Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta thành thân để trừ tà xung hỉ cho hắn.
Khi hắn còn sống, ta hận hắn đã giam cầm ta trong hậu viện sâu thẳm, phá nát mối lương duyên của ta với thái tử. Ta càng hận hắn hơn khi hắn bịa đặt tội danh, hại cả gia tộc ta.
Nhưng thì ra—
Người cứu mạng ta, hứa hẹn cùng ta bạc đầu, lại chính là hắn.
Người nhẫn nhịn, gánh chịu mọi thứ để bảo vệ cả gia tộc ta, cũng là hắn.
Thế mà hắn lại chết rồi.
Con đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo, ta đốt một ngọn lửa vì hắn. Biển lửa dâng trào, ta nằm vào trong quan tài của hắn:
“Tần Yến, đêm nay ta và chàng thành hôn. Dù quan tài này nhỏ, nhưng đủ để ta và chàng chung gối.”
…
Mở mắt ra, ta sống lại, trở về bảy năm trước.
Bên giường là thiếu niên tuấn tú đang lười biếng cúi mắt, lạnh lùng nhìn ta:
“Cái chuyện tự lao vào lòng nam nhân, tự tiến cử làm ấm giường này, không biết Tô tiểu thư học được từ bao giờ vậy?”
Sau khi trọng sinh, ta lại một lần nữa gặp thiếu niên quyền thế ngút trời, nhưng đoản mệnh, chẳng được kết cục tốt đẹp kia.
Lúc này, Tô Minh Nhan để hủy hoại danh tiết của ta, đã chuốc say ta rồi đưa ta lên giường của Tần thiếu gia — Tần Yến, thanh danh chẳng tốt đẹp gì.
Ta khẽ chạm đầu ngón tay vào mặt hắn.
Khuôn mặt ấy— lúc này không còn là khuôn mặt cứng ngắc, khô cằn của người đã vào quan tài, cũng không phải là gương mặt xanh xao, gầy gò vì độc dược giày vò trên giường bệnh.
Thiếu niên trước mắt dung mạo tuyệt đẹp, mờ ảo tựa giấc mộng.
Ta nhẹ véo vào má hắn. Da hắn vốn đã trắng, ta chẳng hề dùng lực vậy mà nơi đó đã ửng đỏ. Sắc mặt Tần Yến lập tức thay đổi.
“Tô tiểu thư có ý gì đây?”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, giọng trầm xuống, hơi thở cũng có chút bất ổn:
“Ôm lâu vậy vẫn chưa đủ, lại còn muốn động tay?”
Hắn ghì chặt khiến tay ta có chút đau, ta chỉ đành bất lực rút tay về, nhưng ánh mắt lại không nỡ rời đi, cứ thế chăm chú nhìn hắn.
Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng ngà rộng thùng thình, không biết từ khi nào mà ngực áo đã bị ta đè trở nên nhăn nhúm. Hắn thản nhiên phẩy tay vuốt phẳng, trông như vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Lạnh lùng quá. Lạnh lùng đến mức không giống với hắn sau này…
Thôi vậy! Dù sao, Tần Yến lúc này mới chỉ mười bảy tuổi. Hắn chưa trở thành kẻ bạo ngược, quyền khuynh thiên hạ. Cũng chỉ là một chú sói con chưa biết mùi thịt là gì đâu…
Ta chầm chậm nhếch môi, thưởng thức dáng vẻ của vị gian thần này lúc còn trẻ, cố ý trêu hắn:
“Tần thiếu gia, ta đã tự tiến cử đến làm ấm giường cho chàng rồi, còn sợ gì mà không dám đối với chàng động tay động chân chứ?”
Tần Yến hiếm khi thoáng sững sờ, ánh mắt nhìn ta lộ ra chút ngạc nhiên.
Hắn dường như không tin được, ta — Đại Tiểu thư của phủ Thái phó, người luôn đoan trang, thùy mị trong mắt thế nhân — lại có thể nói ra những lời tán tỉnh ám muội như vậy.
Thật ra, có gì là không thể chứ?
