Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU ÁNH BÌNH MINH Chương 2 THIẾU ÁNH BÌNH MINH

Chương 2 THIẾU ÁNH BÌNH MINH

10:12 sáng – 22/11/2024

4

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta nói dối Nam Kiều.

Thẩm Viễn Châu quả thực đã đến gặp ta, cũng quả thực nói ra những lời ghê tởm như thế.

Nhưng ta không kể với Nam Kiều rằng, ngay sau khi hắn buông lời cuồng vọng, ta đã sai người đánh ngất hắn.

Giờ đây, hắn bị nhốt trong kho chứa đồ tồi tàn nhất của tướng phủ.

Dù có đào ba thước đất cũng không ai tìm được hắn.

Sau khi Nam Kiều rời khỏi từ đường, việc đầu tiên nàng làm là chạy tới phủ Hoằng Lư Tự Khanh.

Nghe nói nàng đã gõ cửa ba trăm lần trước mặt bao người, nhưng không một ai ra đáp lời.

Dân chúng đứng dọc hai bên đường xem trò vui, mắng chửi nàng.

Họ ném trứng thối, rau cải dập nát vào mái tóc xoăn uốn cong của nàng.

“Không biết xấu hổ! Đọc sách đến mức leo lên giường tỷ phu!”

“Loại con gái vô liêm sỉ thế này, đáng nhét vào lồng heo mà dìm xuống sông!”

“Dìm xuống sông! Dìm xuống sông!”

Phẫn nộ của dân chúng bùng lên như ngọn lửa, họ hô hào muốn trừng trị Nam Kiều để răn đe, nếu không sẽ có thêm những kẻ táo tợn phá bỏ lễ giáo.

“Cái tên tỷ phu của ngươi sắp chết rồi! Chiếu chỉ hoàng gia đã ban, dám từ hôn, hắn chờ đầu rơi xuống đất đi!”

Nam Kiều vốn thất thần, nghe đến đó, bỗng như hoàn hồn lại. Nàng vén váy, đẩy người ra mà chạy thẳng đi.

Nam Kiều quả thật không hổ danh là muội muội đã lớn lên từ nhỏ bên cạnh ta.

Thẩm Viễn Châu mất tích, nàng không cầu xin phụ thân , không đến báo quan, thậm chí không nán lại phủ Hoằng Lư Tự Khanh thêm một khắc.

Nàng chạy thẳng về tướng phủ, tìm đến ta.

“Đại tỷ! Thẩm Viễn Châu có phải đang ở trong tay tỷ không?”

Ta nhìn nàng, toàn thân bẩn thỉu, dính đầy trứng thối, bùn đất. Ta khẽ vẫy khăn tay, không giấu được vẻ chán ghét.

Thân thể bẩn thỉu thế kia, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng quên rồi sao?”

Nam Kiều bối rối vò vò mái tóc dính bết của mình, đôi mắt ngập đầy nước mắt, vừa căng thẳng vừa hy vọng nhìn ta, lặp lại câu hỏi một cách bướng bỉnh.

“Đại tỷ, xin hãy nói cho muội biết, Thẩm Viễn Châu có phải đang ở trong tay tỷ không?”

Ta thực sự không chịu nổi ánh mắt đó của nàng—bị người khác làm nhục đến thê thảm, nhưng ánh mắt lại như sắp rơi lệ vì ta.

Ta uống một ngụm trà, thở ra lạnh nhạt, trả lời đúng một chữ.

“Có.”

Nước mắt của Nam Kiều lập tức tuôn trào.

Nàng ôm lấy ngực, vừa khóc vừa cười, liên tục nói:

“Tạ đại tỷ!”

Nam Kiều cúi đầu nhìn váy áo lấm lem, lau khô nước mắt, lui xuống thay một bộ váy Tây Dương sạch sẽ tinh tươm.

Mái tóc xoăn được rửa sạch, cài thêm một chiếc kẹp tóc tinh xảo. Váy áo xòe rộng, tầng tầng lớp lớp như cánh hoa nở rộ.

