Ngoại truyện – Tiền kiếp
1
Ta tạo ra một thân thể mới, lấy thân phận tỳ nữ bình thường, quay về Thẩm gia.
Phòng của ta, nằm ngay sát khuê phòng của tỷ tỷ, suốt hơn mười năm nay vẫn luôn trống không.
Nay, ta dọn vào ở, biến nó thành một Phật đường.
Mỗi ngày đều ngồi trước Phật tụng kinh.
“Hết thảy chúng sinh, từ vô thủy đến nay. Sinh tử nối tiếp, đều do không biết tâm chân thường trú, tính thanh tịnh sáng suốt, sử dụng vọng tưởng mà ra. Tưởng này không thật, nên có luân hồi...”
Những ký ức kiếp trước lần lượt hiện lên.
Ở kiếp trước, tỷ tỷ chưa phải là thiên kim tiểu thư của một quan viên, cũng chưa có cái tên tao nhã đầy thi ý như Thẩm Từ Nguyệt.
Nàng được gọi là Nhị Nương.
Là một dân nữ bình thường sống trong một ngôi làng dưới chân núi.
Khi đó, ta mới được một ngàn tám trăm tuổi.
Một ngày nọ, vì tranh đoạt một gốc linh thảo, ta và một sơn quỷ mấy vạn tuổi đánh nhau kịch liệt. Nhưng tiếc thay, tu vi của ta không đủ, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, lại còn kiệt sức, ngã xuống một cái bẫy do dân làng đặt.
Bẫy thú kẹp chặt lấy chân sau của ta.
Ta từ bỏ việc giãy giụa, nằm yên dưới hố, chuẩn bị đợi khi khôi phục một ít nguyên khí sẽ dùng pháp lực để thoát thân.
“Tiểu hồ ly? Tiểu hồ ly?”
Nhị Nương thò nửa cái đầu ra, gọi ta hết lần này đến lần khác, chuẩn bị cứu ta.
Nơi ta trúng bẫy địa hình hiểm trở, nếu người đến cứu không cẩn thận, cũng sẽ rơi xuống hố theo.
Rõ ràng, nàng sợ đến mức run rẩy.
Nhưng vẫn lớn tiếng nói, tự mình lấy can đảm.
“Tiểu hồ ly .. chắc ngươi đau lắm phải không? Ngươi ngoan một chút, đừng cử động, ta sẽ cứu ngươi
Vừa nói, vừa nằm sấp xuống, cẩn thận bò về phía trước.
Nhị Nương là một tiểu nữ có tâm địa thiện lương, giúp ta tháo gỡ bẫy thú, còn hái thuốc, nhai nát, rồi đắp lên vết thương của ta.
Khi chuẩn bị thả ta về núi rừng, ta mở miệng.
“Ngươi đã cứu ta, ta chính là hồ ly của ngươi. Ngươi có thể cầu ta ba điều ước.”
Nàng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
“A a a a ngươi, ngươi là hồ yêu?!”
Từ khi lão tổ của ta là Đát Kỷ chỉ với sức mạnh của mình mà lật đổ nhà Thương, nhân tộc và hồ yêu đã không đội trời chung.
Ta nghĩ rằng nàng sẽ hoảng loạn bỏ chạy, hoặc gọi dân làng đến bao vây săn đuổi ta.
Không ngờ.
Nàng nhấc gáy ta lên, nhét ta vào một cái bao gai.
“Ngươi mau giấu đi! Nếu để người khác phát hiện, họ sẽ bắt ngươi đem đi nấu ăn mất!”
Ta: “…”
Nhị Nương mỗi lần lên núi đốn củi đều ghé qua thăm ta.
Có lúc là để thay thuốc cho chân ta, có khi đem cho ta một miếng phao câu gà, cũng có lúc chỉ đơn giản là tìm ta để trò chuyện, tò mò hỏi về những ngày tháng ta đã sống qua trong hơn một nghìn tám trăm năm nay.
Nàng đã ước hai điều. Một là có cuộc sống sung túc.
Hai là được khỏe mạnh, bình an.
Còn điều ước thứ ba, nàng mãi không chịu quyết định, mỗi lần gặp ta đều nói: “Lần sau hãy nói.”
Ngốc thật, nàng nghĩ ta không nhìn ra ý tứ của nàng sao?
Lý do không chịu ước điều thứ ba, là sợ nếu cả ba điều ước đều được thực hiện, thì nàng sẽ không còn lý do để gặp ta nữa.
Nhìn bóng dáng nàng vừa nhảy nhót rời đi, ta mỉm cười trách nhẹ một tiếng “ngốc”.
Điều ước thứ ba, để ta ước thay nàng.
“Ta mong nàng hạnh phúc.”
3
Mưa lớn kéo dài nhiều ngày, mang theo một trận lũ quét.
Núi rừng rung chuyển, đất đá cuốn theo bùn lầy ào ạt đổ xuống, chẳng mấy chốc, cả ngôi làng sẽ bị chôn vùi. Những quỷ quái, yêu ma trong núi đều bận rộn chạy trốn.