Những gì người ngoài nhìn thấy, vốn dĩ đều là vẻ bề ngoài mà ta cố tình dựng nên. Sống lại một đời, ta cũng coi như đã có được một phần tiên cơ.
Trong thế gian này, kẻ giỏi ngụy trang, đâu chỉ có một mình ta?
Ví dụ như tên Tần Yến đang ở trước mắt ta ngay lúc này đây.
Hắn có vẻ ngoài theo lễ giáo, lạnh lùng như trăng sáng, nhưng ta biết, hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế bản tính phản nghịch của mình mà thôi.
Kiếp trước, chỉ trong ba năm, hắn đã vươn lên đỉnh cao quyền lực, thủ đoạn tàn độc và dứt khoát.
Tần Yến xuất thân không tốt, từ nhỏ đã chịu nhiều sự khinh miệt và hắt hủi của người khác. Dần dà hình thành tính cách thất thường, ngang ngược và bệnh hoạn.
Cả đời hắn ghét nhất là những quy tắc, lễ giáo cứng nhắc.
Ta từng bị hắn giam cầm trong trạch viện sâu kín ấy, trải qua hơn ba trăm ngày đêm. Mỗi khi hắn nhìn ta, ánh mắt đầy bệnh hoạn và chuyên chú, như một kẻ không biết thỏa mãn, lúc nào cũng sẵn sàng xé toạc và nuốt chửng ta vào bụng.
Đó mới là con người thật của hắn. Còn thiếu niên trước mắt ta thì sao?
Hừ, cũng giống như danh hiệu “Đệ nhất tài nữ kinh thành” của ta — Đều là giả tạo!
Tần Yến và ta đối diện một lúc lâu. Thần sắc của hắn lạnh lùng, u ám.
Ta khẽ mỉm cười, như cơn mưa xuân, dịu dàng mà vô hình kiểm soát hắn. Cuối cùng, vẫn là hắn quay mặt đi trước, giọng nói nhàn nhạt nhắc nhở:
“Tô tiểu thư đã rơi vào bẫy của người khác, nếu bây giờ không đi, e rằng sẽ không kịp nữa.”
Lúc này ta mới thỏa mãn thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Ta đương nhiên nhớ rõ cái bẫy bẩn thỉu này là do muội muội cùng cha khác mẹ của ta dựng lên. Nàng ta đã giả vờ như một con thỏ trắng ngoan ngoãn suốt mười mấy năm nay.
Năm nay, ta vừa mới tròn mười lăm tuổi, cha mẹ đều mạnh khỏe, gia tộc hưng thịnh.
Ta là trưởng nữ của phủ Thái phó. Phụ thân dốc lòng bồi dưỡng ta, dạy dỗ ta đủ đầy cầm kỳ thi họa, thơ văn binh pháp, mọi thứ đều không thiếu.
Thế gian đều tán dương ta ôn hòa tài giỏi, đoan trang nhu mì. Ngay cả Hoàng thượng cũng đã có ý định ban hôn ta với Thái tử, chỉ còn thiếu một chiếu chỉ chính thức nữa mà thôi.
Kiếp trước, ta kiềm chế bản thân, từng bước từng bước trở thành hình tượng mẫu mực cho các quý nữ gia tộc, tất cả chỉ vì muốn làm một Thái tử phi hoàn hảo, không để người ta tìm ra lỗi sai.
Thế nhưng, muội muội cùng cha khác mẹ của ta, người từ nhỏ đã ngoan ngoãn, dễ bảo, lại ẩn chứa một tham vọng cao hơn cả trời.
Nàng ta nhắm đến vị trí Thái tử phi. Nàng ta muốn cướp đoạt hết tất cả những gì thuộc về ta.
Cuối cùng, Tô Minh Nhan nhân dịp cùng ta đến mừng thọ lão phu nhân Tần gia, đã chuốc say ta rồi đưa ta lên giường của Tần thiếu gia — Tần Yến, người từ lâu đã mang tiếng xấu xa vô dụng của Tần phủ.
