Ngày sinh thần của ta là một ngày tuyết rơi rất dày, lạnh cóng. Cũng là ngày hắn đến nói muốn từ hôn với ta.
Ta nhìn hắn , mắt sáng miệng ngọc, dáng người cao ngất đứng lặng lẽ ngoài cửa lớn. Ta quay người vào nhà, lấy một cái ô ra che lên đầu hắn .
Thần sắc hắn lạnh lùng không chút nương tay đẩy tay ta ra. Hơi bất ngờ nên ta loạng choạng ngã xuống nền đất phủ đầy tuyết trắng.
Tuyết rơi trên áo choàng lông cáo đen của hắn, ánh mắt hơi dao động, nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra muốn đỡ ta dậy.
Ta không kéo tay hắn mà che mắt cá chân mình lại ăn vạ: “Ai da, đứng không lên được rồi, hôm nay không có năm trăm lượng bạc an ủi thì đừng mong đi.”
Hắn cười lạnh, buông một câu “Vậy ngươi cứ nằm trong tuyết đi” rồi quay đầu muốn đi.
Ta liền ôm chân hắn lại, hét lớn ra ngoài: “Tô tướng quân đánh người rồi! Tô tướng quân bắt nạt dân nữ!”
Hắn vội vàng che miệng ta, hạ giọng nói vào tai ta đầy căm hận: “Đứng lên.”
Ta nháy mắt nhìn lại: “Phải ôm kiểu công chúa mới đứng lên được.”
Hắn không biết làm sao, đành thở dài, “Rốt cuộc làm thế nào ngươi mới chịu từ hôn?”
“Đưa tất cả đầu bếp của Tô phủ đến nhà ta, mỗi người nấu cơm cho ta ba ngày, coi như mừng sinh thần ta.” Ta nói rõ.
“Hồ đồ.”
“Chậc, thật nhỏ mọn. Vậy thì đưa viên dạ minh châu hoàng thượng ban cho ngươi lúc làm lễ trưởng thành cho ta.”
“…… Đầu bếp cần mang theo nguyên liệu và dụng cụ không?”