Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐẬU PHỤ TÂY THI Chương 5 ĐẬU PHỤ TÂY THI

Chương 5 ĐẬU PHỤ TÂY THI

4:44 sáng – 22/12/2024

Ta nhìn hắn, lòng bỗng dưng nghĩ ngợi: Nếu ta có một nữ nhi giống hắn, hẳn cũng không tệ.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn ta, trong ánh mắt lại thoáng hiện lên nét đáng thương, giọng nói khẽ khàng:
“Vì sao… phu nhân không thể thích bản vương?”

Ta thoáng sững người, á khẩu không đáp.

Ta đành nhẹ giọng an ủi hắn:
“Thiếp không phải không thích vương gia.”

Hắn lại không tin, ánh mắt u ám, giọng mang theo vài phần oán trách:
“Rõ ràng chúng ta đã ở chung một mái nhà hơn một năm, bản vương hao hết tâm tư mới có thể cưới nàng về. Thế mà thái độ của nàng đối với ta, lại chẳng bằng khi ta còn là kẻ điếc què. Ít ra lúc đó, nàng còn có chút quan tâm đến ta.”

Nói đến đây, hắn nghiến răng:
“Biết sớm như vậy, chi bằng bản vương cứ què luôn cho rồi.”

Trong lòng ta khẽ xao động, dâng lên một chút mềm mại không rõ ràng.

Ta cúi đầu nói nhỏ:
“Vương gia từng nói muốn cưới là thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng, tài mạo hơn người. Nếu một ngày, các nàng cũng có con, liệu hài tử của thiếp có giống như vương gia thuở nhỏ, bị lạnh nhạt, hắt hủi, chẳng được coi trọng?”

Giọng ta càng lúc càng nhỏ, như tự nói với chính mình:
“Thiếp không muốn như vậy.”

Tằng Thành Cẩn nhìn ta hồi lâu, giọng trầm thấp vang lên:
“Ta nói sẽ không có nữ nhân khác thì sao?
“Bản vương sẽ không cưới người khác, càng không để ai khác sinh hạ hài tử của ta.”

Ta sững sờ nhìn hắn, lắp bắp nói:
“Nhưng khi thành thân, vương gia rõ ràng nói không muốn cưới thiếp…”

“Là ai nói bản vương không muốn cưới?” Hắn cúi người ôm ngang ta lên, đặt xuống giường, ánh mắt sắc bén, khóe môi mang ý cười:
“Quê mùa như vậy, ngày ngày còn mặc y phục mỏng manh trước mặt ta, ta hận không thể… Nếu không vì khi ấy nàng chưa có danh phận, nàng tưởng bản vương thật sự là kẻ quân tử đấy ư?”

Mặt ta đỏ bừng, không dám nói thêm lời nào.

Hắn cúi đầu, ngón tay khẽ tháo dải lụa áo ta, giọng thì thào bên tai:
“Ăn quen đậu hũ mềm mịn rồi, dù có sơn hào hải vị, cũng chẳng thể sánh bằng nàng.”

8

Tiểu hoàng đế quyết định lập hậu, người được chọn chính là thiên kim của đại tướng quân.

Từ năm mười tuổi đăng cơ, tiểu hoàng đế tuổi nhỏ lực yếu, triều chính đều do Tằng Thành Cẩn một tay xử lý. Nay hoàng đế đã trưởng thành, lập hậu cũng là lẽ thường tình, đại tướng quân và quần thần liền dâng sớ, yêu cầu Tằng Thành Cẩn trả lại quyền chính cho bệ hạ.

Ta vốn cho rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ hắn lại vô cùng bình thản.

“Họ muốn, thì đưa cho họ là được.” Hắn nhấp một ngụm nước đậu do ta làm, nhàn nhạt nói:
“Bản vương còn cầu được thanh nhàn.”

Từ khi dâng binh phù, hắn đã sớm đoán được ngày này sẽ đến.

Nhưng còn chưa đợi chúng thần và tiểu hoàng đế vui mừng bao lâu, chiến sự biên cương phía Đông lại bùng phát dữ dội. Binh mã tăng viện không kịp thời tiếp ứng, triều đình đành phải sai sứ thần sang nước Hạ mượn binh.

Nào ngờ nước Hạ lại đưa ra điều kiện: bọn họ chỉ tin tưởng Nhiếp Chính Vương. Nếu không gặp được Tằng Thành Cẩn, chuyện mượn binh quyết chẳng thể bàn.

Từ sau khi tiểu hoàng đế thành thân, Tằng Thành Cẩn liền lấy cớ thân thể bất an, không hề lên triều. Người trong cung tới mời hết lần này đến lần khác, hắn đều không động lòng, ngay cả mấy lão thần thân tín đến khuyên can cũng bị chặn ngoài cửa phủ.

Hắn nghe nói ta thích xem hí kịch, liền mời một gánh hát đến phủ, mỗi ngày biểu diễn vài vở.

Đám nha hoàn và gia đinh trong phủ đều kéo nhau đến xem, tiếng cười nói vang khắp sân viện. Tằng Thành Cẩn thấy vậy cũng không trách phạt, để mặc bọn họ tự do vui đùa.