Tần Yến xuất thân hèn kém, danh tiếng lại chẳng tốt đẹp. Nếu chuyện ta cùng hắn ở chung một phòng để người ngoài biết được, tất nhiên sẽ bị vấy bẩn không còn sạch sẽ.
Nhưng—
Tô Minh Nhan đã tính sai ta, cũng tính sai Tần Yến.
Tần Yến có tính phản nghịch, hắn ghét nhất là bị người khác lợi dụng. Vậy nên kiếp trước, hắn chẳng những không đụng đến ta, mà còn giúp ta nữa.
Giờ nghĩ lại, hóa ra từ năm nay, Tần Yến đã bắt đầu bảo vệ ta rồi.
Ta có hai lựa chọn:
—Phá bẫy mà thoát ra, sau đó sẽ âm thầm dạy dỗ Tô Minh Nhan. Dù sao sự việc một khi bị phơi bày, sẽ liên quan đến danh dự của cả gia tộc.
—Hoặc ta sẽ lấy kế trị kế, phản đòn Tô Minh Nhan ngay tại chỗ.
Lần trước, ta vì lo lắng đến danh dự gia tộc mà chọn phương án đầu. Kết quả là Tô Minh Nhan càng làm loạn không ngừng.
Vậy nên lần này…
Ta ngước mắt nhìn Tần Yến, mỉm cười:
“Tần thiếu gia, người ta đã bày sẵn trận, chi bằng chúng ta uống trà đợi thêm một chút. Một số con sâu, giết chết ngay tại chỗ sẽ khiến mọi chuyện bớt phiền phức hơn.”
Tần Yến nghe vậy, ánh mắt tựa như dò xét, giọng nói lại pha chút lười biếng thử thách:
“Tô tiểu thư không sợ dính líu đến ta, rồi bị ta kéo xuống bùn sao?”
Ta nhấc chén trà lên, khẽ mỉm cười:
“Tần thiếu gia, bớt giả vờ đi, chàng không bao giờ kéo ta xuống bùn cả.”
Ta từng nghĩ hắn sẽ kéo ta vào bùn lầy. Nhưng sau này mới biết, điều hắn trao cho ta, lại là mảnh đất tinh khiết và dịu dàng nhất thế gian.
Tần Yến nhìn ta, đột nhiên vươn tay ra ngăn lại động tác ta đang định uống trà.
“Tần thiếu gia?”Ta ngạc nhiên hỏi.
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Đừng uống chén này.”
“…Hử? Vì sao?”
“Trà nguội rồi.”
“À.”
Ta ngoan ngoãn đặt chén xuống. Ta có bệnh về dạ dày, xưa nay chẳng bao giờ động vào đồ ăn hay trà nguội.
Giây phút yên lặng trôi qua… Bất chợt, ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn.
Kiếp trước, ta bị trúng thuốc nên mê man không tỉnh. Cuối cùng, Tần Yến đã dùng một chén trà lạnh tạt tỉnh ta. Sau khi đánh thức ta, hắn lập tức đuổi ta đi, giọng nói cực kỳ hung dữ.
Nhưng ở kiếp này thì sao? Chén trà vẫn còn đó. Hắn không tạt ta, cũng chẳng mắng ta, càng không vội vã đuổi ta ra ngoài.
Vậy ta đã tỉnh lại như thế nào?
Ta thử động đậy thân mình mới nhận ra chỗ eo có chút đau.
Kiếp trước, khi Tần Yến trở thành đại gian thần, hắn như một con sói đói thích cắn xé da thịt người khác.
Nhưng ta lại nhầm lẫn, coi ngọc là đá cuội, không nhận ra lòng tốt của hắn, chỉ nghĩ hắn hiểm ác, một mực căm hận hắn, tự nhiên cũng chẳng muốn để hắn thỏa nguyện.
Hắn cầu không được, lại chẳng muốn ép buộc ta, bèn siết eo ta, mỗi lần đều gọi ta “Miêu Miêu” đầy đáng thương, như một kẻ giả vờ ngây ngốc, khiến ta phải mềm lòng.
Vậy nên, cảm giác đau quen thuộc nơi eo này… Chẳng lẽ…Hắn đã siết chặt eo ta để đánh thức ta sao?
