27
Giữa đám đông, ta nhìn về phía Tần Yến.
Hắn vẫn như trước, ngồi yên lặng giữa bầu không khí huyên náo, đôi mắt mang vẻ lạnh lẽo. Chỉ có điều— Lần này, hắn mang theo thanh kiếm của mình.
Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ta, khóe môi hắn khẽ cong lên. Khi ta đi ngang qua hắn, hắn lén dùng ngón út của mình móc lấy ngón tay ta.
Ta lo sợ có quá nhiều người đang chú ý, điều này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch đã định sẵn liền vội nghiêng đầu lườm hắn, ra hiệu bảo hắn thu lại hành vi của mình.
Hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng giọng nói hạ thấp, đầy ý trêu chọc mà cũng như có chút ủy khuất van nài:
“Tủ sách trong nội trạch đã chất đầy tranh, Miêu Miêu bao giờ mới chịu đến xem?”
Chỉ nghĩ đến những bức tranh đầy sống động đó thôi, tim ta đã đập loạn nhịp.
… Đúng là tên điên này. Đến thời khắc này rồi mà hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.
Ta thầm tính toán thời gian, biết rằng đám thích khách từ Nam Cương sắp sửa xuất hiện. Ta thì thầm nhắc hắn:
“Không được bị thương.”
Bị thương là sẽ chết.
Ta đã nói điều này với hắn nhiều lần trước đây.
Có lẽ ánh mắt của ta chứa đựng quá nhiều sự quan tâm và nghiêm túc. Khóe môi của Tần Yến nhếch lên một nụ cười quyến rũ đến ma mị, hắn phóng túng ghé sát tai ta thì thầm:
“Trước kia, ta đã làm thuốc của Miêu Miêu. Hôm nay, ta làm dao kiếm của Miêu Miêu. Ta vẫn chưa làm được lang quân của Miêu Miêu. Sao nỡ chết được?”
Tên sói con điên cuồng này khi nói lời tình tứ giống như đang hạ bùa yêu cho người khác vậy.
Chỉ có điều, ta chưa kịp suy nghĩ kỹ thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng chém giết đã ầm ầm như sóng lớn cuốn tới!
Đao kiếm loang loáng, chiến trường săn bắn trở nên hỗn loạn, tiếng hô cứu giá, tiếng người chạy trốn tứ phía, và cả những kẻ liều mạng ám sát.
Trong biển giết chóc ngập tràn đó, Tần Yến quay lại cười với ta:
“Nghe lời, làm theo kế hoạch, trốn kỹ đợi ta.”
Nói rồi, hắn rút kiếm khỏi vỏ, phi thân lao vào cuộc chiến.
Nhưng kế hoạch của ta không phải là ngoan ngoãn trốn đi. Đây chính là chiến trường săn bắn mà ta đã chờ đợi từ lâu.
Trốn ư? Không bao giờ!
Ta quay lại vị trí ban đầu của mình, trong cảnh hỗn loạn, ánh mắt quét qua mọi thứ xung quanh.
Đầu tiên là Dung Ngọc thái tử— Hắn vẫn như kiếp trước, bề ngoài có vẻ bình tĩnh mà chống lại địch, nhưng nơi khóe miệng lại thấp thoáng một nụ cười đầy tính toán.
Trong mắt hắn, đám thích khách này chỉ là những con mồi mà hắn đã tính toán tỉ mỉ, cố tình để lọt vào, để hắn có thể lợi dụng mà ghi công.
Sau đó là Tô Minh Nhan, nàng ngồi ngay bên cạnh ta. Trước cảnh chém giết bất ngờ này, Tô Minh Nhan đã sợ đến mức mất hồn, vô thức muốn chạy.
Ta lại bình thản giữ nàng lại, trao cho nàng một ánh mắt đầy ngụ ý. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã hiểu ánh mắt của ta, liền dừng lại, không chạy nữa.
Nàng quay đầu nhìn về phía thái tử, trong mắt ánh lên vẻ khao khát, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Ân cứu mạng, mới có thể lấy thân báo đáp… ân cứu mạng…”
Đúng vậy, nàng ta đã nhớ ra những lời ta nói trước đó. Lúc này đây, chính là cơ hội mà nàng đã mong đợi từ lâu.
Ta cúi đầu trong bóng tối, khóe môi hài lòng cong lên.
