Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN Chương 1 THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN

Chương 1 THIẾU NIÊN MÀ TA YÊU NHẤT MUỐN TỪ HÔN

9:49 chiều – 30/07/2024

Ngày sinh thần của ta là một ngày tuyết rơi rất dày, lạnh cóng. Cũng là ngày hắn đến nói muốn từ hôn với ta.

Ta nhìn hắn , mắt sáng miệng ngọc, dáng người cao ngất đứng lặng lẽ ngoài cửa lớn. Ta quay người vào nhà, lấy một cái ô ra che lên đầu hắn .

Thần sắc hắn lạnh lùng không chút nương tay đẩy tay ta ra. Hơi bất ngờ nên ta loạng choạng ngã xuống nền đất phủ đầy tuyết trắng.

Tuyết rơi trên áo choàng lông cáo đen của hắn, ánh mắt hơi dao động, nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra muốn đỡ ta dậy.

Ta không kéo tay hắn mà che mắt cá chân mình lại ăn vạ: “Ai da, đứng không lên được rồi, hôm nay không có năm trăm lượng bạc an ủi thì đừng mong đi.”

Hắn cười lạnh, buông một câu “Vậy ngươi cứ nằm trong tuyết đi” rồi quay đầu muốn đi.

Ta liền ôm chân hắn lại, hét lớn ra ngoài: “Tô tướng quân đánh người rồi! Tô tướng quân bắt nạt dân nữ!”

Hắn vội vàng che miệng ta, hạ giọng nói vào tai ta đầy căm hận: “Đứng lên.”

Ta nháy mắt nhìn lại: “Phải ôm kiểu công chúa mới đứng lên được.”

Hắn không biết làm sao, đành thở dài, “Rốt cuộc làm thế nào ngươi mới chịu từ hôn?”

“Đưa tất cả đầu bếp của Tô phủ đến nhà ta, mỗi người nấu cơm cho ta ba ngày, coi như mừng sinh thần ta.” Ta nói rõ.

“Hồ đồ.”

“Chậc, thật nhỏ mọn. Vậy thì đưa viên dạ minh châu hoàng thượng ban cho ngươi lúc làm lễ trưởng thành cho ta.”

“…… Đầu bếp cần mang theo nguyên liệu và dụng cụ không?”

1

Bên ngoài truyền đến những lời đồn đại sôi nổi, Tô Tướng quân khải hoàn trở về, ngày thứ hai liền đến nhà từ hôn với tiểu thư độc nhất của Lâm gia, rồi ngay sau đó đính hôn với tiểu thư nhà họ Bạch.

Thật tốt, Tô Dật Trần tên tiểu tử này, đi một ngày đàng học một sàng khôn, đúng là khôn lớn trưởng thành rồi nhỉ.

Cái nhà họ Bạch đó là đối thủ chính trị của cha ta, còn vị Bạch tiểu thư kia cũng không phải người dễ chọc. Hắn bỏ qua ta, viên ngọc quý long lạnh như thế này, để chọn các loại  trà xanh vặt vẹo đó, thật là mù mắt.

Ta lười không muốn thấy người khác chỉ trỏ, bèn đóng cửa không ra ngoài, ở trong phủ hết ăn rồi ngủ hơn một tháng.

Đầu bếp của Tô phủ cũng không nhất định tốt hơn phủ Lâm gia, nhưng mới mẻ. Ăn ngán khẩu vị phủ Lâm gia rồi, giờ đổi khẩu vị, mỗi bữa ta đều có thể ăn thêm nửa bát cơm.

Hơn một tháng sau, lời đồn lắng xuống, ta cũng tròn trịa thêm vài vòng, áo mới may có chút chật, nên quyết định dẫn a hoàn Uyên Nhi ra ngoài dạo chơi, tiện thể hẹn vài vị tỷ muội đi xuống phố uống rượu.

Hỏi thứ gì để giải sầu hay nhất thì chỉ có rượu. Tửu lầu có một loại rượu hoa mai mới ủ, uống một ngụm sảng khoái hết cả người, rượu ngon.

Người ta nói oan gia ngõ hẹp cấm có sai. Ngồi chưa lâu đã thấy Tô Dật Trần ở không xa đang tụ tập cùng với vài tên bạn xấu.

Hắn cũng chú ý thấy ta, ta thấy hắn chắp tay với người cùng bàn, rồi đứng dậy đi về phía ta, bên cạnh là cái vị tiểu thư trà xanh kia.

“Sao thế,” hắn có vẻ tâm trạng rất tốt, nhìn qua đồ ăn chưa động đũa trên bàn ta cười đùa, “Tửu lầu này không hợp khẩu vị của Lâm tiểu thư à?”

Ta châm chọc: “Đương nhiên không bằng đầu bếp Tô phủ rồi, bọn họ làm đồ ăn vẫn rất hợp khẩu vị ta, lần trước bọn họ làm món thịt Đông Pha thật là xuất sắc. Màu sắc và hương vị đều tuyệt đỉnh, khiến ta nhớ mãi không thôi”

“Ta đến để nói với ngươi,” hắn đã quen với lời châm chọc của ta, “Đầu xuân ta sẽ đi.”