***
Nghi hoặc trỗi dậy, ta thử thăm dò:
“Tần thiếu gia, chàng nặng tay như vậy, ta sẽ đau đó.”
Nếu là Tần Yến của kiếp trước, nghe ta nói vậy, hắn nhất định sẽ mắt đỏ lên, giọng điệu mềm lại. Nhưng hiện tại, ánh mắt u ám của Tần Yến không hề tan đi, thậm chí còn khẽ cười lạnh:
“Tô Miêu tiểu thư, khi nàng mê man say ngủ, dường như gặp ác mộng gì đó hay sao mà vừa khóc vừa cười.”
“Khi ta vừa đến gần, nàng liền ôm chặt lấy ta không buông. Ta muốn gỡ ra, nhưng nàng càng ôm chặt hơn, còn khóc lóc nói…”
Giọng hắn khẽ ngừng lại một chút, tim ta cũng vì thế mà khẽ run lên:
“Ta… đã nói gì?”
Giọng Tần Yến trầm thấp, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười chế giễu:
“Nàng nói, khi còn sống không thể cùng ta chung gối, chết rồi nhất định phải cùng ta chung mộ. Nàng còn nói, đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo, không cho ta đi một mình, nàng muốn đi cùng ta.”
Ta á khẩu không biết đáp lời hắn như thế nào. Ánh mắt hắn liếc sang chén trà trên bàn:
“Ta vốn định dùng trà lạnh để tạt tỉnh Tô tiểu thư, nhưng nàng càng nói càng loạn, ôm càng chặt, nên ta đành dùng sức. Dù ra tay hơi mạnh, nhưng cũng là để giúp tiểu thư thoát khỏi ác mộng nhanh hơn.”
Ta nhìn hắn, ngẫm kỹ từng câu chữ, lại không thể tìm ra điểm nào sai sót.
Hóa ra hắn chẳng hề có ý dịu dàng. Chỉ là ta vô tình quấy nhiễu, khiến những sự kiện của kiếp trước thay đổi.
Trong khoảnh khắc, cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng ta. Ánh sáng yếu ớt từ khung cửa sổ chiếu lên gương mặt hắn, khiến cả người hắn trông như một giấc mộng hư ảo.
Khi hắn lại mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo sự lạnh nhạt, phá tan giấc mơ của ta:
“Tô Miêu tiểu thư mơ mộng cũng thú vị đấy, nhưng ta tiếc mạng lắm, chẳng vội vàng gì bước lên đường Hoàng Tuyền, nên cũng không cần tiểu thư đi cùng.”
Ta khẽ gật đầu, đúng vậy, ai mà không quý trọng mạng sống của mình chứ? Không ai muốn chết sớm như vậy đâu… Thế nhưng, một người quý mạng như hắn, kiếp trước lại không sống qua được hai mươi lăm tuổi.
Ta nhìn hắn, mắt đỏ hoe, cười dịu dàng:
“Ta hiểu rồi. Hôm nay Tần thiếu gia đã giúp ta một lần, sau này ta nhất định mỗi ngày sẽ cầu chúc cho Tần thiếu gia sống lâu trăm tuổi, tránh họa gặp phúc.”
Có lẽ ta nói quá chân thành, ngược lại khiến người nghe thấy khó hiểu. Tần Yến chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét. Nhưng ta không giải thích gì thêm, chỉ chỉnh lại y phục và búi tóc cho gọn gàng, lấy lại vẻ đoan trang, chờ đợi con mồi sắp tới.
Ta biết, chẳng mấy chốc nữa, Tô Minh Nhan sẽ canh đúng giờ mà dẫn theo thái tử đến tìm ta.
Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc, một đám người đông nghịt đã đến, chắn trước cửa phòng của Tần Yến.
Cửa phòng không khóa, họ dễ dàng phá cửa mà vào. Bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm đầu tiên đầy vẻ ngạc nhiên giả tạo, dĩ nhiên là từ miệng Tô Minh Nhan:
“Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ngủ trong phòng của Tần thiếu gia?”