Đột nhiên, nàng hỏi ta:

“Đại tỷ, tỷ có còn thích vị thị vệ kia không?”

Ta cuối cùng không kìm được cơn giận, cầm lấy quạt và khăn tay đuổi nàng ra ngoài.

“Chuyện chung thân đại sự của ta nghe theo phụ mẫu, thích hay không thích, há để muội tùy tiện suy diễn!”

“Tiễn khách!”

Ta một mình vịn vào góc bàn, nhìn nước trà bị đổ ra vì hỗn loạn, ngây người.

Ta khép mắt lại, không dám nhìn gương mặt hoảng loạn của mình phản chiếu trong nước trà.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ta tự chất vấn chính mình.

Nguyên Lê, ngươi rốt cuộc đang sợ điều gì?

Nguyên Lê, ngươi thật sự có thể quên được mùa hè năm mười sáu tuổi sao?

5

Nam Kiều từng xin ta cho phép nàng gặp lại cố nhân Thẩm Viễn Châu.

Ta từ chối.

Một kẻ ba lòng hai ý, đầy bụng mưu mô như hắn, không xứng đáng gặp bất cứ ai.

Ta không cho Nam Kiều gặp gã tình nhân bẩn thỉu của nàng, nhưng bản thân lại đi gặp hắn.

Tờ hôn thư ghi rõ ràng tên Mạnh Nguyên Lê và Thẩm Viễn Châu,  như sợi dây thừng trói buộc hai chúng ta.

Thật là vô lý.

Ngày Nam Kiều trở về, ta từng gặp hắn.

Hắn trong bộ y phục Tây Dương thẳng tắp, đối với ta xa cách mà lễ độ.

Ta giả vờ bối rối cúi chào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì sáng nay đã đánh đủ má hồng để trông tươi tắn, may mắn vì tiết trời đủ lạnh để đôi tai ta đông cứng, đỏ bừng như biểu hiện của sự si tình.

Lần này, tại kho chứa đồ của Mạnh gia, có lẽ đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc quan sát vị hôn phu của mình.

Hắn nhắm mắt, ngả đầu lên đống bao tải chất chồng, tay cầm một chiếc quạt xếp, nửa mở nửa khép, hờ hững che nửa gương mặt.

Ở nơi bẩn thỉu đầy bụi bặm này, hắn vẫn mang dáng dấp như thần tiên.

Dường như nghe thấy động tĩnh của ta, hắn mở mắt nhìn lên.

“Nguyên Lê?”

Thẩm Viễn Châu cố đứng dậy, nhưng vì đã nhịn đói lâu ngày, bước chân của hắn loạng choạng.

Hắn lảo đảo tiến về phía ta.

“Nguyên Lê, nàng không sao chứ? Đã Nghĩ thông suốt rồi chưa?”

Ta khẽ nghiêng người né tránh hắn, ánh mắt thoáng vẻ chán ghét.

Hắn gượng cười, sau đó bất chợt nghiêm túc nói những lời kỳ lạ, cứ như đang trăn trối.

“Nguyên Lê, nàng nhất định phải sống tốt, bước đi thật xa, đừng quay đầu lại.”

Ta im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi:

“Ta không cho phép Nam Kiều thành thân với ngươi, ngươi bị kích thích nên đầu óc hồ đồ rồi à?”

Thẩm Viễn Châu nghe xong, đột nhiên bật cười.

Cười đến mức nước mắt chảy ra.

Nhưng chỉ một khắc sau, hắn như biến thành một người khác, nét mặt lạnh cứng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào ta, từng chữ từng chữ gần như quát lớn:

“Phải! Ta và Nam Kiều tình sâu như biển, không ai lay chuyển được. Ngươi, Mạnh Nguyên Lê, nếu muốn dây dưa với ta, trừ khi quỳ xuống lau chân cho ta, ta mới cân nhắc có nên nạp ngươi làm thiếp hay không!”

