31
Ta là con gái đích của phủ Thái phó, đệ nhất tài nữ kinh thành, là hình mẫu của các tiểu thư thế gia. Ta đoan trang, dịu dàng, cười không lộ răng.
Lẽ ra ta phải đứng trong hàng ngũ của các phu nhân thế gia, run rẩy cùng họ. Nhưng bây giờ ta lại đứng bên cạnh Tần Yến, cùng hắn bảo vệ hoàng đế và hoàng hậu.
Kiếm khí của hắn đi đến đâu, người chết ngã xuống đến đó. Còn ta, giương cung bắn tên, ba mũi tên cùng phát ra.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn ta và hắn.
Họ sinh ra được che chở trong hào quang của thế gia. Trong số đó không ít những kẻ công tử ăn chơi đã từng bắt nạt Tần Yến lúc nhỏ.
Nhưng vào khoảnh khắc này, họ chỉ biết co rúm lại phía sau ta và hắn. Họ trở thành những con chuột nhát gan, trở thành bùn đất bẩn thỉu.
32
Khi trận chém giết kết thúc, ta và Tần Yến sóng vai nhau, lặng lẽ nhìn cảnh tượng đỏ rực máu trước mắt.
Tần Yến hạ giọng hỏi:
“Miêu Miêu, thanh kiếm của ta, nàng dùng có vừa tay không?”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Rất vừa.”
Tần Yến bật cười.
Gương mặt trắng bệch lạnh lùng như ngọc, bị máu người chết bắn lên, càng làm nổi bật vẻ đẹp yêu dị trong ánh mắt hắn.
“Hài lòng là được rồi.”
Ta dĩ nhiên rất hài lòng.
Thích khách đã chết, Tô Minh Nhan trúng độc, cũng sẽ chết. Còn về phần Dung Ngọc thái tử—
Sau trận này, hắn sẽ chỉ như con châu chấu cuối thu, cũng không sống được bao lâu.
Những kẻ đã làm tổn thương Tần Yến, hại hắn ở kiếp trước, ta đều tính toán trừ khử sạch, cho đến giờ phút này chỉ còn lại một người cuối cùng.
Đó chính là ta.
Vì thế, ta hỏi hắn:
“Tần Yến, nếu có một người, ngươi từng đối xử với nàng hàng vạn điều tốt, gần như móc tim gan ra cho nàng, nhưng nàng vẫn không tin ngươi, cuối cùng khiến ngươi ôm hận mà chết. Đến lần luân hồi tiếp theo gặp lại, ngươi có hận nàng không? Ngươi mong nàng làm gì để trả lại ngươi?”
Hắn đang lau máu trên mũi kiếm, nghe ta hỏi thì liền đứng giữa đống xác chết, nhìn chằm chằm vào ta:
“Ta không bao giờ làm điều gì mà không có lý do. Nếu ta đối tốt với người khác, nhất định là vì người đó từng đối với ta tốt hơn trước.”
“Ta dám móc tim gan, dám đem mạng mình cho nàng, thì chắc chắn là nàng đã từng cho ta thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”
“Nếu nàng không tin ta, có lẽ là vì ta đã làm sai chuyện gì, khiến nàng hiểu lầm. Như vậy, ta hận nàng làm gì? Nàng có gì mà phải trả lại ta?”
“Nếu có luân hồi, ta chỉ muốn tìm mọi cách giữ nàng bên cạnh, đối xử với nàng tốt hơn nữa, để nàng tin ta một lần.”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “oành”! Sau đó nước mắt cứ thế mà trào ra không kìm được.
Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, mang theo đầy sát khí, bước tới gần, giọng nói lần đầu tiên mang chút hoảng loạn mà ta chưa từng thấy:
“Khóc cái gì? Bị thương ở đâu sao?”
Nhưng ta chẳng còn để ý đến hoàn cảnh xung quanh nữa, lập tức lao vào lòng hắn:
“Tần Yến, ngươi đúng là bệnh không nhẹ. Không chỉ là một tên điên, mà còn là một tên ngốc.”
Toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ nhếch môi, giọng khàn khàn, đầy kiềm chế mà thở dài:
“Miêu Miêu… nếu nàng không buông ra, ta thực sự không nhịn được nữa đâu.”
33
Sau vụ ám sát ở cuộc săn mùa thu, có người tố cáo rằng thái tử đã biết trước kế hoạch của thích khách nhưng lại che giấu, tội đáng tru diệt. Có người tố cáo thái tử kết bè kéo cánh, mưu đồ bất chính.
Hết bằng chứng này đến bằng chứng khác được đưa lên. Tất nhiên, tất cả đều là tác phẩm của tên điên Tần Yến.
Hoàng đế nổi giận, phế truất ngôi vị thái tử của Dung Ngọc, đẩy hắn vào thiên lao.
Chỉ trong một cuộc đi săn mùa thu, toàn bộ kế hoạch nhiều năm của Dung Ngọc bị hủy hoại trong chốc lát. Còn Tần Yến thì một bước lên trời, trở thành tân sủng thần của triều đình.
Ta cũng được ban thưởng vô số.