“Lại đi đánh trận?” Ta hơi ngạc nhiên, nâng chén rượu, “Vậy kính ngươi một chén, năm mới…… bình an.”

Hắn cũng nâng chén rượu, còn chưa kịp uống, đã bị vài người bàn bên nhiệt tình kéo đi uống rượu.

Cái vị trà xanh kia lần này không theo hắn, ngồi xuống đối diện ta, dùng ánh mắt không mấy thân thiện đánh giá ta. 

Ta thấy ngại, lấy ly mới cho nàng, hỏi: “Rượu hoa mai này ngon lắm, muốn thử không?”

“Chỉ có ngươi và ta, không cần giả vờ thân thiết.” Nàng lạnh mặt, không còn bộ dạng đáng thương. “Ngươi chính là Lâm Uyển Uyển bị Tô Dật Trần từ hôn?”

Ta nghĩ bụng không phải nói nhảm sao? Tô Dật Trần vừa gọi ta là Lâm tiểu thư , ngươi không biết cái gì gọi là con gái duy nhất của nhà Lâm gia à?

 Hay ngươi phải nhắc nhở ta rằng ta đây bị từ hôn rồi?

“Không phải~” Ta học giọng điệu dịu dàng của nàng, “Người ta là bạch liên hoa khóc lóc trước cửa Trần ca ca~”

Nàng tức giận trừng mắt, vừa định mở miệng mắng ta, bỗng đổi sắc mặt, lại trở về bộ dạng đáng thương, mắt đầy nước.

Ta không thèm nghĩ cũng biết là Tô Dật Trần trở về.

Hừ, PK diễn xuất sao, cái này ta chưa sợ ai bao giờ.

Ta rất là hiền thục dịu dàng rót đầy ly trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Muội muội uống một ngụm cho ấm bụng, thời tiết lạnh thế này chớ để bị cảm.”

Nàng đáng thương nhìn Tô Dật Trần: “Liên nhi không uống được rượu, nhưng tỷ tỷ kính Liên nhi, là vinh hạnh của Liên nhi, Liên nhi không dám không uống.”

Rồi nâng ly lên làm vẻ nghĩa khí ngút trời: “Tỷ tỷ chân tình khó từ chối, Liên nhi xin kính trước một ly!”

Nàng ngửa đầu, mới uống được nửa ngụm đã ho sặc sụa, lấy khăn che miệng, thở dốc ho khan, mặt mày đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.

Tô Dật Trần vội vàng tới vỗ lưng cho nàng, nàng liền nắm chặt ống tay áo của Tô Dật Trần: “Trần ca ca, chàng đừng trách tỷ tỷ, đều tại Liên nhi không tốt, không biết uống rượu.”

Ta vừa uống trà vừa nhìn nàng diễn hết màn, trong lòng cười muốn chết nhưng vẫn phải vờ làm bộ lo lắng nói tiếp: “Ngươi ho thế này, thật làm người khác đau lòng. Muội muội có phải bị cảm rồi không? 

Sao ngay cả mùi trà và rượu cũng không phân biệt được?”

Có lẽ đây chính là kĩ năng cơ bản của diễn viên non tay mà thôi. Diễn nát muốn chết mà còn bày đặt ra vẻ với ta.

Nghe vậy nàng sững sờ, vội nhìn xuống ly của mình, ta và Tô Dật Trần cũng phối hợp nhìn theo, thấy đáy ly còn dính hai lá trà.

Ta nhìn rõ trên mặt nàng biểu hiện “Ta sơ ý rồi, không tránh kịp”.

“Ta mới bảo ngươi chú ý giữ ấm cơ mà, bị cảm đến nỗi không phân biệt nổi mùi trà xanh.” Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “trà xanh”.

Nàng thấy nói không lại ta, bèn làm vẻ yếu đuối, mềm mại ngất vào lòng Tô Dật Trần.

“Ngất rồi?” Nhìn ánh mắt trách móc của Tô Dật Trần, ta đứng dậy cầm ấm trà, “Nếu ấm trà nóng này đổ vào mặt nàng mà nàng không kêu, ta sẽ mời y sư giỏi nhất kinh thành đến chẩn trị cho nàng, còn đích thân đến phủ tướng quốc xin lỗi bồi tội.”

Ta đương nhiên sẽ không thực sự đổ trà vào nàng. 

Ta chỉ muốn vạch trần bộ mặt diễn xuất vụng về này trước mặt Tô Dật Trần, ta nghĩ hắn sẽ hiểu ta. 

Nhưng hắn lại dùng giọng lạnh nhạt xa cách, lộ rõ sự quyết đoán ta không quen thuộc: “Lâm tiểu thư, ngươi nên nghĩ kỹ, người phủ tướng quốc, ngươi động vào được sao?”

Nói xong, hắn bế ngang Bạch Liên lên rồi quay lưng bước đi.

Đi được hai bước lại dừng, quay đầu nói với ta một câu “Năm mới bình an”.

Khinh! Hắn cái tên này chỉ biết luyện kiếm đánh trận, đầu óc bị ngựa đá đến ngu rồi, đáng đời bị cái loại trà xanh này lừa gạt!

Ta ngửa đầu uống một ngụm rượu, mắt hơi cay cay. Rõ ràng là ly rượu ngọt, vì sao lại làm ta nghẹn ngào đến thế.