Kiếp này, ta không còn là mục tiêu chính của nàng nữa. Dưới sự dẫn dắt của ta, Thái tử, đã trở thành con mồi của nàng.
Còn trong mắt ta, tất cả những người khác đã trở thành một màn tối tăm mờ mịt. Chỉ có Tần Yến, với trường bào đen tuyền phấp phới, tựa như Diêm La ác quỷ bò lên từ địa ngục đòi mạng, nhưng cũng giống như vị thần từ trời cao giáng xuống để cứu rỗi nhân gian.
Lưỡi đao của thích khách đã áp sát hoàng thượng, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia kiếm quang lướt qua, thích khách bị chém đứt cổ họng, chết ngay tại chỗ.
Tần Yến đã cứu mạng hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn hắn, giọng nói mang theo sự run rẩy của người vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm:
“Ngươi là công tử nhà ai?”
Tần Yến bình thản đứng chắn trước hoàng thượng, mỗi bước tiến lên đều giết một người, lưỡi kiếm xẹt qua đâu, máu tươi tung tóe đến đó, như ngọn lửa, như loài hoa sặc sỡ nhất mùa xuân, còn hắn thì đứng giữa màu đỏ của máu, chậm rãi đọc tên mình, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo:
“Thần là Tần Yến.”
28
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Không ai dám tin rằng, tên “tiểu tạp chủng” nhà họ Tần, người đã mang danh xấu mười mấy năm nay ở kinh thành, lại có thể tàn nhẫn và quyết đoán đến như vậy. Ngay cả cha ruột của Tần Yến cũng trợn tròn mắt, cứng đờ vì sốc.
Mọi người đều nghĩ, hắn chỉ là bùn lầy trong ngõ tối. Kẻ nào không vừa mắt cũng có thể tùy ý mà giẫm đạp hắn.
Nhưng họ đã quên mất, Tần Yến vốn dĩ là một thiếu niên tài năng tuyệt thế, ngông cuồng đầy nhiệt huyết.
29
Không xa đó, Dung Ngọc thái tử cũng đang đứng ngây ra, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Trong kế hoạch của hắn, người đến cứu hoàng thượng đáng lẽ phải là hắn.
Sự kinh ngạc khiến hắn mất tập trung. Mà chỉ cần mất tập trung, mọi chỗ đều trở thành sơ hở trước lưỡi đao kiếm.
Những tên thích khách thấy rằng không thể giết hoàng thượng vì có Tần Yến bảo vệ, liền dồn ánh mắt về phía thái tử. Chính vào lúc này, Tô Minh Nhan xuất hiện.
Tô Minh Nhan hét lên:
“Thái tử cẩn thận!”
Nàng kêu thất thanh, như đã hạ quyết tâm mà lao mạnh về phía trước, đỡ cho thái tử một nhát kiếm. Ngay lập tức, máu tuôn ra, nhuộm đỏ khắp người nàng.
Thái tử bừng tỉnh, nhìn Tô Minh Nhan đang ngã vào lòng mình với ánh mắt đầy khó tin:
“Sao ngươi lại lao lên như vậy?!”
Ta nhìn cảnh tượng này từ xa, thậm chí còn có chút muốn cười.
Không trách thái tử kinh ngạc như vậy được. Bởi vì, suốt nhiều năm toan tính lòng người, trong mắt thái tử, Tô Minh Nhan chỉ là một con cờ có thể dễ dàng trêu đùa.
Lòng tham của nàng ta, e là đã sớm bị thái tử nhìn thấu.
Thái tử có thể đã nghĩ đến cả việc mình có thể chết, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Tô Minh Nhan lại dám liều mạng đỡ kiếm cho hắn.
Tô Minh Nhan tính toán cũng khá khéo léo, ta nhìn rõ, nhát kiếm đó trông có vẻ sâu, nhưng thực tế không gây tổn hại đến chỗ hiểm.
Chỉ có điều, nàng không biết, lưỡi kiếm đó đã tẩm độc. Nàng ta có thể vẫn còn sống, nhưng chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Điều buồn cười là, nàng ta còn không hay biết điều đó. Dù đau đến mức khuôn mặt méo mó, Tô Minh Nhan vẫn không quên tận dụng cơ hội để bày tỏ lòng mình:
“Thái tử ca ca, ta đã yêu người nhiều năm, vì người đỡ kiếm, dù chết cũng không hối tiếc.”
