Tiểu muội thay ta xuất ngoại du học*, cũng thay ta gả cho người mà ta yêu.
Nàng khoác lên mình bộ váy Tây Âu kiều diễm, thần thái rực rỡ, tràn đầy khí phách.
“Tỷ à, thời đại này đã thay đổi rồi.”
Ta nắm chặt khăn tay, ôm trong lòng cuốn Nữ Huấn, ngắm nhìn bọn họ quấn quýt như hình với bóng.
Cái mà họ hô hào gọi là tự do, chẳng qua chỉ là để xé bỏ tờ hôn ước của ta mà thôi.
*Thời dân quốc việc du học trong khi vẫn còn chế độ phong kiến gọi là “lưu Dương”.