“Loại nữ nhân khô khan, cổ hủ, chỉ biết bám lấy lễ giáo như ngươi, dù kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, ta cũng không bao giờ coi trọng ngươi!”

Ta lắc đầu, bước ra khỏi kho chứa đồ, nghiêm túc thở dài một hơi.

“Thẩm Viễn Châu điên rồi.”

6

Thẩm Viễn Châu đã biến mất.

Hắn không cánh mà bay khỏi kho chứa đồ.

Ta chỉ phất tay mệt mỏi, tỏ ý đã biết.

Biết trước là không thể nhốt hắn quá lâu, ta chỉ muốn hắn chịu chút khổ cực.

Gần đây, kinh thành xảy ra vài chuyện kỳ lạ.

Nhiều người dân đột nhiên nhận được một khoản tiền.

Những thỏi vàng, thỏi bạc được đặt ngay ngắn trước cửa nhà họ.

Sau khi đếm kỹ, số tiền vừa đủ để trả hết nợ nần trong nhà.

Lúc ta đến Thanh Thành Sơn, ta gặp lại Thẩm Viễn Châu.

Hắn đứng thẳng người trước một tấm bia đá, im lặng không nói.

Tấm bia đá ấy chẳng có gì đặc biệt, chỉ khắc vài chữ đơn sơ:
“Giang Du Tản Khách, Dã Thảo Bình Sinh.”

(“Khách nhàn phiêu lãng bến Giang, cỏ dại cả đời bình thản”)

Thẩm Viễn Châu dường như không hề ngạc nhiên khi ta xuất hiện.

“Ngươi không muốn gả cho ta, là vì hắn đúng không?”

Ta cảnh giác nhìn hắn, khẽ nghiêng người chắn tấm bia đá, không để hắn nhìn kỹ.

“Ta không hiểu ngươi nói gì.”

Hắn cười nhạt:


“Trời đất bao la, đâu thiếu cỏ thơm hoa đẹp, hà tất chỉ si mê một đóa hoa tàn. Ta khuyên ngươi nên gặp gỡ nhiều nam tử hơn, để thử cảm giác mê đắm đến tận xương tủy, có lẽ ngươi sẽ sớm quên đi cái xác vô danh này thôi.”

Ta lạnh lùng cười:


“Vậy nên Thẩm công tử mới trái ôm phải ấp, trở thành khách quen của chốn thanh lâu?”

Hắn gật đầu, cười lớn:


“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

“Về phần tiểu muội Nam Kiều của ngươi, chỉ vài lời đường mật, nàng đã vì ta mà si tình, thề rằng không gả ai ngoài ta, còn muốn sinh con cho ta. Ta nói thật, Mạnh gia các ngươi, đúng là toàn kẻ si tình.”

Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt lướt qua tấm bia đá, đầy ngụ ý.

Ta tức giận quát lớn:


“Ngươi nếu còn dám nói thêm một lời ngông cuồng, Mạnh gia ta nhất định liều chết cùng ngươi!”

7

Gần đây, Nam Kiều rất kỳ lạ.

Nàng thường ra ngoài từ sớm đến khuya, bận rộn không ngơi tay.

Xuân Đào bảo rằng nhị tiểu thư đã ghé tiệm son phấn, trà lâu, rồi cả những khu chợ đông đúc.

Với tính cách phóng túng, chẳng màng đến lễ giáo như nàng, việc làm gì cũng không khiến người khác bất ngờ.

Chỉ có một điều thật lạ lùng: nàng không còn nhắc đến Thẩm Viễn Châu.

Thẩm Viễn Châu cũng rất kỳ lạ.

Thám tử báo lại, hắn mang vài tấm bản vẽ đến triều đình, khổ sở hết lời rồi lại thất vọng quay ra.

Ta hỏi đó là bản vẽ gì.

Thám tử ngẫm nghĩ một lúc, nói trông giống như thiết kế đại pháo và tàu lớn, hình như Thẩm công tử muốn học cách chế tạo.