Khuôn mặt của thái tử tối sầm lại, giống như vừa gặp phải quỷ:
“……”
Đúng lúc này, từ trong đám đông vang lên những tiếng hô lớn:
“Thái tử gặp nguy, mau tới bảo vệ!”
“Cứu giá! Cứu giá!”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, những người lao tới để bảo vệ thái tử càng ngày càng nhiều. Ngược lại, những người bảo vệ hoàng đế và hoàng hậu lại càng thưa thớt. Sắc mặt hoàng đế ngày càng trở nên khó coi.
Ta khẽ cong khóe môi.
Những năm qua, thái tử đã âm thầm kết bè kéo cánh. Tiếng hô lớn thế này, không phải là chuyện tốt. Trong tình thế nguy cấp, lòng người căng thẳng, chỉ cần có người dẫn đầu hô to một tiếng, hiệu quả sẽ rất rõ ràng.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng như ta dự tính. Và ta, vẫn đang chờ một người.
Ta nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xé gió phía sau…
Hắn đã đến rồi.
30
Người mà ta chờ, chính là kẻ đã cố giết ta trong kiếp trước. Chính hắn đã gây ra vết thương cho Tần Yến, khiến Tần Yến phải nằm trên giường bệnh, rồi qua đời sớm.
Hắn đang ở ngay sau lưng ta. Ta nghe thấy tiếng hắn rút kiếm…
Đến rồi!
Đã có sự chuẩn bị từ trước, ta đột ngột quay người lại, dùng con dao găm giấu trong tay áo, ta mạnh mẽ rạch ngang cổ hắn!
Tất cả kỹ năng của ta đều do Tần Yến dạy.
Khi đó, hắn đã bệnh nặng đến mức chỉ nói nhiều vài câu cũng đủ khiến mặt hắn tái nhợt vì kiệt sức, nhưng vẫn từng lần từng lần nói với ta:
“Miêu Miêu, khi giết người, phải nhắm vào chỗ hiểm, không được do dự một chút nào.”
Máu nóng phun trào từ cổ tên thích khách, nhuộm đỏ áo ta, văng lên cả mặt ta. Hắn giơ cao thanh kiếm, đôi mắt như muốn nứt toạc vì phẫn nộ.
Trong ánh sáng đỏ rực của máu, ta nở một nụ cười chế giễu:
“Đó là lý do vì sao ta luôn nhẫn nhịn, không đi đến giúp hắn.”
Ta bước qua xác tên thích khách, giẫm lên thi thể hắn, chậm rãi tiến về phía Tần Yến. Đúng lúc đó ta lại thấy có kẻ đang vung đao về phía sau lưng Tần Yến.
Sắc mặt ta chợt trầm xuống, nhanh chóng phóng ra hai mảnh lá cây. Lá cây đâm vào mắt kẻ đó, làm hắn mù ngay tức khắc.
Tần Yến quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn ta đầy ẩn ý, rồi liếc xuống hai mảnh lá thấm máu nằm dưới đất.
Ta mỉm cười, nói:
“Trích diệp phi hoa.”
Chính là chiêu thức mà kiếp trước ta từng lạnh lùng chê bai, khiến hắn tức giận đến mức thổ huyết mà ta vẫn không chịu học. Cũng là chiêu mà sau này hắn dọa ta, nếu không học được thì phải đi hầu hạ hắn tắm rửa…
—Trích diệp phi hoa.
Hắn nhướng mày, vừa tiếp tục giết người, vừa nhếch môi cười nhạt:
“Nàng luyện khá đấy, có sư phụ sao?”
Ta cong môi đáp:
“Người trong lòng ta dạy.”
Trong ánh mắt của Tần Yến lập tức bùng nổ cơn ghen tuông không thể kiềm chế:
“Người trong lòng? Hừ.”
Như thể ngay giây tiếp theo, hắn sẽ đi tìm kẻ “người trong lòng” kia mà lấy đầu hắn vậy. Ta đành phải nói thật để trấn an hắn:
“Ta học từ ngươi đấy, ở trong mơ.”
Tần Yến:
“……”
Ta cười cợt:
“Vậy nên, ngươi chính là sư phụ của ta.”
—Cũng là người trong lòng ta.