24.
Sau khi diễn xong màn kịch với Vũ Văn Tuân, Văn Cảnh túc trực bên ta cả đêm, cho đến khi người trong cung đến nhắc hắn thay y phục để lên triều.
Thần tử không được phép qua đêm trong cung, Vũ Văn Tuân giữ ta lại để chữa trị, bề ngoài là ban ân, nhưng thực chất là dùng ta làm con tin.
Mục đích là ép Văn Cảnh phải tránh thiên tử mà ra tay với Vĩnh An Hầu.
Rốt cuộc, ba năm qua Vĩnh An Hầu độc bá triều đình, không khác gì chính hắn trước kia.
Hành thích trước cổng cung là tội lớn.
Chỉ dựa vào tội này, đã đủ cớ để áp chế Vĩnh An Hầu, đồng thời kéo Văn Cảnh về phe mình.
Vũ Văn Tuân cuối cùng đã trưởng thành, không còn là hoàng tử non nớt dễ bị người khác điều khiển nữa.
Giờ đây, Văn Cảnh chỉ còn cách thuận theo, ra tay với Vĩnh An Hầu.
Những ngày sau đó hắn bận rộn không ngừng, ngày ngày vào cung, rời cung.
Còn ta, vẫn chưa tỉnh lại, chỉ dựa vào thuốc để duy trì sự sống.
Thái y nói nhát kiếm kia tổn thương đến phổi, có thể tỉnh lại hay không, phải dựa vào ý chí sinh tồn của ta.
Hắn tin ta sẽ tỉnh lại. Hắn nói ý chí sinh tồn của ta là thứ mạnh mẽ nhất mà hắn từng thấy.
Nhưng thực ra, sức mạnh đó chưa bao giờ là của riêng ta. Nó luôn bắt nguồn từ hắn, từ niềm tin rằng chỉ cần có ta, hắn sẽ không cô độc trên con đường đầy gai góc này.
Nhưng Văn Cảnh vẫn bị ta lừa.
Sau khi Vĩnh An Hầu bị hạ bệ, Vũ Văn Tuân lập tức cho người điều tra tài sản riêng của ông ta.
Dưới triều đình, không ai thoát khỏi chuyện này.
Chỉ khi đó, Văn Cảnh mới hiểu, thì ra hoàng đế muốn thu phục cả hắn và Vĩnh An Hầu.
Để sau này, họ chỉ có thể là tay chân của thiên tử, không còn khả năng chống đối.
Nhưng tài sản riêng của hắn vẫn được giấu rất kỹ, trừ khi…
Văn Cảnh nhớ lại, ba năm hắn thành kẻ ngốc, mọi việc đều do ta thay hắn xử lý, từ quản lý chi tiêu cho đến duy trì hoạt động của Vương phủ.
Hắn bắt đầu nghi hoặc ta bắt đầu giao thiệp với thiên tử từ khi nào?
Có lẽ hắn nghĩ đến lần ta chắn tên cho hắn bị thương, rồi nói muốn đi mua bánh bao ở cuối phố Đông Thị, nhưng đến tối mới trở về.
Hơn nữa, tay không trở về, nói rằng quán bánh bao hết sạch do khách quá đông.
Tối đó, ta không chịu được sự mè nheo của hắn, bèn thức đêm làm mấy xửng bánh bao, đủ các loại nhân.
Khi ấy, ta hỏi hắn: “Chàng có muốn ta gói bánh bao cho chàng cả đời không?”
Văn Cảnh hẳn có thể tưởng tượng được ta đã đe dọa, dụ dỗ thế nào để người ở cổng cung truyền lời cho thiên tử, và ta đã thuyết phục thiên tử giữ lại mạng sống cho hắn ra sao.
Nghĩ đến đây, hắn bật cười thành tiếng.
Lấy mạng làm mồi, dụ hắn vào bẫy. Ta còn hiểu rõ hắn hơn chính hắn.
Hắn là Văn Cảnh, không phải A Cảnh.
25.
Văn Cảnh bị chặn lại ở cổng cung.
Thái giám truyền lời rằng ta đã tỉnh, được đưa về Vương phủ để tĩnh dưỡng.
Tuyết đông phủ khắp kinh thành, không hề thấy dấu hiệu của mùa xuân.
Mọi tai mắt của Văn Cảnh đều bị phái đi tiêu hủy chứng cứ quan trọng về tài sản riêng, nhưng sơ hở duy nhất lại là ta.
Như bị ma quỷ dẫn lối, hắn đi đến vùng ngoại ô.
Tuyết rơi dày đặc, con đường núi vốn đã gập ghềnh nay càng thêm khó đi.
Văn Cảnh liên tục quay đầu lại, như thể phía sau còn có ai đó nắm lấy tay hắn, từng bước từng bước đi cùng hắn.
Những tán cây từng rậm rạp nay đã phủ đầy tuyết trắng.
Dưới gốc cây ta thường ngồi, có một đôi giày được xếp ngay ngắn.