Ta cũng nên bỏ chạy sao?
Không được.
Nàng đã ước được khỏe mạnh, bình an, ta không thể thất hứa. Ta dùng yêu lực ngăn cản dòng lũ.
Đổi lại là phải đánh mất một ngàn bảy trăm năm tu vi.
Sau tai họa, dân làng không còn địch ý với hồ yêu nữa.
Họ tôn ta làm Sơn Thần, dựng chùa, đắp tượng, dâng hương phụng thờ. Nhị Nương cũng trở thành một tín đồ trung thành của ta.
Trước ánh mắt sùng bái của nàng, ta ung dung ăn liền ba con gà quay béo ngậy. Rồi chậm rãi lên tiếng.
“Vì chặn dòng lũ, ta đã mất đi nhiều năm tu vi, còn bỏ lỡ cơ hội thành tiên. Ngươi nói xem, phải làm sao đây? Ngươi định cảm ơn ta thế nào?”
Mắt nàng sáng rực lên.
“Ta muốn làm bạn tốt của ngươi suốt đời!”
“Không! Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa… chúng ta cũng phải làm bạn tốt! Được không?”
Ta cắn một miếng đùi gà, suy nghĩ một lát.
“Ừ, cũng được.”
4
Vì trong thời gian tu luyện, bản yêu biểu hiện xuất sắc, Cục quản lý yêu tinh đặc biệt phá lệ, chỉ yêu cầu ta xuống trần gian trải qua một kiếp nữa. Chỉ cần tu luyện viên mãn, ta sẽ được đặc cách thành tiên.
Duyên phận thật kỳ diệu.
Kiếp này, chúng ta trở thành tỷ muội song sinh.
Phàm nhân trước khi chuyển thế đều phải uống canh Mạnh Bà để xóa ký ức, còn yêu tinh thì không.
Vì thế, khi cùng hạ sinh, ta nhận ra nàng, còn nàng thì không nhận ra ta.
Chẳng bao lâu, ta bị giấu đi, mang lên chùa Pháp Hoa để ẩn danh tu hành.
Trước khi tiểu Thẩm Từ Nguyệt đủ lớn để tự lên núi, số lần chúng ta gặp nhau vô cùng ít ỏi.
Cứ mỗi ba tháng, Thẩm gia mới lấy cớ dâng hương để lên núi, cả nhà bốn người đoàn tụ.
Ta nhớ lần đầu tiên tiểu Thẩm Từ Nguyệt nói với ta.
Mẫu thân nàng chỉ vào ta, dạy nàng nhận người.
“Đây là muội muội, muội ấy tên là Linh Chi.”
Ta rất tò mò, liệu con người không có ký ức, có thể nhận ra ta hay không?
Nàng bò đến trước mặt ta, dang rộng hai tay ôm lấy đầu ta, lí nhí thốt ra vài chữ.
“Muội muội, thơm thơm, thích.”
Ta đã hiểu.
Dẫu kiếp này Thẩm Từ Nguyệt không còn ký ức, nhưng trong tiềm thức của nàng vẫn còn bản năng.
Nàng bản năng mà gần gũi ta.
Bản năng mà bảo vệ ta.
Bản năng mà… nhốt ta vào trong bao tải.
Khi lớn hơn một chút, nàng đã có thể tự mình lên núi.
Chúng ta gặp nhau nhiều hơn.
Nàng thường ôm lấy ta, rồi bật khóc.
“Chuyện gì mà hồ ly chuyển thế chứ, đúng là nói nhảm! Sao có thể để muội muội ta chịu khổ ở đây được, hu hu…”
Ta nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nghiêm túc nói.
“Không phải chịu khổ.”
“Tỷ ơi, dù ta bị bó buộc bởi thân phận không thể gặp người, dù phải cả đời ăn chay niệm kinh ở Pháp Hoa Tự này cũng không sao.”
“Ta chỉ mong tỷ được hạnh phúc.”
5
Năm thứ ba mươi ta sống trong cơ thể mới.
Song thân nhà họ Thẩm thọ tận mệnh hết, lần lượt qua đời.
Thẩm Từ Nguyệt đã hoàn thành tâm nguyện, bước lên con đường luân hồi chuyển thế.
Còn ta, kiếp này nơi trần gian đã trọn vẹn thử thách, chuẩn bị hóa tiên.
Lần cuối cùng, ta dùng cơ thể con người, quỳ trước Phật mà tụng kinh.
“Mọi chúng sinh, từ vô thủy đến nay. Sinh tử nối tiếp, đều do không biết chân tâm thường tại, bản thể sáng suốt, dùng vào vọng tưởng. Vọng tưởng không thật, nên mới có luân hồi…”
Tỷ ơi.
Dù là kiếp sau, hay kiếp sau nữa, hoặc kiếp sau sau nữa…
Ta chỉ mong tỷ được hạnh phúc.
(Hoàn)