Cha mẹ và A Tự đều ngạc nhiên trước con người thật mà ta bộc lộ trong cuộc đi săn mùa thu, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Họ hỏi ta đã học bắn cung từ khi nào. Ta liền tùy tiện bịa ra một lý do. Dù họ không tin, nhưng cũng không bận tâm nhiều.
Cha nói:
“Những năm qua con đã chịu nhiều thiệt thòi, chỉ trách nội trạch quá nhỏ, danh hiệu tài nữ quá nặng, khiến con phải che giấu bản tính của mình.”
A Tự thì nói:
“Đại tỷ, lúc tỷ bắn cung làm ta ngớ người luôn! Nếu tỷ sinh ra ở nhà khác, không phải đại tỷ của ta, ta nhất định sẽ dùng tám kiệu lớn rước tỷ về làm thê tử!”
Cha nghe xong liền tát nhẹ lên sau đầu A Tự:
“Không biết phép tắc, sao lại nói chuyện với đại tỷ ngươi như vậy? Để người ngoài nghe thấy thì bọn họ lại cười cho!”
Mẫu thân ở bên cạnh dịu dàng cười, vẻ hiền hòa, ấm áp.
Sau bao sóng gió, cuối cùng gia tộc cũng được yên bình, không còn cảnh gà bay chó chạy như trước.
Trước đó, ta cùng phụ thân đã dẫn người lục soát ra chứng cứ Tô Minh Nhan hạ độc mẫu thân. Phụ thân tức giận đến cực điểm, dù ông luôn coi trọng thể diện nhưng lần này lại mắng Tô Minh Nhan suốt bốn, năm canh giờliềnn. Mắng đến mức khô cả cổ, hoa mắt chóng mặt, mới chịu dừng lại.
Tô Minh Nhan thì không có được bản lĩnh như Tần Yến. Sau khi trúng một kiếm, độc đã ngấm sâu vào tạng phủ. Nàng ta bây giờ chỉ nằm trên giường, lắng nghe tiếng mắng của phụ thân, nhưng trên mặt lại nở nụ cười điên dại.
Nàng ta dùng những lời lẽ dơ bẩn để chửi mắng phụ thân, gọi ông là “lão tạp chủng”.
Thậm chí, nàng ta còn tưởng tượng rằng mình sắp trở thành thái tử phi, rằng sau này sẽ trừng trị cả nhà chúng ta, bắt cả gia tộc phải chôn cùng với mẫu thân nàng.
—Nàng ta đang yếu ớt, thần trí mơ hồ nên nàng hoàn toàn không biết rằng, triều đình đã đổi thay lớn, và mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Rất nhanh sau đó, nàng ta không cam lòng mà tắt thở.
Nghe mẫu thân kể lại, đêm Tô Minh Nhan chết, phụ thân lại đau lòng mà khóc một trận.
Ông liên tục tự trách, tự hỏi tại sao dù đã tận tâm dạy dỗ con cái, nhưng lại nuôi dạy ra một kẻ bất trung bất hiếu như Tô Minh Nhan?
Thế nhưng, những chuyện trên đời này, vốn dĩ khó mà nói cho rõ. Có những cái ác, không thể hóa giải chỉ bằng sự lương thiện.
Giống như Dung Ngọc thái tử, dù ở trong thiên lao tự sát, vẫn không quên để lại huyết thư.
Trong bức huyết thư đó, hắn viết về những khó khăn khi còn ở Đông Cung, từng bước đầy gian nan, nhưng tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào về những linh hồn đã chết dưới tay hắn. Hắn không hề có chút hối hận nào đối với người đã khuất.
Thực ra, ở kiếp trước, thái tử cũng chẳng phải là người chiến thắng.
Năm đó, Tần Yến đã cứu ta, đồng thời cũng âm thầm cứu cả gia tộc của ta. Phụ thân ta đã liên kết với phe phái của Tần Yến. Vì kế hoạch quá bí mật và nguy hiểm nên cả hai đã giấu ta.
Cuối cùng, Tần Yến lật đổ thái tử. Chỉ là, chính hắn cũng ngã xuống mà thôi.
Năm tháng trôi qua, ta mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên Dung Ngọc vi phục xuất cung, khi hắn nhìn thấy những đứa trẻ ăn xin bên đường với vẻ mặt không thể tin nổi.
Khi ấy, vị thái tử nhỏ bé ấy nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ nhìn ta mà nói:
“Miêu Miêu, sau này khi ta làm hoàng đế, nhất định sẽ khiến thiên hạ không còn ai chết đói, không còn ai chết vì lạnh nữa!”
Khi đó ta và hắn tuổi trẻ ngây thơ, hắn còn vô cùng ấm áp và dịu dàng. Hắn từng chân thành với người khác, từng là thiếu niên đầy ánh sáng chính nghĩa.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, thiếu niên ấy đã dần biến mất. Đến lúc chết, hắn cũng không trở lại.
34
Yến tiệc Trung thu không vì vụ ám sát ở trường săn hay sự thất bại của thái tử mà bị hoãn.