Văn Cảnh nhớ rất rõ, đây là đôi giày ta định làm để tặng sinh nhật cho A Cảnh.
Hắn từng thấy điều đó thật ấu trĩ. Nhưng lúc này, hắn lại ôm chặt đôi giày đó vào lòng, mặc cho tuyết lạnh thấm ướt vạt áo.
Chưa kịp xuống núi, đã nghe thị vệ truyền lời, nói rằng người trong cung đến tìm, bệ hạ có việc gấp triệu kiến hắn.
Vừa rời khỏi cổng thành đã bị người mời quay về, nói là triệu kiến, nhưng thực chất là cảnh cáo, rằng hắn không thể tùy ý rời cung.
“Ta sẽ vào cung ngay.” Văn Cảnh đáp lại.
Phần đời còn lại, hắn chỉ có thể ở kinh thành, đấu tranh với họ đến cùng.
Đó là nước cờ cuối cùng của ta: làm suy yếu thế lực của hắn, để hắn chỉ có thể sống trong cuộc chiến với Vũ Văn Tuân và Vĩnh An Hầu, không còn sức để bắt ta trở lại nữa.
Trên đường vào cung, Văn Cảnh thậm chí đã nghĩ, nếu ngay từ đầu hắn không giấu ta, không lợi dụng ta, thì liệu kết cục của chúng ta có khác đi hay không?
Hắn bật cười tự giễu.
Hắn rõ ràng biết rõ nhất, ta giống hắn, không bao giờ chủ động yêu ai. Và ta, mãi mãi sẽ không yêu hắn.
Từng gặp xuân, nhưng sau đó chỉ còn tuyết rơi ngày đêm, không thấy bóng dáng mùa xuân nữa.
26.
Khi ta tỉnh lại, Văn Cảnh không có ở đây.
“Ngươi thật là điên rồi, còn điên hơn cả Văn Cảnh. Ngươi không sợ mình không tỉnh lại nữa sao?” Vũ Văn Tuân hỏi ta.
Có lẽ từ lúc trở về sau chuyến du ngoạn vùng ngoại ô, Văn Cảnh đã thay đổi.
“Cứ bảo bên ngoài rằng ta chưa tỉnh, khi Văn Cảnh vào cung thì cho ta uống thuốc ngủ.”
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ dặn dò thái y làm vậy.”
“Giờ là lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi.”
Cứ như thế, khi Văn Cảnh không ở đây, ta làm việc cho Vũ Văn Tuân.
Khi Văn Cảnh ở đây, ta uống thuốc ngủ để giả vờ hôn mê.
Vũ Văn Tuân hỏi tại sao ta lại hà khắc với bản thân như vậy, ta đáp: “Văn Cảnh đa nghi, muốn trốn thoát, chỉ có cách này.”
“Nếu một ngày nào đó quyền lực của hắn vươn khắp trời đất, dù ta có trốn đến chân trời góc bể, hắn cũng sẽ bắt ta về.”
Ta chỉ muốn rời đi. Chỉ vậy mà thôi.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Ngày rời kinh thành, tuyết rơi dày đặc.
Tâm trạng của Vũ Văn Tuân rất tốt, nên hắn cũng ra tiễn ta một đoạn.
“Ngươi thật sự không nghĩ đến việc ở lại trong cung sao?”
“Dân phụ đã từng thành hôn, dù muốn giúp bệ hạ mưu kế cũng sẽ dễ bị người đời dị nghị. Đối với bệ hạ, ta ở lại sẽ bất lợi hơn.”
“Thôi được, trẫm nói không lại ngươi.”
Vũ Văn Tuân phẩy tay.
“Bạc và xa phu, trẫm đều đã chuẩn bị xong. Giờ đây Văn Cảnh lo thân mình còn chưa xong, ngươi cứ an tâm rời đi.”
“Đi rồi thì đừng quay lại.”
Đó là lời nhắn nhủ, cũng là lời cảnh cáo.
Cảnh cáo ta đừng bao giờ quay lại kinh thành nữa.
Vũ Văn Tuân đồng ý để ta rời đi, chẳng qua là vì biết ta không còn khả năng làm nên sóng gió nữa.
Nhưng hắn không biết, lý do ta rời đi chỉ vì Văn Cảnh không phải A Cảnh, và Vương phủ đã không còn là nhà của ta.
Từng có thời không gặp được mùa xuân, chính À Cảnh đã giúp ta vén mây mù, cho ta thấy được ánh sáng của xuân thì.
Đường lên núi, không còn ai nắm tay ta bước đi nữa.
Tuyết rơi rất lớn, suýt nữa đóng băng cả nước mắt.
Ta đặt đôi giày đã làm xong xuống đất.
“À Cảnh, ta đi đây. Chàng từng nói muốn ngồi thuyền, theo dòng nước mà đi khắp nơi, ngắm nhìn núi sông. Giờ ta sẽ thay chàng làm điều đó, chàng nhớ phù hộ cho ta nhé!”
End