, tựa mưa son phấn, suốt đêm không yên giấc.

Hôm sau, ta dạo bước ở hậu viện, nghe cung nhân bàn tán:

Có kẻ chọc giận Thác Bạt Huyền, khiến hắn nổi cơn thịnh nộ.

Ta nấp sau bức tường, nghe thấy các cung nữ xôn xao bàn luận:

“Nghe nói đó là Yến tiểu tướng quân, dáng dấp đẹp như tranh, là thiếu niên được ái mộ nhất Nam Triều. Nay Nam Bắc hợp nhất, quy về Bắc Triều, hắn cũng là công thần.”

“Hắn từng đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Thích, nếu Thích gia không phạm tội thì họ đã sớm thành thân rồi.”

“Nói đến Thích gia, các ngươi biết Đại tiểu thư nhà họ không? Nghe nói nàng là tài nữ số một Nam Triều.”

“Chẳng phải nàng bị đưa vào quân doanh làm quân kỹ sao? Chịu nhục nhã đến nỗi sống không bằng chết.”

“Đúng vậy, làm quân kỹ thật dơ bẩn.”

Tim ta bỗng đau nhói, tựa như bị ai siết chặt, không sao thở nổi.

Rõ ràng họ đang nói đến người khác, cớ sao ta lại cảm thấy đau lòng đến vậy?

Ta không còn tâm trạng nghe tiếp nữa nên vội vã rời đi, vì thế không nghe được câu cuối họ nói.

“Không biết  Niệm Cố cô nương ấy làm gì mà khiến Yến tiểu tướng quân cầu ban hôn vậy?”

2

Trở về, ta nằm trên ghế tựa phơi nắng, vừa gấp cỏ làm châu chấu.

Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng mờ nhạt, một thiếu niên rạng rỡ, kiên nhẫn dạy ta gấp cánh châu chấu, còn tỉ mỉ gỡ gai trên cỏ, dịu dàng dặn dò:

“Đừng để cắt phải tay.”

Khuôn mặt ấy càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng lại hóa thành Thác Bạt Huyền.

Là Thác Bạt Huyền, kẻ không mời mà đến, còn chắn cả ánh nắng của ta.

Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trên đầu, ta nghẹn lời, đứng dậy định đi. Hắn lập tức nắm lấy tay ta.

“Niệm Cố, đừng đi.”

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, ta sợ nóng, liền đập tay hắn:

“Nóng, mau buông ra!”

Hắn lại càng nắm chặt hơn:

 “Không buông, trừ phi nàng đồng ý gả cho ta.”

Ta giận, bèn nói bừa:

“Sư thái nói, ta có mệnh làm ni cô! Nếu ngươi không để ta làm ni cô, ta sẽ chết!”

Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào môi ta, giọng nói trầm thấp nhưng thanh thoát:

“Không đâu, nếu nàng thật sự đi, ta sẽ chết.”

Người này quả thật là kẻ vô lại, ta chưa từng thấy một Thái tử mặt dày đến thế.

“Hừ hừ, ta sẽ vẽ một lá bùa nguyền rủa ngươi!”

“Cô nương ngốc, nàng nỡ lòng sao?”

Hắn cười ôn nhu như ngọc, sát khí trên người cũng giảm đi vài phần.

“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc. Tại kỳ bản ốc, loạn ngã tâm khúc.

Ta thật sự có chút không nỡ.

Ta thật nông cạn, dễ dàng bị sắc đẹp của nam tử làm xiêu lòng.

3

Mùa thu săn bắn sắp đến, ta muốn đi góp vui, nhưng Thác Bạt Huyền lại không chịu dẫn ta theo.

“Tại sao? Ta nhất định muốn đi!”

Cung nhân đều nói, hội thu săn thật náo nhiệt, không chỉ có mỹ nhân hát ca nhảy múa mà còn có thiếu niên anh tuấn uy phong lẫm liệt.

Hì hì! Làm người mà không mê sắc, thì còn mê gì đây?

Thác Bạt Huyền dáng đứng cao ráo, đầu đội kim quan tím buộc tóc, cười mà như không, nhìn ta đầy ẩn ý.

“Nếu Niệm Cố có thể làm ta hài lòng, ta sẽ miễn cưỡng đưa nàng đi.”

Hắn chỉ vào má mình, ý chờ đợi.

Vì muốn được ra ngoài, ta đành nỗ lực, lấy hết can đảm hôn lên má hắn. Không ngờ hắn đột ngột cúi đầu, khiến ta bất ngờ đụng vào cằm hắn.

Môi ta bị đau, ánh mắt đầy oán trách nhìn hắn.

Hắn lại mạnh mẽ áp ta xuống bàn cờ, trong lúc lôi kéo, y phục tuột xuống nửa chừng, dưới đất là những quân cờ trắng đen lộn xộn.

Hắn ôm chặt lấy eo ta, ánh mắt thâm trầm, cúi đầu thở dài bên hõm cổ. Hương trầm thoang thoảng, tim ta đập loạn nhịp, lại nghe hắn nói:

“Niệm Cố quả thực biết cách làm ta tức giận.”

Ngoài cửa, thị vệ gõ cửa nhẹ.

“Điện hạ, đã không còn sớm nữa rồ.”

Hắn đứng dậy rời đi, không đưa ta theo, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng:

“Đợi ta trở về.”

4

Kẻ ngốc mới nghe lời, mà ta nào phải ngốc.

Ta cùng a hoàn A Thanh đổi lấy bộ y phục thái giám, trà trộn vào đội đốt lửa phụ trách nấu ăn cuối cùng, theo quân đi săn thu.