Ta được mời vào cung, Tần Yến cũng có mặt trên điện.
Giờ đây, ta và hắn đều là những hậu bối thế gia được đế hậu sủng ái nhất.
Yến tiệc cung đình, vũ khúc và âm thanh đàn sáo như đang tô vẽ cho sự thái bình sau cơn bão táp.
Hoàng đế và hoàng hậu ngồi trên cao. Hoàng thượng với vẻ mặt từ ái, hỏi chúng ta:
“Tô Miêu, Tần Yến, ngoài những phần thưởng trước đây, các ngươi còn muốn điều gì nữa? Muốn gì cứ việc nói.”
Ta và Tần Yến liếc nhìn nhau.
Sắc mặt Tần Yến vốn đã nổi bật, giờ đây hắn mặc một bộ cẩm bào đỏ tươi, càng tôn lên đôi mày mắt thanh thoát mà yêu dị, khiến người ta mê đắm.
Hắn đứng dậy đáp lời, giọng nói mang theo ẩn ý sâu xa:
“Thần, muốn cưới vợ.”
Trong khoảnh khắc, cả đại điện im lặng, rồi ngay sau đó là tiếng cười vang lên khắp nơi.
Nhưng Tần Yến, giữa tiếng nhạc và cười đùa, vẫn lén liếc nhìn về phía ta.
Hoàng đế và hoàng hậu nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và Tần Yến, không khỏi bật cười.
Hoàng thượng lại quay đầu, hỏi ta:
“Thế còn Miêu Miêu? Con muốn điều gì?”
Ta cúi đầu, khẽ mỉm cười:
“Thần nữ… muốn lấy chồng.”
Đêm ấy, thánh chỉ ban xuống.
Trung thu giai tiết, thiên tử ban hôn, Tần Tô kết duyên, chọn ngày lành để cử hành hôn lễ.
35
Nửa năm sau.
Tần Yến lập phủ riêng, sính lễ dài dằng dặc mà rước ta qua cửa, kiệu hoa đỏ rực khắp kinh thành.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn dẫn ta đi xem những bức tranh sống động đầy màu sắc trong căn phòng.
Trong các bức tranh, thiếu nữ sinh động như thật, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều là ta.
Nhưng khi đang ngắm nhìn, ta bỗng nhận ra một điểm kỳ lạ—
Trong đó có một bức vẽ ta mặc áo cưới. Bộ áo cưới trong tranh không xa hoa như áo cưới của hôm nay, còn biểu cảm của ta trong tranh, lại lộ rõ sự buồn bã.
Ta nhận ra ngay. Đó là bộ áo cưới ta đã mặc khi làm lễ “xung hỷ” cho Tần Yến ở kiếp trước.
Nhưng khi ấy, hắn đã qua đời rồi, hắn hoàn toàn chưa bao giờ thấy ta mặc áo cưới vì hắn.
“Tần Yến, bức tranh này, từ đâu mà có?”
Ta đỏ hoe mắt, giọng run run hỏi hắn.
Trong mắt hắn ngập tràn sự sâu lắng gần như điên cuồng, nhưng giọng nói lại đầy cẩn trọng:
“Đây là ta vẽ vài ngày trước. Hôm đó, ta bỗng nhiên rơi vào một cơn ác mộng.”
“Trong mộng, ta không nhớ rõ kiếp trước ra sao, chỉ thấy nàng cuối cùng cũng gả cho ta, nhưng không biết vì sao, ta lại sớm chết đi, mặc nàng gọi khóc thế nào, ta cũng không thể đáp lại.”
“Sau đó, ta thấy nàng mặc áo cưới chui vào quan tài của ta, nói sợ ta lạnh trên đường hoàng tuyền, nên châm lửa.”
“Nhưng trong ngọn lửa ấy, nàng không đi ra, mà nằm cạnh ta, cùng ta an nghỉ.”
“Khi tỉnh dậy từ ác mộng đó, trái tim ta quặn đau không chịu nổi. Chỉ khi vẽ bức này, ta mới thấy nhẹ nhõm hơn.”
Ta vùi mình trong lòng hắn, đôi mắt đỏ ửng. Tần Yến lại bóp nhẹ gương mặt đẫm nước mắt của ta, cười ngạo nghễ:
“Ngốc quá, ác mộng đều là ngược lại. Mộng đẹp, mới là thật.”
Ta liên tục gật đầu đồng ý. Hắn liền cắn nhẹ tai ta, ôm ta lên giường, môi chạm môi, khẽ khàng gọi tên ta:
“Tiểu hồ ly không có lương tâm, nàng thật sự bắt ta phải đợi lâu quá.”
Nói rồi, hắn cúi đầu, rải những nụ hôn mềm mại khắp người ta.
**Tần Yến**.
Ngươi từng sinh không gặp thời. Ta từng yêu không đúng người.
Mà giờ đây, trần thế nhân sinh, phong lưu trăm vẻ.
Mưa xuân Giang Nam, trường hà lạc nhật.
Ta đều đã thấy qua, nhưng không ai bằng nàng.
**[Hoàn toàn văn]**