Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỞ LẠI ĐỂ CỨU RỖI NHAU Chương 4 TRỞ LẠI ĐỂ CỨU RỖI NHAU

Chương 4 TRỞ LẠI ĐỂ CỨU RỖI NHAU

1:15 sáng – 25/10/2024

Kẻ điên thuở thiếu niên, mãi mãi vẫn là một kẻ điên.

Tần Yến vừa nói những lời tán tỉnh ngông cuồng, vừa liên tục gọi tên ta bằng giọng khản đặc, giọng nói càng lúc càng nhẹ dần.

Ta ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt đen kịt của thiếu niên, nơi đang cuộn trào ham muốn sâu thẳm như vực thẳm.

“Tần Yến, ngươi thật biết cách giả vờ.”

Ta đặt môi lên má hắn, nhẹ nhàng hôn một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Yến ngây ra một lúc, rất nhanh sau đó, sắc đỏ trên khóe mắt hắn càng đậm dần, khi mở miệng lần nữa, giọng hắn đã khàn đặc đến khó tin:

“Miêu Miêu tiểu thư là tiểu hồ ly chuyển thế đúng không? Đã quyến rũ lòng người, rồi lại chẳng chịu trách nhiệm?”

Hắn hỏi với giọng vừa bất lực vừa tủi thân, thấp kém mà ngang ngược, hỗn loạn nhưng đầy kiềm chế.

Ta chỉ cười mà không nói, chỉ nhìn hắn với ánh mắt trêu đùa.

Ta vẫn không rõ Tần Yến rốt cuộc đã để ý đến ta từ khi nào. Lúc này đây, liệu hắn đã coi ta là của riêng hắn chưa?  Nếu đúng như vậy, có lẽ hắn đã để ý đến ta từ rất lâu trước đó rồi…

***

Ta bắt đầu hồi tưởng lại.

Trước khi ta tròn mười lăm tuổi, giữa ta và Tần Yến chỉ có khoảng hai lần tiếp xúc.

Lần đầu tiên là vào một ngày đông.  Năm ấy, tuyết rơi dày đặc, ta dẫn theo tỳ nữ ra ngoài thưởng tuyết, định tìm một chỗ vắng vẻ vui đùa một chút nhưng lại tình cờ bắt gặp Tần Yến.

Hắn đang bị vài công tử thế gia đè xuống tuyết, vừa bị đánh vừa bị mắng.

Ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, lớn tiếng ngăn cản. Mấy người đó nhận ra ta, vì nể mặt phủ Thái phó, cuối cùng cũng chịu dừng tay rồi bỏ đi.

Ánh mắt của Tần Yến u ám, thần sắc căng thẳng, hắn cố chấp không chịu tỏ ra yếu đuối. Mãi đến khi bọn họ đi xa, hắn mới không kìm được, ho ra mấy ngụm máu. Máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng, cảnh tượng kinh tâm động phách.

Theo phản xạ, ta đỡ lấy hắn, lấy khăn tay ra đưa cho hắn lau, rồi bảo tỳ nữ A Xuân đi tìm người giúp.  Nhưng Tần Yến chỉ loạng choạng một chút, rồi cố gắng đứng vững lại giữa gió tuyết:

“Không cần.”

Hắn cúi xuống nhìn chiếc khăn tay dính máu trong tay ta, khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu lạnh lùng:

“Tô tiểu thư vẫn nên tránh xa những kẻ như ta, kẻo làm bẩn chính mình.”

Nói xong, hắn quay người bước đi, bóng dáng gầy guộc, cô độc chìm vào nền tuyết trắng.

Đó là lần đầu tiên ta ghi nhớ hình ảnh của hắn…Cố chấp, u ám, tàn nhẫn, và cô đơn. Giống như một con thú hoang ẩn mình.

***

Ta lớn lên cùng nhiều công tử, tiểu thư của các thế gia.

Sự giao thiệp giữa thế gia phần lớn đều vì lợi ích.  Mọi người khinh thường Tần Yến, đương nhiên sẽ không có ai muốn tiếp cận hắn—một đứa con thứ của Tần gia, con của một kẻ hèn mọn, chẳng có chút hy vọng nào.

Còn ta, mang trong mình nhiều danh hiệu cao quý:  Trưởng nữ của phủ Thái phó, đệ nhất tài nữ kinh thành, và tương lai sẽ là thái tử phi.

Vậy nên…

Ta luôn là người được mọi người vây quanh như những vì sao quây lấy mặt trăng. Còn Tần Yến, luôn là kẻ bị cô lập.

Kinh thành này chỉ có vài nhà thế gia lớn, năm nào cũng có những yến tiệc, hội họp, không thiếu những lần gặp mặt.

Sau lần ấy, từ xa ta đã nhiều lần nhìn thấy Tần Yến.

Hắn luôn lặng lẽ ngồi trong góc khuất, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía đám đông, đôi khi ánh lên một tia khinh miệt.