Ta thật vô dụng, suýt nữa làm cháy nhà bếp khi nhóm lửa nên bị người khác gọi đi truyền món.

Rượu ngon rót đầy chén ngọc, ta đem món ăn truyền cho cung nữ, nhưng nàng lại đỏ mặt e lệ, tựa như đắm chìm trong làn gió xuân.

Chẳng lẽ là do ta nữ cải nam trang quá tuấn tú khiến nàng si mê?

Nhìn kỹ lại thì mới biết, hóa ra, trước mặt chính là Thác Bạt Huyền thần thái rực rỡ như rồng phượng.

Ta giật mình, vội lẻn ra phía đông người đang chen chúc bên kia.

Chỗ ấy đầy bóng người lộn xộn, vừa kết thúc trận săn đầu tiên, ta lại vội vàng chạy, chẳng bao lâu đã đâm vào một bức tường người, bị một nam tử cao lớn nhấc bổng lên.

Ta như con gà con yếu ớt, lắc lư trên không, đến mức muốn nôn.

“Tiểu thái giám từ đâu tới, dám va phải lão tử, ta cho ngươi chết!”

Hắn ném mạnh ta xuống đất, ta nghĩ mình chắc chắn sẽ mất mạng, liền nhắm chặt mắt.

Nhưng khi mở mắt ra thì lại thấy mình đang nằm trong vòng tay một nam tử áo đỏ.

“Yến tiểu tướng quân, ngươi chẳng phải đang bị cấm túc sao, sao lại đến được nơi này?”

Hắn vững vàng đỡ lấy ta, ta ngẩng đầu muốn nhìn hắn, nhưng ánh mặt trời quá chói khiến ta hoa mắt.

Giọng nói trong trẻo vang lên, tựa hồ có chút quen thuộc:

“Hoàng thượng đã giải trừ cấm túc cho ta, vị công công này với ta là cố nhân, mong Đại nhân rộng lượng bỏ qua.”

Người nọ vội vàng xua tay:

“Hóa ra là bạn của Yến tiểu tướng quân, chuyện này coi như xong.”

Xong cái đầu nhà ngươi, ta suýt chết đến nơi rồi, ngươi suýt hại chết ta, thế mà chỉ nói một câu cho qua?

Ta tức đến không chịu được, nhưng nam tử áo đỏ kia lại ôm ta vào sâu trong rừng, tránh ánh mắt người đời.

Hắn đặt ta xuống, thân mình lắc lư trên đường khiến ta vừa chạm đất đã nôn thẳng lên người hắn.

Áo quan đỏ thẫm thượng hạng bị ta làm cho lấm lem, mùi hôi không chịu nổi.

5

Ta ngồi xổm dưới gốc cây nôn đến mức sống không bằng chết, ngẩng đầu yếu ớt nhìn hắn, cảm tạ:

“Đa tạ Đại nhân cứu mạng.”

Ta lúc này mới nhìn rõ dung mạo hắn. Diện mạo tuấn tú không kém Thác Bạt Huyền nhưng nét mặt lại gần với vẻ đẹp ôn hòa của Trung Nguyên.

Có chút quen mắt, nhưng ta không nhớ ra được.

Sư thái từng dạy rằng, nam nhân đẹp tựa rắn độc rực rỡ, tuyệt đối không được dây vào.

“Người tốt suốt đời bình an! Tiểu nữ xin cáo lui.”

Ta xoay người định chuồn, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay.

“Niên Niên, là ta…”

Cảm giác đau nhói lại ùa về, ta vội gạt tay hắn ra.

“Ta không phải Niên Niên. Đại nhân, sợ là ngài nhận nhầm người rồi.”

Hắn nhìn ta đăm đăm, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng ánh mắt lại tràn đầy niềm vui khó giấu.

“Niên Niên, ta đã nói, sẽ đưa nàng về nhà.”

Hắn nắm lấy tay ta, ta không chống cự nổi đành phải bước theo vài bước.

Thật kỳ quái!

“Niên Niên là ai? Ta không phải nàng, sao lại phải theo ngươi?”

Hắn khựng lại, giọng nói có chút trầm xuống, mang theo vẻ thất vọng:

“Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta.”

“Ngươi điên à, gặp ai cũng nhận thân, ta không quen ngươi.”

Người này thật kỳ lạ, nếu ta thực sự là thê tử chưa qua cửa của hắn thì khi ta gặp nạn, vì sao hắn không đến tìm ta?

“Sư thái nói, khi người nhặt được ta dưới vách đá, cứ tưởng gặp ma, cả thân chẳng có một tấc da lành lặn, máu me đầy người.”

“Người tưởng ta không qua khỏi, còn chuẩn bị sẵn quan tài cho ta.”

Ta không nhìn vẻ mặt của hắn, tiếp tục kể lể mà không chút suy nghĩ:

“Người như ta, nếu chết oan, oán khí sẽ rất lớn, không thể đầu thai, sư thái nói bà pháp lực không đủ, phải tìm đạo sĩ suốt đêm lập đàn chờ ta tắt thở, nào ngờ ta mạng lớn, lại khiến bà tốn bạc chữa trị…”

Hắn bỗng dừng bước, đưa tay bịt miệng ta lại.

“Niên Niên, mọi chuyện đã qua rồi. Ngày sau nàng sẽ bình an, ta nhất định bảo hộ nàng chu toàn, không bao giờ rời xa nàng nữa.”

Tay hắn chạm vào môi ta, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đó là ghê tởm.

Ta vội “phì phì phì” rồi lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn.

“Nếu ta thực là Niên Niên, là thê tử chưa qua cửa của ngươi, vậy khi ta gặp nạn, sao ngươi không đến tìm ta? Ngươi có biết ta suýt chết không?”