Hắn vốn là người cực kỳ coi trọng quy củ, vậy mà lúc này lại tỏ ra dung túng đến lạ.

Ba ngày sau, tiểu hoàng đế rốt cuộc không nhịn được, tự mình tới cửa.

“Hoàng thúc đã nhiều ngày không lên triều, trẫm thực lo lắng cho thân thể của hoàng thúc.” Hắn nói.

Lúc ấy, Tằng Thành Cẩn đang vẽ tranh cho ta. Nghe thấy giọng tiểu hoàng đế, ta vô thức muốn quay đầu lại, nhưng hắn liền ngăn lại:
“Vẫn chưa vẽ xong, phu nhân gấp cái gì?”

Hắn hạ bút vẽ thêm một nét trên giấy, không thèm ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
“Bệ hạ vẫn như khi còn nhỏ, mỗi lần gặp chuyện ở bên ngoài không giải quyết được, lại vội vàng tìm đến thần, trốn sau lưng thần lau nước mũi.”

Tiểu hoàng đế im lặng hồi lâu, sau đó vén áo, quỳ mạnh xuống đất.

Cúi đầu, giọng hắn khàn khàn:
“Hoàng thúc, có thể giúp trẫm thêm một lần nữa không?”

Lúc này, Tằng Thành Cẩn mới chịu nhấc mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người hắn.

“Bệ hạ tính tình quá đỗi mềm yếu, lòng dạ thiện lương, dễ bị người khác thao túng. Bệ hạ không quyết được việc gì, thần thay ngài quyết. Người ngài không dám giết, thần thay ngài giết.
“Lâu dần, bệ hạ lại sinh lòng nghi kỵ thần, oán thần quyền thế lấn át, che trời lấn chủ.”

Hắn nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt:
“Cho nên, bệ hạ sai thích khách đến giết thần. Đến nay, tai phải của thần vẫn chẳng thể nghe rõ thanh âm gì nữa.”

Dứt lời, hắn cười nhạt, khẽ chậc một tiếng:
“Nghĩ lại, thật khiến người ta lạnh lòng.”

Tiểu hoàng đế siết chặt nắm tay, giọng nói run rẩy:
“Trẫm chưa từng nghĩ muốn hoàng thúc chết.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, thanh âm lạnh lùng:
“Nhưng hoàng thúc không chết, thì trẫm ngồi trên long ỷ này chẳng thể yên ổn. Trẫm từng hy vọng, hoàng thúc cứ mãi ở lại trấn nhỏ đó, không bao giờ quay về, thì ngài và trẫm còn có thể bình an vô sự.”

Tằng Thành Cẩn thu bút, hài lòng nhìn bức họa vừa vẽ xong, thong thả đưa lên ngắm nghía.

Gió nhẹ thổi qua, một tờ giấy mỏng trên án bay lên không trung, xoay một vòng rồi từ từ rơi xuống đất.

Ánh mắt tiểu hoàng đế đuổi theo tờ giấy trắng không chữ ấy, môi mím chặt, không nói một lời.

Ngoài cửa sổ, ánh tà dương rực rỡ phủ khắp trời.

“Nhìn thấy bệ hạ ngày hôm nay, thần cũng coi như được an ủi đôi phần.” Tằng Thành Cẩn nói, “Bệ hạ đã trưởng thành, cũng đến lúc giao lại giang sơn cho ngài rồi.”

Ngày hôm sau, Tằng Thành Cẩn khởi hành sang nước Hạ. Chỉ trong hai ngày một đêm, hắn đã mượn được mười vạn tinh binh, đánh tan quân địch.

Đường hồi kinh, hắn vẫn như cũ, nắm lấy tay ta, dưới ánh nến tỉ mỉ nhìn ngắm, bất giác lẩm bẩm:
“Bàn tay này…”

Tiểu Thanh với chiếc bụng tròn căng, lạch bạch theo sau đám ngựa.

Tằng Thành Cẩn ngước nhìn về phương xa, hướng về phía hoàng cung, giọng nói nhẹ bẫng:
“Hắn một lòng muốn thắng bản vương một lần, vậy bản vương liền cho hắn toại nguyện.”

Không bao lâu sau, kinh thành nhận được một tin buồn. Giấy cáo phó truyền khắp nơi: Nhiếp Chính Vương vì lao lực quá độ, trên đường hồi kinh lâm trọng bệnh qua đời, phu nhân cũng cùng nhau tạ thế.

Cả hoàng thành một mảnh tang thương, khắp nơi phủ sắc trắng, bách tính đều than khóc.

Tiểu hoàng đế lại không tin rằng chúng ta đã chết. Ba năm trôi qua, hắn vẫn sai người khắp nơi treo tranh vẽ, tìm kiếm tung tích của chúng ta.

Kỳ lạ thay, phần lớn thời gian, tranh vẽ lại chỉ có một mình ta.

Mỗi lần nhìn thấy, Tằng Thành Cẩn đều sẽ xé nát bức họa, nghiến răng mắng một câu:
“Tiểu tử thối, ngươi có còn là người không?”

End