Ta và hắn cũng đã có vài lần ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc. Ta sẽ mỉm cười tỏ còn hắn thì chỉ lạnh lùng quay đi.

Có kẻ sau lưng giễu cợt hắn—  Nói khuôn mặt hắn quyến rũ người khác như y hệt mẫu thân của hắn, một hoa khôi kỹ nữ, rằng hắn sinh ra đã là loại hạ tiện.

Ta nghe những lời đó mà cảm thấy khó chịu. Lúc này, danh hiệu *Đệ nhất tài nữ kinh thành* của ta liền có tác dụng.

Ta sẽ giữ dáng vẻ đoan trang, dịu dàng nhất, mỉm cười nhẹ nhàng, và lịch sự nhắc nhở họ:

“Nhàn đàm luận chuyện thị phi sau lưng, thật không phải là hành vi của quân tử hay thục nữ, xin hãy thận trọng lời nói.”

“Thay vì ngồi sau lưng nói xấu người khác, chi bằng ngồi yên suy xét lỗi lầm của chính mình.”

Nhưng đôi khi quá nhàm chán, ta lại nhếch môi, lười biếng nói với họ:

“Nghe nói ở địa phủ có mười tám tầng.

“Tầng thứ nhất là *Ngục rút lưỡi*.

“Những kẻ chia rẽ, nhiều lời, vu khống hãm hại, lừa gạt nói dối, sau khi chết sẽ bị đày vào tầng này. Quỷ nhỏ sẽ bẻ miệng kẻ đó, dùng kìm sắt kẹp lấy lưỡi, rút từ từ… nhưng không phải rút một lần là xong, mà kéo dài, từng chút một…”

Kể xong, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ung dung phe phẩy quạt, nhấm nháp trà.

Trời mới biết, ta ghét sự ồn ào của họ đến mức nào.

Trời mới biết, việc mỗi ngày phải giả vờ làm một thục nữ ôn nhu khiến ta mệt mỏi ra sao.

Trời mới biết, ta đã muốn nhổ tung lưỡi của họ biết bao.

Phương pháp này thường hiệu quả hơn so với những lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Mỗi lần ta nói như vậy, xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Chỉ là… Dù biện pháp có hiệu quả đến đâu, thỉnh thoảng cũng có sự cố xảy ra.

Hôm đó, sau khi nghe ta kể về *Ngục rút lưỡi*, ai nấy đều im bặt.

Nhưng đột nhiên, phía sau ta vang lên một tiếng cười khẽ. Ta cẩn thận quay đầu lại thì thấy Tần Yến.

Hắn không biết đến từ khi nào, đang đứng sau lưng ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, vừa như cười vừa như không.

Thế gian này, không có gì xấu hổ hơn tình huống này. Ta sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Tần thiếu gia, ta không phải đang nói sau lưng ngài, ta chỉ là…”

Nhưng Tần Yến không đợi ta nói xong đã mấp máy đôi môi mỏng, gọi tên ta:

“Tô Miêu tiểu thư.”

Ta ngơ ngác:

“Hử?”

Hắn hỏi:

“Nếu *Ngục rút lưỡi* là tầng đầu tiên, thì mười bảy tầng tiếp theo là những địa ngục thế nào?”

Ta trả lời:

“Tầng thứ hai là *Ngục cắt lưỡi*, tầng thứ ba là *Ngục cây sắt*, tầng thứ tư là *Ngục gương nghiệp chướng*…”

Nói đến đây, ta nhận ra điều gì đó không đúng, vội dừng lại.

Ta mang danh hiệu *Đệ nhất tài nữ kinh thành*, những thứ ta đọc phải là những tác phẩm của các hiền giả, kinh điển Nho gia.

Còn những chuyện địa ngục này là ta đọc từ những sách vở thoại bản nhảm nhí. Nói một hai câu không sao, nhưng nếu tiếp tục, nội dung sẽ trở nên quá tà dị, không hợp với thân phận của ta.

Ta thầm giận dữ, lén lườm hắn.

Trước đây ta còn âm thầm bảo vệ hắn, vậy mà giờ hắn lại muốn chơi xấu ta sao?

Nhưng Tần Yến chỉ nhếch môi cười:

“Giá mà có một ngày, ta có thể nghe Tô Miêu tiểu thư kể hết câu chuyện về mười tám tầng địa ngục.”

Đó là hai lần ta tiếp xúc với Tần Yến trước khi ta tròn mười lăm tuổi.

Lần đầu tiên, ta chứng kiến cảnh hắn khốn đốn trong tuyết. Lần thứ hai, hắn nhìn thấu lớp vỏ bọc trước mặt mọi người của ta.

Vậy nên, hóa ra con sói con này, từ lúc đó đã để ý đến ta rồi sao?

Ta tỉnh lại từ ký ức, phát hiện mặt trời ngoài cửa sổ đã dần ngả về tây. Rời khỏi vòng tay của Tần Yến, tay cầm cuốn Xuyên Vực Chí mà hắn đưa cho, ta tùy tiện lật vài trang, rồi tựa vào khung cửa cười:

“Tần Yến, ngươi có muốn biết tầng thứ năm của địa ngục là gì không?”

Hắn cúi mắt nhìn ta, giọng nói kéo dài âm cuối:

“Sao vậy, Miêu Miêu tiểu thư cuối cùng cũng sẵn sàng kể rồi?”

Ta lại đáp:

“Tháng sau tại trường săn mùa thu, nếu ngươi và ta cùng liên thủ, đánh bại Dung Ngọc thái tử, ta sẽ kể cho ngươi nghe.”

Mùa thu năm nay sẽ có một cuộc ám sát.

Trong kiếp trước, Dung Ngọc đã lập công lớn khi cứu giá, nhờ sự kiện này mà càng được thánh thượng sủng ái.

Nhưng thật ra, Dung Ngọc đã sớm biết kế hoạch của các thích khách từ nước địch. Hắn cố ý che giấu, không báo cáo, chỉ để đổi lấy công lao cứu giá.

Còn muội muội cùng cha khác mẹ của ta, Tô Minh Nhan, càng thâm độc hơn.

Trong lúc tránh hiểm nguy, nàng đã lợi dụng sự hỗn loạn, đẩy ta về phía lưỡi đao của thích khách, mưu đồ lấy mạng ta. Chính Tần Yến đã thay ta đỡ một đao, rồi phản công giết chết tên thích khách đó.

Nhưng trên lưỡi đao có độc…

Ta vẫn nhớ rõ hình ảnh y phục của hắn nhuộm đầy máu. Kiếp trước, nhờ nhát đao này, Tần Yến mang theo bệnh căn suốt đời.

Về sau, dù hắn có đạt được quyền lực tối cao, tìm đủ mọi loại dược liệu quý giá, cuối cùng vẫn không thể kéo dài được tuổi thọ.

Kiếp này— Ta nhất định phải để Tô Minh Nhan và Dung Ngọc thái tử cùng trả món nợ này!

Chỉ có điều…Ta lại quên mất, Tần Yến—kẻ điên này, luôn là kẻ tham lam. Hắn tiến lại gần, nhếch môi cười:

“Miêu Miêu, thế vẫn chưa đủ. Nếu ta thắng hắn, nàng phải kể cho ta nghe vào đêm tân hôn, ngay trên giường cưới mới được…”

Hơi thở ấm áp của Tần Yến phả vào tai ta, khiến từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn.

Ta cười đồng ý:

“Được, nghe theo ngươi.”

Khi ta ôm sách bước xuống cầu thang, ta nghe thấy giọng Tần Yến vang lên từ phía sau:

“Ta bỗng dưng có chút tin vào những lời nói mơ lúc trước của Miêu Miêu tiểu thư.”

“Miêu Miêu tiểu thư đột nhiên thay đổi tính nết, đối xử tốt với ta như vậy, phải chăng vì trong cơn ác mộng ấy, có điều gì khiến nàng hối tiếc?”

Ta quay lại nhìn hắn, những nỗi đau trong lòng hóa thành một câu nói đơn giản:

“Đúng vậy, trong mơ có quá nhiều tiếc nuối.”

Chỉ thấy Tần Yến uể oải tựa vào cửa, nụ cười quyến rũ:

“Xem ra, đó thật sự không phải là một giấc mơ đẹp. Nhưng ta đã mơ về Miêu Miêu hàng ngàn lần, Miêu Miêu chỉ mới mơ về ta có một lần.”

“Theo ta thấy, Miêu Miêu tiểu thư nên bỏ đi những ưu phiền, ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, và mơ về ta thêm vài lần nữa.”

“Biết đâu lần tới, đó sẽ là một giấc mơ đẹp.”

Mũi ta cay cay, ta không kìm được mà gật đầu đồng ý.

Ta biết hắn vẫn dõi theo ta, nhưng ta không dám nhìn lại ánh mắt cháy bỏng của hắn nữa, vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.

Ta sợ rằng nếu nán lại thêm, ta sẽ bật khóc trước mặt hắn.

Kiếp trước, hắn cũng đã nói với ta rất nhiều lời tình cảm. Chỉ là ta chẳng bao giờ tin, nên cũng rất ít khi đáp lại.

Ta đã từng nhìn thấy hắn khi giết người, toàn thân đẫm máu. Cũng từng thấy hắn lạnh lùng, không biểu cảm, chặt đứt tứ chi người ta, nhúng vào thùng rượu để thực hiện những hình phạt tàn khốc nhất.

Vì vậy, những lời tình cảm của hắn khi ấy, với ta mà nói, chỉ như những lời nói điên cuồng. Đặc biệt là sau khi ta biết được cách hắn leo lên đỉnh cao quyền lực—